- Gia Cát đại sư, vị Sở… Sở thiên sư này không cần tiền của chúng tôi.
- Á… Làm sao có thể?
Gia Cát Đạo giật mình.
Không cần tiền!
Lần này khiến cho Gia Cát Đạo không biết làm sao, ông ta đưa ra kết luận Sở Hạo lừa tiền, kết quả người ta một xu cũng không muốn, điều này thật lúng túng.
Con ngươi của Gia Cát Đạo đảo quanh, muốn tìm cho mình một lối thoát, nói:
- Tên nhóc kia bày ra âm mưu này, đối với cậu ta mà nói, mấy vạn tệ là quá ít, cậu ta ham món tiền lớn phía sau.
Mộc Thành Lãng xấu hổ nói.
- Gia Cát đại sư, hôm qua tôi đưa cậu ấy 20 vạn, Sở thiên sư còn không cần số tiền đấy.
Ông ta gọi Sở thiên sư sẽ không đắc tội với Sở Hạo, cũng sẽ không đắc tội với Gia Cát Đạo.
Gia Cát Đạo hít sâu một hơi, sau đó khó tin nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói:
- Ông nói xong rồi à? Hiện tại đến lượt tôi nói.
- Ông tên là Gia Cát Đạo đúng không? 13 tuổi được một vị đạo sĩ nhìn trúng, mang lên trên núi học nghệ, nhưng tâm tư quá nặng, học được ba năm cũng chẳng nên trò trống gì, sau đó liền bị đuổi ra, mò mẫm lăn lộn trong xã hội, lăn lộn hắc đạo, cướp đồ….
Giọng nói của Sở Hạo không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Ánh mắt của mọi người không khỏi đặt trên người Gia Cát Đạo.
Chỉ thấy sắc mặt vị Gia Cát đại sư này thay đổi, kinh ngạc nói:
- Cậu… Làm sao cậu biết!
Một câu kia vừa nói ra khỏi miệng, ông ta lập tức hối hận.
Sở Hạo tiếp tục nói:
- Ông vẫn luôn lăn lộn đến năm 30 tuổi, giống như cũ chẳng làm nên trò trống gì, cho nên ông nghĩ đến những bản lĩnh học ở trên núi, đổi nghề phong thủy đoán mệnh, từ đó đi trên con đường này, năm nay bốn mươi tuổi, lẽ ra ông còn có chút tài sản, nhưng con người ông là kẻ ham cờ bạc, mấy năm trôi qua, một xu cũng không tích góp được, ngược lại nợ nần không ít.
Mọi người lại nhìn Gia Cát Đạo, phát hiện sắc mặt ông ta đã rất khó coi.
Sở Hạo lạnh lùng nói:
- Ông nói tôi là tên lừa đảo, tôi thấy ông mới chính là tên lừa đảo đấy Gia Cát Conan.
Gia Cát Đạo bị hắn nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi, lùi lại một bước, trong lòng run sợ.
Ông ta quả thật đã lên núi vào năm 13 tuổi, ở trong xã hội lăn lộn mười mấy năm, vào năm 30 tuổi đổi nghề.
Thế nhưng lúc còn trẻ lại dính vào cờ bạc, ở bên ngoài thiếu nợ không ít, cùng đường mạt lộ.
Thế mà tất cả đều bị Sở Hạo nói trúng.
- Cậu! Cậu!
Ánh mắt Sở Hạo sắc bén, hừ lạnh:
- Cậu cái gì mà cậu! Hôm nay vốn dĩ tâm trạng tôi rất tốt, lại bị loại người cặn bã trong xã hội như ông phá hoại, nếu đã như thế, bổn thiên sư liền đem những phi vụ làm ăn lúc còn trẻ của ông nói ra nhé.
- Mười chín tuổi, ông và mấy người nữa cùng nhau đi cướp một quán cơm, đám người kia chém lên đùi chủ quán một dao, bị thương nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn còn ngồi trên xe lăn.
Gia Cát Đạo khiếp sợ đặt mông ngồi dưới đất, run sợ nói.
- Đó… Đó không phải do tôi chém.
Mọi người không phải kẻ ngu, lúc nhìn thấy vẻ mặt của Gia Cát Đạo liền biết đây là thật hay giả.
Trong lòng Sở Hạo cười lạnh, đấu với tôi!
Lão tử tính toán chết ông!
“Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được một điểm giá trị trang bức.”
- Năm ông 23 tuổi, bởi vì đánh bạc mà nợ rất nhiều tiền, bất đắc dĩ đi buôn người, nhưng làm chưa được bao lâu, ổ buôn người này đã bị cảnh sát tiêu diệt, ông may mắn tránh được một kiếp.
Gia Cát Đạo đã sợ ngây người, bị Sở Hạo nắm mũi dắt đi, ông ta hoảng loạn nói.
- Khi đó… Tôi nhất thời hồ đồ.
“Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được một điểm giá trị trang bức.”
Trong lòng Sở Hạo vui sướng, hắn lại tiếp tục nói.
- Năm 27 tuổi, ông lại nổi lên ý đồ xấu, nhìn thấy cô con gái của một nhà giàu có đi ngang qua, bắt cóc cô ta.
Gia Cát Đạo vội vàng quỳ xuống đất:
- Đại sư, đại sư, tôi không bắt cóc cô ta, sau đó cô ta đá tôi một cước rồi bỏ chạy, cầu xin đại sư đừng nói nữa.
Sở Hạo trừng mắt nhìn ông ta, vung tay lên nói:
- Bổn thiên sư còn chưa nói xong, ông cắt ngang cái gì? Cô gái kia bị bóng ma tâm lý, kết quả ngày hôm sau ngoài ý muốn ngã xuống cầu thang, chết lâm sàng, khi đó hồn của cô ta đến tìm ông.
- Á!
Gia Cát Đạo nghĩ đến năm đó, cùng với những chuyện quỷ dị.
Lúc ông ta soi gương, tuy ông ta nhìn thấy chính mình trong gương, thế nhưng lại nở một nụ cười quỷ dị, khi đó ông ta bị dọa giật nảy mình, mấy ngày không dám về nhà.
Sở Hạo hừ lạnh một tiếng.
- May mắn cô gái kia không sao, ngày đó chết lâm sàng là hung kiếp trên bản mệnh của cô ta, trong lòng sinh ra oán khí, vì thế hóa thành lệ quỷ đi tìm ông.
Gia Cát Đạo đã sợ đến mức chân mềm nhũn.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, mang đến hiệu quả rung động, đạt được 3 điểm giá trị trang bức.
Người Mộc gia, còn cả đám người vây xem, đều khiếp sợ không nói nên lời.
Sắc mặt Mộc Thành Lãng và phu nhân kia rất khó coi, giống như ăn phải ruồi bọ chết.
Mộc Vũ Huân há to cái miệng nhỏ màu hồng phấn, biểu cảm khiếp sợ, giống như nhìn thấy siêu nhân.
Mộc Vũ Phi cũng như vậy, lúc này ngự tỷ lạnh lùng tuyệt sắc nhìn về phía Sở Hạo, trong mắt lóe lên một đạo tinh mang.
Sở Hạo ra vẻ bí hiểm, khiến người ta có cảm giác áp lực, hắn nhìn Gia Cát Đạo ở dưới chân, nói:
- Không phải không báo, mà chưa tới lúc, ông có muốn biết, ông còn sống được bao lâu nữa không?
Gia Cát Đạo khóc nức nở, quỳ trên mặt đất nói:
- Đại sư, đại sư, cầu xin đại sư chỉ điểm cho sai lầm của tôi.
Sở Hạo cười mỉa nói:
- Ông sống không quá ba năm, còn loại người như ông, vì sao bản thiên sư phải giúp ông.
Gia Cát Đạo tuyệt vọng hoàn toàn, hiện giờ ông ta vô cùng hối hận, mình đúng là ngốc, gặp được cao nhân thì thôi, lại cứ tính kế đối phương, khiến đối phương nói ra hết mọi chuyện thất đức.
Sở Hạo mặc kệ Gia Cát Đạo, liếc mắt nhìn một vòng mọi người xung quanh.
Những người này đều sợ tới mức cúi đầu, ngay cả Mộc Vũ Huân cũng không ngoại lệ, có thể cảm nhận được khí phách trên người Sở Hạo.
Cuối cùng ánh mắt của Sở Hạo nhìn về phía Mộc Thành Lãng và vị phu nhân kia.
Mộc Thành Lãng bị nhìn nổi da gà, khí thế vừa rồi mất hết sạch, lúng túng nói:
- Đa tạ thiên sư, hiện giờ tôi mới biết người này là kẻ lừa đảo, tôi sẽ đuổi ông ta đi.
Sở Hạo vung tay lên, ngắt lời Mộc Thành Lãng nói:
- Ông còn không định nói à?
Mộc Thành Lãng sửng sốt, nói:
- Nói, nói chuyện gì?
Mộc Thành Lãng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chuyện hôm nay khiến ông ta sợ ngây người, kiêu ngạo ở trong giới làm ăn biến mất hết, hiện giờ bị Sở Hạo hỏi như vậy, ông ta hơi mơ màng.
Sở Hạo nói:
- Bản thiên sư thấy được âm khí quấn thân trên người ông, rõ ràng là có âm khí từng tới gần ông, quỷ cụt tay kia, là theo ông tới.
- Làm sao có thể!
Mộc Thành Lãng kêu lên, ông ta trợn tròn mắt.
Nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra được, mình từng trêu chọc người như vậy.
Sở Hạo nhìn về phía phu nhân bên cạnh Mộc Thành Lãng, hắn lạnh lùng nói:
- Bà vừa nói ai là kẻ lừa đảo?
- Thiên… Thiên sư, tôi bị người nọ che mắt.
Phu nhân kia vội nói.
Lúc này bà ta bị thần toán của Sở Hạo dọa ngốc, Gia Cát Đạo là người như vậy, chỉ nói mấy câu đã quỳ xuống, bây giờ bà ta không dám nhìn vào mắt Sở Hạo, cơ thể phát run.
- Thay vì nói, quỷ cụt tay đi theo chồng bà tới, không bằng nói, quỷ cụt tay theo bà lâu nhất, có phải trên người bà đeo một miếng ngọc Phật đúng không?
Sở Hạo nói.
Mọi người nhìn về phía phu nhân kia, phu nhân này vội tìm trên người, lấy một miếng ngọc Phật từ trong túi ra, vì có trang sức mới, nên bà ta mới bỏ ngọc Phật trong túi.
- A! Có ngọc Phật thật.
Ngay cả người Mộc gia cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Sở Hạo với vẻ khiếp sợ.
- Đinh… Ký chủ trang bức thành công, đạt được 2 điểm giá trị trang bức.
- Quá… Quá lợi hại rồi.
Những người trẻ tuổi vô cùng khiếp sợ.
- Trên người có ngọc Phật mà cũng tính ra được, anh ta còn là người sao?
Mộc Thành Long đứng ở một bên không nhịn được mở miệng hỏi:
- Sở thiên sư, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Sở Hạo cầm ngọc Phật, nói với mọi người:
- Miếng ngọc Phật này có năng lực ích tà, cho nên quỷ cụt tay không dám đi theo bà, nó chỉ có thể đi theo chồng bà được thôi.
Phu nhân trợn tròn mắt.
Mộc Thành Lãng vô cùng tức giận, chỉ vào mũi phu nhân này, tức giận nói:
- Lâm Ngọc Lan, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
- Tôi… Tôi không biết.
Phu nhân hoảng sợ hoàn toàn, thậm chí còn khóc nức nở.
Người Mộc gia nhìn về phía phu nhân này, có một số người tức giận rồi.
Mộc Thành Lãng thở hổn hển, mắng:
- Rốt cuộc bà có nói hay không?
Sắc mặt Mộc Thành Long cũng âm trầm, nói:
- Em dâu, em nói nhanh đi! Chuyện này rất trọng đại, quỷ cụt tay kia đã hại mẹ anh, anh không hi vọng người thứ hai bị giết hại.
Vị giám đốc tập đoàn trên trăm triệu, giọng điệu nói chuyện đã mang theo tức giận rồi.
Lâm Ngọc Lan khóc to, ngồi xổm trên mặt đất.
Đến cuối cùng, bà ta vẫn không chịu nói ra.
Sở Hạo lắc đầu, nói:
- Xem ra bản thiên sư không có cách nào giúp mấy người rồi, mấy người mời cao nhân khác đi! Dù sao mấy người có tiền mà.
Mọi người luống cuống.
Mộc Thành Lãng càng tức hơn, tát Lâm Ngọc Lan một cái.
- Bà có nói hay không, muốn hại chết tất cả chúng tôi à?
Mộc Thành Lãng tức giận không nhẹ rồi.
Thấy Sở Hạo muốn đi, người Mộc gia bối rối.
Lâm Ngọc Lan vội vàng khóc nói:
- Thiên sư đừng đi, tôi nói... Tôi nói.
Cuối cùng, bà ta nói ra nguyên nhân, cả đám người nghe mà trợn mắt há miệng.
Hóa ra, bà ta thật sự quen quỷ cụt tay, ngày hôm qua lúc Sở Hạo nói về quỷ cụt tay, bà ta rất hoảng hốt, lập tức bảo chồng mình tìm Gia Cát Đạo tới, không phải là bà ta không tin Sở Hạo, dù sao có nhiều người thạo nghề, an toàn của bà ta sẽ tăng thêm một phần.
Quỷ cụt tay kia tên là Thang Ngọc Thành, là một model nam đứng đầu.
Lúc Mộc Thành Lãng không ở đây, Lâm Ngọc Lan sẽ bao nuôi anh ta ở ngoài.
Nghe đến đó, phổi của Mộc Thành Lãng sắp tức điên rồi, muốn tiến lên đạp một cái, lại bị mọi người kéo lại.
- Buông ra, tôi phải giết chết con tiện nhân này.
Mộc Thành Lãng tức tới điên rồi.
Ngọn nguồn câu chuyện, nằm ngoài tưởng tượng của mọi người, Mộc Thành Lãng lại bị vợ cắm sừng, chẳng trách Lâm Ngọc Lan không chịu nói.
- Chuyện này cũng quá chấn động rồi!
Người ở quê nhà nghe thấy vậy thì trợn mắt há miệng.
Sau đó Lâm Ngọc Lan nói ra toàn bộ, nói:
- Tôi có quan hệ với cậu ta mấy lần, cậu ta cứ quấn lấy tôi, Thang Ngọc Thành nghiện hút, bởi vì nợ người ta không ít tiền, bị người ta chém tay, bị công ty người mẫu đuổi, trên người không có một đồng, ăn cơm đều thành vấn đề, Thang Ngọc Thành biết tôi có chồng, vì thế dùng chuyện này ép tôi nuôi cậu ta, tôi không đồng ý, cậu ta liền uy hiếp tôi, muốn nói hết chuyện này ra, khiến tôi thân bại danh liệt.
Mộc Thành Lãng tức điên, nếu không phải mọi người lôi kéo ông ta, chỉ sợ ông ta đã xông lên trước, dạy dỗ Lâm Ngọc Lan một trận rồi.
Lâm Ngọc Lan khóc lóc nói:
- Lúc ấy tôi tức điên lên, sợ cậu ta nói chuyện này ra ngoài, liền cho cậu ta tiền, nuôi cậu ta. Nhưng càng ngày cậu ta càng quá đáng, tôi tức giận lắm, nghĩ đủ mọi biện pháp thoát khỏi Thang Ngọc Thành, nhưng đều không có tác dụng.
- Tôi thấy cậu ta nghiện nặng, vì thế đã nghĩ một biện pháp, tăng lượng thuốc ở nhà, lại đặt không ít thuốc ở phòng khách, sau đó báo cảnh sát, hi vọng cảnh sát bắt cậu ta vào tù. Nhưng tối đó cậu ta hít nhiều, nhảy từ cửa sổ xuống, ngã chết.
Lâm Ngọc Lan khóc lợi hại hơn.
Mộc Thành Lãng giãy dụa thoát ra, ông ta quỳ trên đất, một đại nam nhân khóc không giữ hình tượng, nói:
- Mẹ, là con có lỗi với mẹ, là con trai bất hiếu, hại mẹ, hu hu...
Tất cả mọi người đều im lặng rồi.
Chỉ có Sở Hạo nhíu mày, trong quá trình này không có người đàn ông đội mũ đỏ xuất hiện, bên cạnh có Hạn Bạt, chuyện này là sao đây?
Sở Hạo hỏi:
- Bà có từng thấy một người đội mũ đỏ không?
Lâm Ngọc Lan lắc đầu khóc.
Sở Hạo không nhịn được mắng một tiếng, còn chơi trò thần bí, người đội mũ đỏ này có địa vị gì, còn chơi trò thần bí như vậy?
Mộc Thành Long đi tới, thở dài nói:
- Sở thiên sư, để cậu chê cười rồi, vậy mà trong nhà xảy ra loại chuyện như vậy.
- Sau này đừng để những người này tới làm tôi buồn nôn, đây là lần cuối cùng.
Sở Hạo vung tay nói.
Người Mộc gia lúng túng nịnh nọt, hiện giờ ai dám trêu chọc hắn chứ, vừa rồi khiến kẻ lừa đảo kia quỳ xuống, Lâm Ngọc Lan thì trực tiếp sụp đổ.
Mộc Thành Long hỏi:
- Sở thiên sư, vậy bây giờ nên làm gì đây?
Sở Hạo ngẩng đầu, thấy mọi người đều nhìn về phía hắn với vẻ chờ mong, lúc này ánh mắt đều đã khác, ngoại trừ sùng bái ra, còn có say mê.
Sở Hạo vỗ tay phát ra tiếng vang, nói:
- Đêm nay bắt quỷ.
“Đinh… Ký chủ trang bức thành công, nhận được 2 điểm giá trị trang bức.”