Cực Độ Mê Luyến

Chương 46: Cậu cho rằng mình hiểu tôi lắm sao?



Editor: lemonade

=======

- -- Mày đang uy hiếp ai đấy?

Giọng nói quả nhiên là của Hoa Minh, Khang Vạn Lý không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này trong lòng cậu đang rất loạn nên không quan tâm nhiều đến vậy. Ngược lại thì Thượng Huy mới là người bị ảnh hưởng nhiều hơn.

Biểu hiện của Thượng Huy lộ rõ vẻ hoảng loạn, cậu ta có một cảm giác sợ hãi khó tả đối với Hoa Minh. Thượng Huy trợn to mắt, nuốt nước bọt, hoàn toàn không dám mở miệng.

Cậu ta không biết tại sao Hoa Minh lại xuất hiện ở đây, cũng không biết lời nói của Hoa Minh có ý nghĩa gì, Thượng Huy thật sự không biết quan hệ của bọn họ là như thế.

Lần trước thì Hoa Minh vì giúp Khang Vạn Lý mà đá cậu ta, sau đó lại hẹn đánh nhau với Khang Vạn Lý, làm loạn đến mức cả trường đều biết. Giờ thì cậu ta căn bản không biết thái độ lúc này của Hoa Minh là sao, chẳng lẽ Hoa Minh theo phe của Khang Vạn Lý à?

Không phải chứ!

Nhưng những thứ này không ngăn được Thượng Huy cảm thấy sợ hãi. Thượng Huy vẫn còn nhớ rõ rằng mình chính là người đã báo chuyện đánh nhau của Hoa Minh và Khang Vạn Lý, cậu ta không sợ Khang Vạn Lý nhưng thật sự rất sợ Hoa Minh sẽ truy cứu cậu ta.

Cậu ta biết rằng Hoa Minh là người cậu ta không thể nào chọc đến được.

Ở trước mặt Hoa Minh, cậu ta không thể kiêu ngạo được, Thượng Huy trầm mặc lùi một bước, cố gắng bày ra biểu cảm hiền lành: "Sao cậu ở đây thế, trùng hợp quá."

Hoa Minh không nói gì, Thượng Huy cắn răng nói: "Đúng lúc quá, thật ra tôi rất muốn xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi. Chuyện lần trước đều là hiểu lầm cả, chuyện báo cáo với chủ nhiệm là do người khác nói bừa thôi, bọn họ nhìn nhầm rồi, vốn không chuyện này đâu. Cậu biết đấy, tôi làm sao mà có thể nhắm vào cậu...."

Cậu ta không dám nhắm vào Hoa Minh, người bị cậu ta nhắm vào vốn chính là Khang Vạn Lý.

Thượng Huy vẫn còn tiếp tục nói, Hoa Minh lại không nhìn cậu ta lấy một cái. Tầm mắt của Hoa Minh chỉ dừng trên người của Khang Vạn Lý, biểu cảm không rõ như nào.

Đôi mắt Khang Vạn Lý phiếm hồng, bộ dạng thoạt nhìn ngang ngược, hung hăng nhưng lại đáng yêu.

Hoa Minh gần như là không thể khống chế được lực chú ý của mình, hắn đảo mắt nhìn toàn thân của Khang Vạn Lý, cuối cùng là dừng lại trên hai chân của Khang Vạn Lý.

Khang Vạn Lý vẫn mặc chiếc quần đồng phục rộng thùng thình kia, nhìn không được dáng chân nhưng Hoa Minh có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình mà phác hoạ ra đôi chân khiến con người ta mong ước hằng đêm ấy.

Năm ngày, đây là ngày thứ năm, cuối cùng hắn cũng về được với Khang Vạn Lý và đôi chân xinh đẹp của cậu. Thời gian lâu như thế, chỉ có ông trời mới biết hắn đã nhẫn nại đến cỡ nào mới có thể khắc chế bản thân mình chịu đựng đến như thế.

Nếu không phải thời gian và địa điểm không thích hợp thì hắn thật sự muốn lập tức sà lên chân của Khang Vạn Lý.

Hoa Minh khổ sở thu hồi suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn đến Thượng Huy. Biểu cảm của Thượng Huy đã chuyển sang lấy lòng và nịnh nọt, tên này không biết đang nói gì mà miệng cứ phát ra thứ âm thanh khiến người ta chán ghét.

Hoa Minh chợt nói: "Cút."

Một chữ thôi đã khiến Thượng Huy lập tức ngậm miệng, không thể nghi ngờ rằng trong suốt quá trình nói chuyện từ nãy đến giờ, thứ cảm giác mà cậu ta nhận được chỉ có sự sỉ nhục mà thôi. Song, sắc mặt của Thượng Huy đổi đổi, sau đó lập tức quay đầu đi.

Ban nãy còn mới uy hiếp Khang Vạn Lý, vừa ác độc lại vừa vô sỉ, thế mà giờ nói đi liền đi, Khang Vạn Lý vẫn để tâm rất nhiều, lập tức la lên: "Mày đứng lại đó! Mày đừng có đi! Nói chuyện rõ ràng đã!"

Thượng Huy tất nhiên không thể quay đầu lại rồi, Khang Vạn Lý chỉ có thể chĩa hướng sang Hoa Minh: "Cậu để nó đi như vậy sao? Cậu kêu nó quay lại ngay!"

Hoa Minh bình tĩnh nhìn cậu: "Tại sao phải quay lại? Hai người có thể giải quyết được gì sao? Hay là lại muốn đánh nó một trận nữa?"

Khang Vạn Lý nghẹn lời, nếu là một tiếng trước thì nói không chừng cậu sẽ thật sự không kìm chế được bản thân mà đi đánh người. Nhưng giờ cậu đã ý thức được đánh nhau gì gì đó vốn không có ý nghĩa gì cả.

Bây giờ cậu đứng rống với Hoa Minh thật ra là để chuyển hướng cơn giận của cậu. Hoa Minh không có nghĩa vụ phải giúp cậu, đuổi Thượng Huy đi như thế đã là giải vây cho cậu rồi.

Khang Vạn Lý lập tức tắt hoả, mũi chua xót, lửa giận quá lớn, lớn đến không còn chỗ nào trút được.

Hoa Minh nhìn chằm chằm cậu: "Về trường sao, tôi đưa anh về nhé?"

Khang Vạn Lý không cách nào bình tĩnh được, càng không có tâm trạng đi hỏi tại sao Hoa Minh lại trùng hợp xuất hiện ở đây thế này, cậu gằn: "Không cần."

Nói xong liền xoay người đi mất.

Khang Vạn Lý rời đi nhưng ở phía sau vẫn có tiếng bước chân của Hoa Minh đi theo cậu, Hoa Minh không lén lút mà là đường đường chính chính đi theo cậu.

Khang Vạn Lý quay đầu hô: "Cậu đừng có đi theo tôi!"

Hoa Minh phảng phất như không nghe thấy, tiếng bước chân vẫn vang lên, Khang Vạn Lý cũng không rảnh mắng hắn. Giờ khắc này, cậu đang bị cảm xúc mãnh liệt bao phủ, không còn hơi đâu kiêng dè một tên bi.ến thái nữa.

Khang Vạn Lý đi một hồi, sau đó cậu ngồi xổm xuống giống như một cây nấm mọc trong góc tường. Cảm giác hối hận, tội lỗi chất chồng vô số, ngập tràn hết cả lòng cậu.

Cậu đã làm mấy việc gì thế này.

A Tu nói quá đúng, cậu vốn không có khả năng gánh vác hết hậu quả, cậu chỉ hành động theo cảm giác của mình mà thôi, cậu chỉ toàn tự cho mình là đúng thôi!

Trước khi động thủ đánh nhau, cậu chưa từng suy nghĩ đến hậu quả, sau khi đánh xong còn sống chết không nhận lỗi, khó trách cô Hứa và Tiểu Phong tức giận đến như vậy, bây giờ cậu bị bản thân làm cho tức chết rồi!

Mạnh miệng thì có ích gì chứ, thật ra cậu không hề chịu trách nhiệm cho hành động của mình, chỉ biết gây phiền toái cho người khác mà thôi, đã vậy còn nói gì mà muốn chăm sóc cho Tiểu Phong nữa chứ. Giờ thì nhìn xem, bị như vậy còn không tự mình hiểu mình, từ nhỏ đến lớn chỉ biết để lại rắc rối cho Tiểu Phong thôi!

Khang Vạn Lý vừa thương tâm lại tự trách, bả vai không ngừng run rẩy. Bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng tách vang lên trên đầu của mình, Khang Vạn Lý ngẩng đầu lên thì thấy Hoa Minh đang chĩa điện thoại vào mình.

Khang Vạn Lý sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại mà nói: "Cậu đang làm gì đấy?"

Đương nhiên là chụp ảnh rồi, Hoa Minh thản nhiên thu điện thoại lại, hắn đau lòng khi cảm xúc Khang Vạn Lý thất vọng như thế nhưng hình ảnh này khiến hắn không kìm lòng được.

Dù cho Khang Vạn Lý tức giận hay yếu thế, hắn cũng đều thích đến không chịu nổi, bộ dáng bả vai run rẩy như thế này có thể đọng lại trong hắn tận ba ngày.

Không chụp thì phí cả cuộc đời.

Khang Vạn Lý khó chịu muốn chết: "Cậu chạy theo tôi là để cười tôi đấy à?"

Ảnh chụp đã đến tay rồi, dù Khang Vạn Lý có nói gì đi nữa thì hắn cũng sẽ không xoá, mục đích của Hoa Minh đã đạt được, lúc này mới dịu dàng nói với Khang Vạn Lý: "Không, tôi đến đây là để an ủi anh."

Không biết xấu hổ hay sao mà còn trợn mắt nói xạo thế kia!

Khang Vạn Lý: "Cậu dùng cách chụp lén để an ủi người ta à?"

Hoa Minh nói: "Đấy là hai chuyện khác nhau, không thể bỏ lỡ được."

Không thể bỏ lỡ cái quỷ, Khang Vạn Lý dừng một chút, hung hăng nói: "Hừ."

Hoa Minh ngồi xổm xuống cạnh cậu, cuối cùng cũng bắt đầu cái gọi là "an ủi", hắn kiên nhẫn nói: "Không phải là cậu sai, là do Thượng Huy quá rác rưởi thôi."

Thượng Huy rác rưởi là thật, nhưng nửa câu đầu vốn không an ủi Khang Vạn Lý được, cậu nói: "Cậu biết cái gì chứ? Là tôi sai! Là do tôi kích động, làm việc mà không suy nghĩ đến hậu quả, khiến thầy cô, người nhà và cả bạn bè phải lo lắng, không thèm để ý đến cảm nhận của người khác, tôi còn làm liên luỵ đến bạn học nữa!"

Hoa Minh cũng không phản bác, thậm chí còn nói tiếp: "Không chỉ vậy mà anh còn ngoan cố, thích cậy mạnh, tuỳ hứng mà không tự biết."

Khang Vạn Lý dừng lại, vài giây sau đôi mắt đỏ hoe. Cậu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Hoa Minh sẽ nói trúng tim đen, chỉ ra hết mọi khuyết điểm của cậu như thế, hơn nữa....

Để bi.ến thái nói như vậy thì rốt cuộc là cậu kém cỏi đến bao nhiêu hả!

Giá trị quan của bản thân lập tức sụp đổ ngay tại chỗ.

Lại nghe Hoa Minh nói tiếp: "Dù vậy thì anh cũng rất tốt."

Khang Vạn lý nghẹn ngào: "Đừng nói nữa."

Hoa Minh nhẹ giọng nói: "Anh tự tin lại lạc quan, yêu quý bạn bè, tôn trọng phụ nữ, hết lòng yêu thích học tập, thiện lương từ tận đáy lòng, có tinh thần trọng nghĩa, còn không sợ hãi và rất dũng cảm nữa. Anh thật sự ngây thơ đơn thuần, bất kể hậu quả có là gì nhưng như thế rất tốt, anh là người con trai tốt nhất mà cả đời tôi từng gặp."

Khang Vạn Lý ngơ ngẩn, hơn nửa ngày không nói nên lời, cậu thất thần, gian nan nói: "Cậu đang nói gì thế, cậu cho rằng mình hiểu tôi lắm sao?"

Hoa Minh: "Ừm, rất hiểu."

Khang Vạn Lý sững sờ, cúi đầu nói: "Không, tôi chỉ biết gây thêm phiền cho gia đình và thầy cô mà thôi. Chuyện của Thượng Huy tôi không giải quyết được, kết quả chỉ có thể khiến gia đình và thầy cô gặp một đống rắc rối...."

Hoa Minh chợt cười nói: "Nếu anh không muốn để gia đình và thầy cô nhọc lòng nữa thì có thể để những người đáng ghét dọn dẹp rắc rối cho mình, chẳng hạn như...."

Hoa Minh kéo dài giọng, chậm rãi nói: "Tôi."

Khang Vạn Lý bình tĩnh nhìn hắn vài giây, có hơi không biết Hoa Minh đang nói gì, mờ mịt không rõ nhưng cũng không dám nghĩ sâu xa thêm.

Khang Vạn Lý bỗng nhiên đứng lên, lại nói: "Đừng đi theo tôi nữa."

Hoa Minh chỉ cười chứ không nói gì, hắn rõ ràng đã thấy biểu cảm của Khang Vạn Lý thay đổi, không hề giống đang khổ sở hay đau thương gì cả, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt nhưng trong ánh mắt đã dấy lên sự kiên định.

A.... tốt quá.

Động lòng người quá đi mất thôi!

Quả nhiên, Khang Vạn Lý rất hợp khẩu vị với hắn.

Khang Vạn Lý xoay người đi, lần này Hoa Minh không theo sau cậu nữa.

Nghe thấy đằng sau không có tiếng động, trong lòng Khang Vạn Lý không nói nên lời, cậu gọi xe đi thẳng về hoa viên biệt thự HK.

Cậu phải về nhà tìm Tiểu Phong.

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng nhờ phúc của bi.ến thái mà Khang Vạn Lý đã có thể tìm được về trạng thái của bản thân, cậu vẫn mất mát như cũ nhưng đã ổn định hơn.

Tính cậu không phải ăn năn hối lỗi, nhưng nếu đã biết lỗi sai của mình rồi thì phải sửa đi ngay lập tức.

Vào đến cửa, thấy giày của Tiểu Phong ở huyền quan, trong lòng Khang Vạn Lý vững vàng, mở miệng la: "Tiểu Phong! Khang Thiên Phong! Khang Thiên Phong, em ra đây!"

Khang Thiên Phong bị cái giọng này làm cho hốt hoảng, rất nhanh đã chạy từ tầng hai xuống, nhìn Khang Vạn Lý với vẻ mặt đầy khó hiểu: "Anh? Không phải anh...."

Lời còn chưa dứt, Khang Vạn Lý đã cong lưng, cúi đầu với cậu chàng, trong nháy mắt Khang Thiên Phong đã im lặng.

Khang Vạn Lý lại đứng thẳng lưng lên, lớn tiếng nói: "Thật sự rất xin lỗi em! Là do anh không tốt! Anh không phải là một người anh tốt, anh không nên gạt ba mẹ và em để nộp giấy trắng, có suy nghĩ gì thì cũng phải thương lượng với em trước."

"Anh không hề suy nghĩ đến việc em đã chịu tổn thương đến cỡ nào, vẫn luôn thiếu em một câu xin lỗi, càng không nên giữ mãi tính xấu mà không thay đổi. Tự tiện cậy mạnh, ở trường có chuyện gì cũng đều gạt em, hại em phải lo lắng cho anh."

"Lỗi sai của anh quá nhiều, từ nhỏ đến lớn đã gây ra quá nhiều phiền phức, làm anh mà chẳng hề làm gương cho em, cũng không có chăm sóc cho em thật tốt. Anh sai rồi, Tiểu Phong, anh sẽ sửa! Anh thật sự sẽ sửa! Sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu, anh sẽ khiến cho em nở mày nở mặt."

"Thật sự rất xin lỗi em!!!"

Khang Vạn Lý phun ra một trào, nói xong liền im bặt, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt của Tiểu Phong, vừa dứt lời thì chạy đi mất.

Vừa sắp bước đến cửa, Khang Thiên Phong bỗng nhiên gọi cậu lại, nói: "Đợi đã."

Khang Vạn Lý dừng lại, không dám quay đầu lại, một lúc sau, giọng của Khang Thiên Phong bình tĩnh vang lên: "Em sắp khai giảng rồi, tối nay anh đừng về muộn, về nhà soạn hành lý với em đi."

Tiểu Phong.... Tiểu Phong em ấy tha thứ cho cậu.

Nước mắt của Khang Vạn Lý suýt chút nữa là trào ra, vất vả lắm mới nhịn xuống mà khịt khịt mũi, ra sức gật đầu.

Cậu đẩy cửa ra, lái xe thẳng đến trường học, gió thổi vào mặt rất lạnh nhưng tâm tình cậu thì rất ấm, sự mù mịt mấy ngày hôm nay đã hoàn toàn tiêu tán.

Bây giờ cậu còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

Là cậu trêu chọc đến Thượng Huy, cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài.

Cậu biết một mình mình không thể giải quyết được, đến bây giờ thì cậu chẳng còn tâm tư nào mà sợ mất mặt nữa cả. Xin sự giúp đỡ từ thầy cô, xin sự giúp đỡ từ nhà trường, chuyện gì cậu cũng đều đồng ý làm cả, không có gì để mà mất mặt hết, đây là sự trừng phạt mà cậu phải bị.

Khi Khang Vạn Lý đến trường thì đã muộn một tí, cả hành lang của khối 12 đang ồn ào nhốn nháo. Khi đi ngang qua văn phòng giáo viên công chức, quanh cửa có không ít người vây.

Khang Vạn Lý thấy kì lạ không biết có chuyện gì, cũng không biết Vương Khả Tâm đang hí hửng hưng phấn chạy nhào đến cậu.

Vương Khả Tâm kích động gọi: "Vạn Lý! Vạn Lý! Lại đây!"

Khang Vạn Lý kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vương Khả Tâm nhìn không được mà cười rộ lên, tựa như có hơi úp úp mở mở nhưng lại gấp đến nổi không chờ được: "Tin tức lớn nè, nói ra có thể cậu không tin đâu. Tớ vừa mới đi hỏi thăm về đây, nghe nói vừa nãy tên Thượng Huy kia mới đến văn phòng chủ nhiệm lớp, chủ động xin thôi học!"

Khang Vạn Lý cả kinh: "Cái gì?" Chủ động xin thôi học á?

Vương Khả Tâm biết cậu không tin, bổ sung tiếp: "Thật đấy, năm nay chẳng phải cậu ta đang được cử đi học sao? Nghe nói là cậu ta cũng không cần luôn, nói là mình không muốn học, hỏi lý do tại sao cũng không chịu nói. Khổng Văn Quân gấp đến độ gọi thẳng cho phụ huynh luôn."