Đông Phương Cảnh Nhiêu vẫn luôn biết Cửu Cửu rất đẹp, có thể bởi vì bình thường Cửu Cửu vẫn luôn thích để mình tự nhiên, rất hiếm thấy cô ấy trang điểm hoặc chưng diện những bộ dạ hội này. Vì vậy, sau khi Đông Phương Cảnh Nhiêu nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu xuất hiện trước mặt mình với bộ trang phục lộng lẫy kia thì nhất thời hoảng hốt và ngạc nhiên than thở không ngớt: “Ôi, không hổ danh là Cửu Cửu, quả thật là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nếu như chị là đàn ông thì nhất định sẽ nghĩ ra tất cả biện pháp để đoạt được em về tay mình. Sau đó, cố tình giấu em như bảo bối, không cho lộ diện ra bên ngoài.”
Trên người Tiêu Cửu Cửu mặc một bộ dạ phục màu tím nhạt, bên ngoài khoác thêm dải lụa mỏng, giờ phút này trông cô vừa thần bí lại mang theo dáng dấp cao quý cùng tao nhã. Cô bước ra ngoài với khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, đường nét tao nhã không tỳ vết phối hợp với khí chất siêu phàm như tiên nữ giáng thế khiến Đông Phương Cảnh Nhiêu tuyệt đối tin tưởng, cô ấy nhất định sẽ là một mỹ nhân do trời phái xuống đủ để giết chết nhãn cầu của vô số đàn ông.
Đợi đến khi hai người đã trang điểm xong và chuẩn bị bước xuống dưới lầu thì trong đại sảnh rộng rãi của nhà họ Đông Phương đã có hai vị công tử mặc âu phục đang đứng đợi bạn gái đêm nay của mình.
Bern nhiệt tình tiến đến ôm hôn nhẹ lên má người yêu, cũng không keo kiệt khen ngợi nói: “Nhiêu Nhiêu, hôm nay em đẹp cực kỳ. Anh thích lắm.”
Đông Phương Cảnh Nhiêu xấu hổ liếc nhìn anh ta một chút, nói: “Em đẹp cái gì? Anh xem Cửu Cửu nhà em mới là mỹ nhân đấy.”
Bern nhìn người đứng bên cạnh Đông Phương Cảnh Nhiêu thì cũng lịch sự huýt sáo một tiếng “Há, Cửu Cửu, em thật giống tiên nữ hạ phàm, chẳng trách ngay cả thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn cũng đều mê mẩn em rồi. Nếu không phải anh đã có Nhiêu Nhiêu thì anh cũng nhất định sẽ theo đuổi em.”
Tiêu Cửu Cửu lườm anh ta một cái, nói: “Anh và Nhiêu Nhiêu quả thật không hổ anh là một đôi trời sinh, cách nói chuyện cũng đều không khác mấy.”
Đông Phương Cảnh Mộ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh xem trò vui thì đột nhiên bước tới trước mặt cô, cũng đưa tay vén vài sợi tóc rối trước trán cô sang một bên, ánh mắt đầy cưng chiều nói: “Lúc đầu anh cũng không muốn đi tham dự buổi tiệc này nhưng lại nhìn thấy em đẹp như vậy, e rằng anh không đi cũng không được. Có lẽ tối nay anh sẽ như kỵ sĩ múa đao liên tục để bảo vệ công chúa thôi.”
Tiêu Cửu Cửu sẵng giọng nói: “Anh Mộ, anh cũng chế nhạo em sao?”
Đông Phương Cảnh Mộ vuốt cánh mũi cô nói: “Anh không chế nhạo em, chắc hiện giờ em cũng không biết em xinh đẹp đến mức nào đâu...”
Cuối cùng Tiêu Cửu Cửu cũng không thể chịu đựng được khi chung quanh mình có quá nhiều người khen ngợi. Cô lúng túng chuyển đề tài “Cũng đã đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh thôi. Đừng đến trễ.”
Bốn người chia ra ngồi hai xe, phi nhanh trên đường lộ. Cuối cùng hai chiếc xe dừng tại một hội sở cao cấp, đèn đuốc sáng trưng, lộng lẫy huy hoàng.
Hội sở gồm ba tầng được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa kiểu Châu Âu, bốn bề đều được cây xanh bao quanh, phía trước còn có một hồ nhỏ, suối trong hồ bắn ra tung toé kết hợp với chùm đèn neon bên trong hồ nước trông có vẻ mờ ảo, đặc biệt đẹp đến mê người.
Bãi đậu xe tập trung vô số các xe cao cấp từ các thương hiệu nổi tiếng khác nhau, cửa lớn rộng mở đón chào các tiểu thư khuê các xinh đẹp đến mê người và những thiếu gia lịch lãm từ khắp phương tám hướng đến tham dự buổi tiệc này.
Xe của Bern và Đông Phương Cảnh Mộ dừng trước cổng, hai người phục vụ cũng nhanh chóng tiến lại mở cửa xe cho họ, cung kính đón chào họ xuống xe và đi vào tham dự buổi tiệc rượu.
Lúc này trong đại sảnh các khách mời đã đến đông đủ, từng người ăn mặc trang phục lịch sự, chỉnh tề. Bản thân mỗi người ai cũng muốn mình sẽ toả sáng trong đêm nay.
Trên đường đến đây, Cửu Cửu cũng đã nghe Đông Phương Cảnh Mộ nói qua. Buổi tiệc lần này chủ yếu do Hoa kiều thuộc giới cấp cao có danh tiếng ở hải ngoại – gia tộc Hiên Viên muốn tranh tài cao thấp với dòng họ Đông Phương.
Tiêu Cửu Cửu chăm chú lắng nghe Đông Phương Cảnh Mộ nói về các lĩnh vực có liên quan đến sản nghiệp của gia tộc Hiên Viên. Bọn họ không những có thể khống chế nền kinh tế mà trong toàn nước Trung Quốc cũng chưa có ai dám chọc đến họ.
Một khi gia tộc Hiên Viên phát thiệp mời thì khách được mời cũng không ai dám không đi?
Bern sánh vai cùng Đông Phương Cảnh Nhiêu, còn Đông Phương Cảnh Mộ đi cùng Tiêu Cửu Cửu. Hai cặp đôi xuất chúng này vừa xuất hiện ở cửa phòng tiệc thì cũng thu hút mọi tầm nhìn của tất cả thực khách ở đây. Hai công tử hào hoa lịch lãm lại tài năng xuất chúng đại diện cho cả gia tộc Đông Phương đang đứng đó như toả ra tia sáng hào quang trông thật chói mắt.
Ngay cả chủ nhân bữa tiệc gia tộc Hiên Viên – Hiên Viên Kỳ khi thấy bọn họ đến cũng nhanh chóng bước đến nghênh đón. Anh ta nhìn bên cạnh Đông Phương Cảnh Mộ là Tiêu Cửu Cửu thì trong mắt toả ra tia ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh chóng hồi phục trạng thái ban đầu của mình: “Mộ thiếu gia, xin thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa.”
Đông Phương Cảnh Mộ cũng khách khí cười nói: “Kỳ thiếu đừng khách khí, cũng do chúng tôi chậm trễ, thật xin lỗi.”
“Không muộn, không muộn, xin mời vào!”
Sau một hồi huyên náo, mấy người đàn ông theo bước chân dẫn đường của Hiên Viên Kỳ tiến vào sảnh chính.
Vừa nhìn liền biết Hiên Viên Kỳ chính là một nhân vật tầm cỡ, tuy tướng mạo không anh tuấn lịch lãm như Đông Phương Cảnh Mộ nhưng cũng được cho là khí khái bất phàm. Bên dưới khuôn mặt sáng ngời đang ẩn giấu một dáng vẻ phong lưu ít ai nhận ra.
Mà Tiêu Cửu Cửu đứng bên cạnh chỉ mỉm cười gượng gạo, con ngươi linh động không chút biến sắc quét khắp bốn phương tám hướng chung quanh như đang tìm kiếm điều gì.
Ánh mắt cô dừng lại trên thân thể của một người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng, nhất thời cả người cô chấn động, sắc mặt cũng thay đổi, trên môi lẩm bẩm:“Thần Thần...”
Đúng lúc này, Đông Phương Cảnh Mộ nhận ra dường như Cửu Cửu khác thường. Theo tầm mắt của cô nhìn sang, trong nháy mắt thân thể anh cũng căng thẳng, hai mắt híp lại mang theo một luồng cảnh giác, nhìn về phía gương mặt có phần hao hao giống với hình tượng trong qúa khứ kia.
Nếu không nhìn kỹ ai cũng đều sẽ coi anh ta là Phượng Thần, còn nếu ai đã từng quen biết Phượng Thần thì nhất định sẽ không bao giờ lầm lẫn được.
Chẳng trách lúc này sắc mặt Cửu Cửu khẽ biến đổi, trên đời này, ngoại trừ Phượng Thần, ai còn có thể tài giỏi đến nỗi khiến sắc mặt cô biến đổi chỉ trong phút chốc được? Cô đau buồn cũng vì anh ta, cô vui sướng hạnh phúc cũng vì anh ta, mà từ sau khi anh ta mất đi, đã rất lâu rồi chưa ai từng được nhìn thấy Cửu Cửu tỏ vẻ kích động đến như vậy.
Đông Phương Cảnh Mộ thấy Tiêu Cửu Cửu kích động thì cũng xông đến, nhanh chóng kéo tay cô lại “Cửu Cửu, em hãy tỉnh táo lại, người kia chỉ giống Phượng Thần thôi, anh ta không phải là Phượng Thần, anh ta không phải là Phượng Thần. Nghe rõ chưa? Anh ta không phải là Phượng Thần.”
Anh ta không phải là Phượng Thần! Câu nói này cứ như được lặp đi lặp lại trong đầu Tiêu Cửu Cửu khiến đầu cô muốn nổ tung. Cô ngây ngốc nhìn bóng dáng quen thuộc kia, cũng tương tự vóc người, cũng tương tự khuôn mặt, ngay cả đến nụ cười như gió xuân ấm áp cũng tương tự, thật sự không phải Phượng Thần sao? Thật sự không phải sao?
Tiêu Cửu Cửu cắn chặt môi mới có thể cố gắng kìm chặt nước mắt đang chực trào tuôn ra trên khoé mắt.
Đông Phương Cảnh Mộ lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô: “Đứa nhóc ngốc này! Ngoan, phải giữ vững tinh thần, nhìn rõ ràng xem, anh ta chỉ là một người đàn ông có điểm giống Phượng Thần thôi. Cửu Cửu, em cứ như vậy, chúng ta đều sẽ lo lắng lắm.”
Tiêu Cửu Cửu và Đông Phương Cảnh Mộ đang đi phía sau Hiên Viên Kỳ, Bern và Đông Phương Cảnh Nhiêu. Nghe tiếng động lạ, bọn họ xoay người lại nhìn hai người.
Đông Phương Cảnh Nhiêu nhìn đôi mắt Cửu Cửu có chút ửng đỏ, rồi lại nhìn theo tầm mắt của bọn họ cũng chợt cảm thấy kinh ngạc bội phần. Thật sự là một gương mặt giống tương tự khuôn mặt của Phượng Thần.
Đông Phương Cảnh Nhiêu lập tức hỏi Hiên Viên Kỳ: “Kỳ thiếu, vị tiên sinh mặc y phục màu trắng kia, không biết là công tử nhà ai?”
Hiên Viên Kỳ nhìn một chút, cười nói: “Há, anh ta là bạn học của em trai Hiên Viên Thụy nhà tôi, tên là... à, là An Thần. Sao vậy? Các người quen anh ta sao? Hay để tôi giới thiệu cho các người làm quen?”
Đông Phương Cảnh Mộ lập tức khéo léo từ chối nói: “Vì anh ta rất giống với một người bạn đã mất của chúng tôi nên tò mò thôi. Cũng không cần phải giới thiệu, phải vất vả lắm cô ấy mới thoát khỏi đau buồn, tôi sợ khi nhìn thấy anh ta thì cô ấy sẽ càng thêm đau khổ.”
“Vậy các vị cứ tự nhiên, tôi đi chào hỏi bạn bè.” Hiên Viên Kỳ nói xong, lại nghi hoặc liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu, sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc này Cửu Cửu đang cúi mặt nhìn xuống, không ai thực sự nhận ra tâm tình rối loạn trong lòng cô lúc này, chỉ duy nhất Đông Phương Cảnh Mộ mới biết. Chỉ anh mới biết bàn tay anh bị cô nắm chặt đến mức nào, chặt đến mức đau nhức, mà đau đớn truyền ra từ cánh tay kia lại như đau đớn từ trái tim anh khiến anh đau lòng đến cực hạn.
Rốt cuộc trong lòng Cửu Cửu vẫn không thể buông Phượng Thần được.
Và kể từ lúc vị Bạch công tử nào đó từ trên trời xuất hiện cho đến hết đêm đó, không ai còn thấy nụ cười của Tiêu Cửu Cửu xuất hiện.
Mà Đông Phương Cảnh Mộ không thể không chào hỏi xã giao với bạn bè được. Sau khi Tiêu Cửu Cửu và Đông Phương Cảnh Mộ nói chuyện một lúc, cô lại rời khỏi phòng tiệc, ngơ ngác ngồi trên băng đá bên cạnh suối phun nhìn những ánh đèn đầy đủ sắc màu lấp loé chung quanh, ngây ngốc nghĩ về người đàn ông đã bỏ đi xa khỏi cuộc đời cô.
“Xin hỏi, tôi có thể ở đây một chút không?”
Giọng đàn ông trầm thấp đột ngột đến bắt chuyện khiến thần trí Tiêu Cửu Cửu thức tỉnh. Cô ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng trước mặt mình, lại nhớ về một bóng người tựa như rất quen thuộc cũng tựa như rất xa lạ đã khuất xa thì không nhịn được ngồi ngẩn người ngay tại đó. Cô thất thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú, cương nghị của đối phương mà chưa hoàn hồn được.
“Xin hỏi, tôi có thể ngồi ở đây một chút không?”
Anh ta lặp lại câu hỏi của mình, lúc này Tiêu Cửu Cửu mới phục hồi tinh thần lại, cười với anh: “Mời ngồi!”
Nói xong, cô cố gắng ép buộc tầm mắt của chính mình rời xa khuôn mặt của anh, một lần nữa ánh mắt lại rơi xuống giữa hồ suối phun, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, ngay cả giọng nói cũng đều rất giống Thần Thần.
Thần Thần, nếu như đúng là anh sống lại thì thật tốt biết bao nhiêu.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể làm quen với cô được không?”
Giọng nói mang chút khôi hài vẳng vẳng vang lên bên tai cô, Tiêu Cửu Cửu quay đầu nhìn sang, lại nhìn thấy cặp mắt to sáng lóng lánh của anh. Cặp mắt ấy có thể sánh cùng ngôi sao trên trời cao, con ngươi đen ôn nhu mang theo ý cười khiến cô như bị quỷ thần xui khiến lại nói ra tên của mình “Tiêu Cửu Cửu!”
“Cửu Cửu? Cửu Cửu?” Anh lầm bầm lặp lại hai lần tên của cô, lại nở nụ cười nhợt nhạt, đưa tay ra về hướng cô: “Cửu Cửu, chào cô! Tôi tên An Thần, là trợ giảng tại học viện y học Luân Đôn.”
Nụ cười anh ấm áp, giọng nói trầm bổng, trong nháy mắt khiến Tiêu Cửu Cửu cócảm giác thân thiết.
Cô cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh: “Rất hân hạnh được biết anh.”
Anh lại quan tâm hỏi: “Sao cô ngồi một mình ở đây? Có tâm sự sao?”
Tiêu Cửu Cửu nhếch khoé môi, không nói gì.
Cô có thể nói sở dĩ tối nay thất thần đều là bởi vì anh sao? Mọi người nghe xongkhông cười chết cô mới là lạ.