“Đúng vậy, sao thế, có vấn đề gì sao?” Lâm Vũ hơi nhíu mày, cười hỏi.
“A… Không, không có gì…” Lão Hồ cuông duít lắc đâu, muôn cực lực nhịn xuông rung động trong lòng, nhưng bàn tay cầm tách trà lại run rẫy không ngừng, Uống xong thuốc độc kia cũng không chết, cậu… cậu ta con mẹ nó có phải là người không vậy?!
Hôm đó Vạn Duy Thần đến đưa thuốc độc cho hắn đã độc chết một con chó ngay tại trận đề lấy, làm chứng, con chó kia thân hình rất lớn, nhưng chưa đầy hai ba phút đã chết rồi, hơn nữa Vạn Duy Thân còn nói, dù cho là loài thú dữ như hỗ, sư tử, cũng chỉ là chuyện trong vài phút, đừng nói là người.
Ông chủ Hồ trong lòng hoảng loạn không thôi, lẽ nào Hà Gia Vinh vốn kiốïit uông sao? Đang lừa người sao? Hay là cậu ta nhìn ra trong nước trà có gì sao? Có tình lừa ông ta?
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi bình tĩnh hơn một chút.
“Ông chủ Hồ, ông làm đỗ nước rồi kìa.” “Lâm Vũ thấy ông chủ Hồ làm đỗ nước ra khắp bàn, liền nhắc nhở ông ta một câu.
“Ò, xin lỗi, tôi đang nghĩ đến khoản nợ, nên thất thần thôi, ha ha…
Ông chủ Hồ giả vờ bình tĩnh, rồi vội vàng lấy khăn lau khô bàn.
Người hậu bàn thây bóng dáng Lâm Vũ liên ráng ngâm nuốt nước bọt, trong lòng cũng hồt hoảng, nêu Lâm Vũ uông tách trà mang độc, chắc chắn sẽ không sống nội, lẽ nào tách trà n của anh không bị dính độc sao?
Nghĩ đến đây, người hầu bàn cũng dịu xuống rất nhiều, trong đầu liền nảy lên ý tưởng, nhanh chóng mang bình thuốc trong suốt lúc sáng xuống, dùng thìa sát lây ra một ít trà, xoay người lẳng lặng nhỏ vài giọt thuốc, sau đó quay người đi đến, đưa nước trà đến lão Hồ, nói: “Ông chủ, lá trà đã pha lâu nhử thế rồi, chúng ta thay trà nhé!”
Nói rồi, hắn hạ mắt nhìn, bởi vì Lâm Vũ đưa lưng về phía hắn, nên hắn cũng không sợ bị phát hiện.
Ông chủ Hồ mắt chợt sáng, nhất thời ngâm: hiều, lập tức gật đầu, nhận lá trà mới trong bàn tay hắn, cười nói: “Hà tiên sinh dùng nước trà mới đi!”
Nói rồi ông ta lại lây một âm trà khác pha nước trà mới, có điều lá trà được đồ xuống ấm trà, không bị tay chạm phải.
Lâm Vũ cười híp mặt nhìn cảnh này, dường như đã hiểu thủ đoạn của ông chủ Hô cùng. người hầu bàn, cũng không ngă cản, để ông ta pha tiệp.
“Nào, Hà tiên sinh, uống miếng trà đi, đề hầu bàn sắp xếp cho cậu nhé!”
Ông chủ Hồ cười rồi rót một ly trà cho Lâm Vũ.
“Ông chủ Hồ, sao ông không uống thế?” Lâm Vũ nâng cốc trà, cười nói.
“Ừ, uống, uống đây!”
Ông chủ Hồ liền rót một cốc trà cho mình.
Lâm Vũ nậng tách trà nhẹ nhàng thổi một hơi, rôi uông một ngụm, tiệp đó một hơi uông cạn.
Ông chủ Hồ cùng người hầu bàn trọn to mắt nhìn Lâm Vũ uống trà, lúc này mới thở phào một hơi.
“Hà tiên sinh, nào, uống một cốc nữa nhé!” , Ông chủ Hồ nhanh chóng rót tiếp một côc SN cho Lâm Vũ.
“Được!”
Lâm Vũ cũng không từ chối, nâng cốc trà uông cạn lân nũa.
Tim ông chủ Hà cùng người hầu bàn đêu rơi xuông bụng, cười tủm tỉm nhìn Lâm Vũ, đợi phản ứng của anh.
Không chết ở nhà mình, phải ra ngoài mới chêt được, đáng đời!
Ông chủ Hồ nghĩ thầm, nếu như không phải bất đắc dĩ, ông ta cũng sẽ không động thủ trong chính cửa hàng của mình.