Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 66: Không biết ai thua trong tay ai!



An Thần lúc này mới nhớ tới hai người bên cạnh, cười giới thiệu với Tiêu Cửu Cửu: "Đây là Lâm Tật Phong, đây là Hòa Húc, bọn họ đều là bạn tốt của tôi!".

Tiêu Cửu Cửu hiện tại mới phát hiện, sau lưng An Thần còn có hai người đàn ông nữa.

Lâm Tật Phong mặc áo sơ mi đen ton sur ton với quần tây, đầu húi cua, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc sảo bén nhọn, đang suồng sã quan sát Cửu Cửu từ trên xuống dưới.

Người đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải là hạng dễ trêu chọc, trông chẳng khác nào người trong giới hắc đạo, người vừa lên tiếng chính là hắn!

Còn người đàn ông kia thì lại trái ngược hoàn toàn với Lâm Tật Phong, diện mạo thanh tú lịch sự, vóc người thon dài, áo sơ mi trắng phối cùng quần vàng nhạt, kính trắng đầy tri thức, ngọc thụ lâm phong, đầy vẻ phong lưu.

Sau đó An Thần  quay sang giới thiệu với Lâm Tật Phong và Hòa Húc: "Còn đây là Tiêu Cửu Cửu!".

Lâm Tật Phong nhàn nhạt gật đầu: "Ngưỡng mộ đã lâu!"

Hòa Húc khẽ mỉm cười: "Chào em!"

Tiêu Cửu Cửu cũng quay sang cười đáp lễ: "Chào các anh!"

An Thần nhìn về phía Trương Dương và La Manh vừa cười vừa hỏi: "Không biết hai bạn này là....."

Tiêu Cửu Cửu thấy thế liền lên tiếng: "Đây là bạn học của em Trương Dương và La Manh!".

"Xin chào!", An Thần thấy mặt bàn của họ trống không, Trương Dương còn đang cầm thực đơn nghiền ngẫm, liền hỏi Cửu Cửu: "Các em đã gọi đồ ăn chưa?".

Tiêu Cửu Cửu lắc đầu: "Vẫn chưa, bọn em cũng vừa đến thôi, nếu không, cùng nhau ăn đi?"

An Thần tao nhã lịch sự cười đáp: "Anh cũng đang muốn mời các em đây, bọn anh đã bao một phòng riêng, nếu như không ngại thì ngồi ăn cùng, hiếm có dịp nào như vậy, vừa về nước đã gặp được em, hôm nay anh xin phép được mời khách! Mấy vị Đại mỹ nữ phải nể mặt đấy nhé?"

Tiêu Cửu Cửu, Trương Dương cùng La Manh đưa mắt nhìn nhau, thấy không ai có ý kiến gì, liền cười nói: "Được ạ! Vậy hôm nay bọn em đành lấy chút hào quang của người nào đó vậy!".

Mấy người cùng nhau vào phòng, ai nấy đều tự giác nhường lại chỗ bên cạnh An Thần lại cho Cửu Cửu.

Cửu Cửu cũng không hề ngượng ngùng, đối với An Thần cô tuyệt không bài xích chút nào, thậm chí còn có thoáng vui mừng.

Ở chung với An Thần khiến cho cô cảm giác được Phượng Thần vẫn đang còn sống, trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm cuộn trào,  tựa như bảo bối vừa bị mất đi nhưng lại tìm được về.

Lần đầu tiên nhìn thấy An Thần cô đã vô cùng kích động.

Trải qua mấy ngày bình phục, lòng cũng dần dần phai nhạt, vốn tưởng rằng chỉ là người xa lạ gặp một lần rồi thôi, nhưng thật không ngờ người kia lại hiện hữu ngay trước mặt của mình, khiến cô tự chủ trào dâng một niềm hi vọng nho nhỏ, vừa trân trọng vừa mong đợi,......Có lẽ ông trời rủ lòng thương xót mới đưa tới bên cô một Phượng Thần khác.

Tiêu Cửu Cửu nhìn thoáng qua gò má An Thần, lại càng dấy lên cảm giác thân thuộc, giọng nói cũng không khỏi tự chủ trở nên mềm mại: "Lần này anh trở lại để thăm người thân sao?"

"Không! Anh đến nhậm chức ở đại học B. Còn em thì sao? Cũng là sinh viên ở đây?"

An Thần nhìn cô, nhàn nhạt mỉm cười, tròng mắt đen sáng lấp lánh ánh khiền cho trái tim Cửu Cửu khẽ rung lên, không kìm được mà đỏ mặt.

Cửu Cửu cảm giác sự tự tin, kiêu ngạo cùng tỉnh táo của mình ở trước mặt người này dường như hoàn toàn hỏng mất.

Cô âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình có vẻ bình tĩnh lạnh nhạt: "Vâng, em là sinh viên đại học B, chuyên ngành y lâm sàng. Còn anh thì sao? Dạy chuyên ngành nào?"

Anh ta cười trả lời: "Anh là trợ giảng học viện kinh tế!"

Lâm Tật Phong và Hòa Húc liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn sang cô gái xinh đẹp tuyệt diễm, duyên dáng quyến rũ, sau đó quay sang quan sát người nào đó, trong lòng đột nhiên phát sinh dự cảm, chuyện này đến cuối cùng, còn chưa biết ai rơi vào tay ai đâu.

Ngay cả bọn họ ở bên cạnh nhìn cô mỉm cười nhàn nhạt, cũng không khỏi sinh ra cảm giác mê say, cả người cô tản mát ra lực hấp dẫn mạnh mẽ, sớm chiều chung đụng ai có thể bảo đảm mình không bị ảnh hưởng chứ?

Đáp án đương nhiên là —— không thể nào!

Nhưng bọn họ cũng biết, lần này An Thần muốn báo thù rửa hận cho chị gái mình như thế nào, Lâm Tật Phong và Hòa Húc cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện thay cho cô, mong sao cô sẽ không bị thua quá thảm.

Một bữa cơm, kết thúc trong vui vẻ.

An Thần lái xe đưa Tiêu Cửu Cửu cùng Trương Dương, La Manh về, sau khi lưu lại số điện thoại liên lạc mới cáo từ ra về hẹn lần khác gặp lại.

Nhưng hết thảy đều bị Tằng Lỗi đang âm thầm theo dõi  Tiêu Cửu Cửu ghi lại, sau khi chứng kiến tới Tiêu Cửu Cửu về đến ký túc xá, anh ta liền báo cáo cho Tiêu Cẩn Chi mọi việc đã xảy ra ngày hôm nay, xin chỉ thị hành động?

Tiêu Cẩn Chi chỉ trả lời lại rằng —— yên lặng theo dõi biến hóa!

Lúc nói lời này, tim Tiêu Cẩn Chi chua xót vô cùng! Anh biết, Phượng Thần chính là gót chân Asin của Cửu Cửu, mà bọn họ lại tạm thời chưa đoán ra tên kia cố ý tiếp cận Cửu Cửu với mục đích gì. Nhưng cho dù có biết rõ mục đích của An Thần không tốt, thì nỗi ám ảnh mang tên Phượng Thần này chỉ có duy nhất bản thân Cửu Cửu mới có quyền định đoạt.

Mà tên An Thần này, mặc dù kế hoạch rất kín kẽ, nhưng anh tin chỉ cần có kế hoạch thì chắc chắn sẽ có sơ hở, Tiêu Cẩn Chi cũng không tin sẽ không tra ra được.

Anh chỉ hi vọng, dưới sự bảo hộ mật thiết của mình Cửu Cửu sẽ không xảy ra chuyện!

Mấy cô gái vừa về tới ký túc xá liền phát hiện Lâm Tiêu Ngọc đi ra ngoài vẫn chưa về, Trương Dương, La Manh thấy thế liền bắt đầu quay sang bức cung người còn lại.

Cửu Cửu bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện về mình và An Thần, dĩ nhiên, là tự động bỏ qua việc mình tự tiện ôm người khác nhếch nhác khóc lóc cực kỳ mất thể diện.

Trương Dương nhìn Tiêu Cửu Cửu đang mỉm cười ấm áp, hoàn toàn khác xa dáng vẻ lành lạnh ban nãy liền khẳng định tiên đoán: "Tiêu Cửu Cửu, cậu xong rồi!"

La Manh chớp chớp mắt, gật gù phụ họa theo: "An Thần là người đàn ông đẹp trai nhất  mà mình từng gặp, ha ha ha, rất xứng với Cửu tỷ tỷ sắc nước hương trời phòng chúng ta, đúng là tuyệt phối mà!".

Trong ba người họ, người lớn tuổi nhất là Trương Dương, nên được tôn làm đại tỷ.

Tiêu Cửu Cửu lớn thứ hai, cho nên Trương Dương gọi cô là Cửu muội, còn La Manh sẽ gọi Cửu tỷ.

Mà La Manh nhỏ nhất trong bọn cho nên bị Trương Dương và Tiêu Cửu Cửu gọi là Manh baby.

Ba người xem như vừa gặp đã thân, chỉ tiếc lại trời sinh không hợp với Lâm Tiêu Ngọc, bằng không, một phòng bốn người cùng tiến cùng lùi, đồng cam cộng khổ, tạo nên một cuộc cách mạng hữu nghị cả đời khó quên.

Tuy nhiên cho dù chỉ có ba người họ ở chung với nhau cũng vẫn rất tốt! Dù sao, bạn tốt khó tìm, tri kỷ thì lại càng khó cầu, có thể có được hai người bạn tốt, họ đã rất thỏa mãn rồi.

Ngày hôm sau, mùng một tháng chín, mọi người bắt đầu chính thức đi học.

Cửu Cửu, Trương Dương, La Manh, còn có cả Lâm Tiêu Ngọc cùng nhau lên giảng đường.

Tuy đến sớm mấy phut nhưng trong phòng học đã rải rác đầy người, những người đó vừa nhìn thấy đám Tiêu Cửu Cửu mắt lập tức lóe sáng, bốn đại mỹ nữ bốn phong thái khác nhau chói hết cả mắt người đối diện.

Đặc biệt là Cửu Cửu, thu hút biết bao nhiêu tầm mắt nam sinh, mắt chữ O mồm chữ A, cho đến khi Tiêu Cửu Cửu tìm được chỗ ngồi xuống, vẫn có không ít người quay đầu lại nhìn.

Trương Dương thấy thế khẽ dán vào tai Tiêu Cửu Cửu cười khẽ: "Cửu muội, rất có khả năng trường này lại nổi lên một trận phong ba rồi, không biết người theo đuổi cậu sẽ xếp hàng dài đến đâu nữa?".

Tiêu Cửu Cửu âm thầm bấm người bên cạnh một cái: "Đừng nói nhảm, không chừng theo đuổi cậu còn nhiều hơn tớ nhiều!"

Trương Dương hừ khẽ một tiếng: "Nói thế là muốn cười nhạo người khác sao?"

Vừa thấy cô ấy trưng ra ánh mắt khiêu khích, Tiêu Cửu Cửu vội vàng cười xin tha: "Tiểu nhân không dám! Đại tỷ tha mạng!"

Hai cô gái cúi đầu cười như nắc nẻ, ngay cả La Manh cũng nhỏ giọng cười theo.

Chỉ có Lâm Tiêu Ngọc, nhìn tầm mắt bốn phía đều đặt trên người Tiêu Cửu Cửu liền thấy không cam lòng, từ cấp hai, cấp ba cô ta đều được các nam sinh hết sức ưu ái nhưng sao ở nơi này lại chỉ trở thành phông nền cho người khác?

Nhưng kể cả có thế nào thì sự thật vẫn là sự thật, cô ta có không thừa nhận cũng không được, đối với Cửu Cửu mà nói, Lâm Tiêu Ngọc chỉ là một chiếc lá phụ trợ cho bông hoa tươi đẹp mà thôi!

Cho dù là học thức hay phong cách bề ngoài thì bọn họ đều không hề có cùng một cấp bậc, hoàn toàn không thể so sánh!

Trong khi họ nhỏ giọng tán gẫu thì lại có thêm không ít sinh viên lục tục đi vào, cả phòng học rất nhanh liền chật cứng.

Tiếng chuông vào học vừa vang lên, một thầy giáo trung niên hơn 40 tuổi, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen cầm giáo trình sải bước đi vào, sau khi vững vàng đứng trên bục giảng, ngước đôi mắt sắc bén nhìn ra bốn phía chung quanh.

Mọi người vừa thấy thầy giáo tới, vốn đang hò hét ầm ĩ, nhất thời yên tĩnh lại.

Vị giáo sư trung niên ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: "Các bạn học, về sau tôi sẽ là chủ nhiệm lớp các bạn, tên tôi là Yến Quy Lai. Một cái tên rất dễ nhớ!"

Để mọi người nhớ kỹ hơn, Yến Quy Lai liền biết lên bảng tên của mình, chữ viết cứng cáp có lực, mang theo hơi hướng cuồng dã, khác xa với vẻ ngoài nho nhã lịch sự của ông.

"Phía dưới, bắt đầu từ hàng thứ nhất bên trái, tất cả mọi người tự giới thiệu mình một lần cho mọi người đều biết nhau, cũng để cho người làm thầy này nhớ mặt nhớ tên một chút!".  Nói xong, ông khẽ mỉm cười, ánh mắt khích lệ, nhìn về phía nữ sinh đầu tiên ở hàng thứ nhất.

Bạn nữ kia thoáng run run đứng lên, đỏ mặt, cất giọng bé xíu như muỗi kêu: "Xin chào mọi người, mình là Hoa Tự Hương, đến từ tỉnh GD!"

"Mình tên là Lý Lăng, đến từ thành phố B......"

"Tôi tên là Lâm Tiêu Ngọc, đến từ thủ đô......"

"Mình là Trương Dương, đến từ Sơn Đông......"

"Mình là Tiêu Cửu Cửu, người Bắc Kinh......"

"Mình là La Manh, người thủ đô......"

Đợi đến khi cả 50 người trong lớp giới thiệu qua một lần, Yến Quy Lai mới cười cười nói: "Các em có thể phân đến lớp đầu này, chứng tỏ đều là những học sinh vô cùng ưu tú, hơn thế nữa còn có một nữ sinh chẳng những có thành tích đứng đầu ở thủ đô Bắc Kinh mà còn là thủ khoa của học viện y. Nào, mọi người chúng ta cùng nhau làm quen với bạn ấy một chút, đó chính là......"