Lâm Vũ cười một cách bát lực, người phụ nữ này nói đi nói lại, cuỗi cùng đều muốn giết chết bản thân mình!
Sau khi Lâm Vũ theo cô ta đến phòng y té, thì phát hiện trong phòng ngoài Viện trưởng Chung và tiêu Trí, thì còn có một vị bác sĩ nữ trẻ mới hơn 20 tuổi, nhìn thấy Hoa Hồng thì sắc mặt trở nên bôi rồi, kéo lây đôi tay của cô, cười nói: “Tuyết Nhi, thời gian qua đã đi đâu, tôi đã lâu lắm rồi chưa được gặp cối”
Lâm Vũ nhíu mày, ánh mất biên đôi có chút phức tạp, không ngờ nhân duyên của người phụ nữ này, ở cô nhỉ viện lại tốt như vậy, không biệt những người ở đây có có biệt hay không người nữa ma đầu giết người không chớp mắt này!
Sau đó Lâm Vũ ngồi vào bàn khám bệnh, để tiểu Trí ngồi đối diện bản thân, bắt mạch cho cậu bé. Bời vì thời gian cậu bé mù thời gian dài, vì vậy anh phải cần thận thăm dò, sau đó mới thu tay vê, hỏi tiểu Trí: “Cậu bạn nhỏ, lúc còn nhỏ vị trí bị thương ở phía bên trái sau gáy phải không?”
Lâm Vũ hỏi xong ngước đầu lên nhìn Viện trưởng Cung và Hoa Hồng, đợi câu trả lời của hai người, dù gì lúc tiểu Trí bị thương mới chỉ có 2,3 tuổi, chắc chắn là không nhớ tình hình lúc đó.
“Đúng rồi!”
Viện trưởng Cung vội vã bước lại, đưa tay ra vạch tóc của tiêu Trí cho Lâm Vũ nhìn, chỉ thây phía sau gáy cậu bé có một vết sẹo rõ ràng. Ảnh _ nhìn thầy vết sẹo không kìm nồi sắc mặt biến đồi, lập tức đứng dậy, vội vã bước đến, quay người nhìn Hoa Hồng, kinh , nói: “Vết sẹo lại lại là bị lưỡi dao sắc..
“Ư, đúng, lúc đó là trẻ con ham choi, không. cân thận bị đạp vào đá, hao văn của đá quá sắc nhọn, làm da đầu bị rách, thành một vết sẹo.”
Không đợi Lâm Vũ nói xong, Hoa Hồng ngắt lời của anh, mặt cười nhẹ nói, nhưng trong mắt cô ta lại là sự đau khổ, phần đau khổ này dường như xen lân sự sợ hãi!
Lậm Vũ nhìn thấy cô ta như vậy thần sắc có chút thay đồi, không phản bác lại. Là một người bác sĩ, anh rõ ràng có thê nhìn ra vết sẹo này không phải là bị đá cắt, mà là bị thương bởi lưỡi dao sắc, có điều anh nghĩ khôg hiểu, sao lại có người nào ra tay độc ác với một đứa trẻ như vậy, với lại tại sao nhắc lại chuyện này, trong mắt của Hoa Hồng lại vừa kinh hãi và sợ chệt như vậy?
“Bác sĩ Hà, tình trạng của tiểu Trí như vậy cậu có thê chữa khỏi không?”
Viện trưởng Cung kỳ vọng hỏi.
“Có thể, có điều… . Cần một chút thời gian. ” Lâm Vũ gật đầu nói.
“Tốt quá rồi!” Viện trưởng Cung trên mặt thoáng hiện lên sự phân khích, vội vã hỏi: “Đại khái cân thời gian bao lâu?”
“Dài thì mắt một hại tháng, ngắn thì khoảng một hai tuần.” Lâm Vũ nghĩ xong rồi nói.
“Thời gian lâu quá!”
Hoa Hồng mắt liếc nhìn Lâm Vũ, đôi mắt nhìn đi nhìn lại lên người anh, có một sự phòng bị, dường như cho rằng BNH ta cô tình kéo dài thời gian.
“Thằng bé mù đã đến 7, 8 năm rồi, một đên hai tháng có thể chữa khỏi, đã không phải là chậm nữa!” Lâm Vũ cười tủm tỉm nhìn cô.
Hoa Hồng chớp mất, sau đó xoay người nói với viện trưởng Cung: “Viện trưởng Cung, làm phiền cô chuẩn bị cho chúng tôi một phòng, vì đề tiện chữa bệnh cho tiêu Trí, tôi với Bác SĨ Hà, từ hôm nay sẽ ở lại đây, cho đến khi chữa khỏi mắt cho tiêu Trí thì chúng tôi sẽ đi!”
“Được, tôi sẽ đi tìm người thu dọn hai phòng!” Viện trưởng Cung vội vã gật đâu.
“Một phòng là được!” Hoa Hồng vừa nhân mì vừa kéo tay của Lâm Vũ, cười khanh khách nói với viện trưởng Cung: “Thật ra vừa rồi không kịp nói với cô, bác sĩ Hà còn là bạn tài của Sản tÔI.
“HảI” Viện trưởng Cung có chút kinh ngạc, sau đó hào hứng nói: ˆOi chao, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặpÌ Tết, tốt, tôi sẽ sai người đi sắp „ xếp.
Nói xong sắc mặt vui mừng lấy điện thoại bước ra ngoài.