Nói đến Quách Tĩnh, trong lòng Vô Song lại nặng trĩu.
Hắn cùng Quách Tĩnh cũng có thể tính là quen thuộc , nhưng mà hiện tại sự tồn tại của Quách Tĩnh lại làm Vô Song cảm thấy lo lắng.
Trên Đào Hoa Đảo, nhìn thấy Thiên Đạo ra tay cứu Quách Tĩnh, trong lòng Vô Song liền cảm thấy không ổn.
Quách Tĩnh nếu không có tác dụng gì bản thân Thiên Đạo nhất định sẽ không ra tay , Vô Song sợ nhất là Quách Tĩnh có thể làm chìa khóa, chìa khóa khiến Hoàng Dung mãi mãi không thể trở về bình thường.
“Ngươi nói ngươi giải quyết Hạng Vũ, ta thì lo Thiên Đạo sau đó để Ngu Cơ tiếp quản công việc này , bất quá ngươi nghĩ ta có thể thắng được Thiên Đạo sao ?”.
Cái này không phải Vô Song tự ti, hắn đã tự mình đọ sức với Thiên Đạo một lần, liền cảm thấy kẻ này khó chơi như thế nào.
Vô Song cứ nghxi Độc Cô sẽ phản ứng với câu hỏi của hắn như thế nào , không ngờ Độc Cô lại chỉ bật cười.
“Cái này là lo lắng của ngươi ? , ta thì lại không nghĩ vậy”.
“Ngươi có biết tại sao ta yên tâm để Ngu Cơ mang ngươi trở về Ma Sơn không ? , đấy là bởi vì Ngu Cơ có đạo lực còn Thiên Đạo thì không có”.
“Nếu ngươi có thể đánh bại Thiên Đạo, vậy khi đó ta liền có người giúp ngươi giải quyết nghi vấn trong lòng”.
Không thể không nói, câu trả lời của Độc Cô làm Vô Song không hài lòng nhưng hắn cũng không tìm ra được cách nào để phản bác .
Người chết đúng là không nên biết quá nhiều, biết nhiều cũng không có chỗ dùng.
“Được, đã vậy ta liền hỏi cací khác, ngươi nói Thiên Đạo không thể vận dụng đạo lực, cái này thì ta tin nhưng mà khi đó ta cũng không thể dùng ma lực hơn nữa ta không tin ta có thể khóa chặt đạo lực của nó trong thời gian quá dài”.
“Tiếp theo là về thực lực , không có đạo lực thì Thiên Đạo có thể sử dụng nội lực của A Thanh tức là đế vị đỉnh phong theo lời ngươi nói nhưng không có ma lực, ta cũng không nghĩ mình đạt đến cái trình độ kia”.
“Nếu ngươi đặt niềm tin nơi ta thà rằng bảo Ngu Cơ, bảo chính nàng đối đầu cùng Thiên Đạo liền có phần thắng lớn hơn “.
Độc Cô cũng không có phản biện lại lời Vô Song, hắn chỉ cười cười.
“Ngu Cơ không có khả năng đánh với Thiên Đạo , cái này tương đối phức tạp nhưng ta có thể đảm bảo, cho dù Thiên Đạo chỉ còn lại hơi tàn, nàng đi đấu với nó cũng chỉ có một con đường chết”.
“Ta đương nhiên cũng có thể tìm cao thủ võ lâm mạnh hơn ngươi ra tay , dù sao nếu không có ma lực, thực lực của ngươi là không quá khả quan, có lẽ chỉ ngang hai kẻ Nhật – Nguyệt , muốn ngươi đánh bại Thiên Đạo trong thân xác A Thanh cũng là không thích hợp bất quá cao thủ trong thế giới này ai không có mệnh cách ? , chỉ cần có mệnh cách , gặp mặt Thiên Đạo cũng chỉ có một con đường chết”.
“Ngươi có thể khóa chặt đạo lực của Thiên Đạo trong hai giờ, trong khoảng thời gian này, bằng vào bộ song kiếm hợp bích , không phải không có tương lai”.
Vô Song lông mày nhíu chặt nhìn Độc Cô .
“Song kiếm hợp bích thật sự có thể mạnh như vậy ? , nhưng mà song kiếm tất nhiên lấy hai người hợp lại, ta cũng không biết Song Thủ Hổ Bác, lấy cái gì ra sử dụng ? , hay ngươi muốn nói để Lãnh giúp đỡ ta ?”.
Đây là điều duy nhất Vô Song nghĩ ra được , dù sao cao thủ kiếm đạo trong thiên hạ không có mấy người hơn được Lãnh, để nàng thế vị trí của Tiểu Long Nữ hay Lâm Triều Anh trong bộ song kiếm hợp bích này tuyệt đối không làm giảm uy lực kiếm pháp mà còn làm uy lực kiếm pháp tăng mạnh.
Vô Song nghĩ vẫn là tương đối hợp lý, nào ngờ Độc Cô trực tiếp phủ định.
“Song Kiếm Hợp Bích vốn tạo nên từ hai người tâm ý tương thông nhưng mà đã là hai người sao có thể làm được chân chính tương thông với nhau ? “.
“Cái gọi là Song Thủ Hổ Bác đúng là có thể khiến một ngưởi xử ra Song Kiếm nhưng đây cũng chỉ là tiểu thừa, một người sao có thể so với hai người hợp lực ?”.
“Song Kiếm Hợp Bích hoàn mỹ trong mắt ta liền là hai đỉnh cấp cao thủ trong thiên hạ, tâm ý tương thông như một người , sau đó cùng sử dụng , loại kiếm pháp bậc này cho dù là ta cũng không nhìn ra được điểm yếu , chỉ có thể dùng lực mà phá, dùng chênh lệch thực lực cực lớn để mà thắng”.
Nói đến đây, trong mắt Độc Cô lộ ra ý cười.