Câu hỏi này của Vô Song thực sự làm Vi Tiểu Bảo phải suy nghĩ , hắn bắt đầu tưởng tượng ra anh hùng trong lòng hắn phải như thế nào .
Bắc Cận Nam – Nam Gia Lạc , hai người này dĩ nhiên là thần tượng của Vi Tiểu Bảo nhưng mà thú thật Vi Tiểu Bảo chỉ nghe qua giang hồ đồn thổi , bất kể là hình dáng, dung mạo của hai người ra sao hắn đều không biết .
Cái này tựa hồ có chút giống nghe radio tưởng tượng nhân vật thời đại sau này , tất cả chỉ là từ óc tưởng tượng của Vi Tiểu Bảo mà ra.
Vi Tiểu Bảo biết cho dù hai thần tượng của mình cùng hiện ra , cùng đứng trước mặt hắn thì hắn cũng không thể nào nhận ra .
Điều duy nhất mà Vi Tiểu Bảo biết, Trần Cận Nam cương trực thẳng thắn, chỉ cần nhìn bên ngoài liền chắc chắn cảm thấy đây là một anh hùng hảo hán, đầu đội trời chân đạp đất.
Trần Gia Lạc thì làn da có chút trắng, khuôn mặt cực kỳ đẹp thậm chí còn làm cho nữ nhân ghen tỵ , phải nói là ngọc thụ lâm phong , anh khí bức người thậm chí có người ẩn ẩn còn nói Trần Gia Lạc là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.
Lúc này như nghĩ đến cái gì đó , Vi Tiểu Bảo hơi hé mắt nhìn dung mạo Vô Song , trong lòng lại hơi giật thót.
“Trời ạ , kẻ trước mặt thật sự rất đẹp trai , nếu ta là nữ nhân chỉ sợ cũng phải ghen tị đi , liệu . . . liệu có phải Trần Gia Lạc – Hồng Hoa Chủ đại đương gia ở trước mặt hay không ? “.
Vi Tiểu Bảo càng nghĩ càng có thể cảm thấy khả năng này rất dễ xảy ra , dù sao người thường cũng không thể nào cho hắn một số tiền lớn như vậy , có nhiều tiền lại ở bên trong kỹ viện , muốn làm gì thì ai cũng biết cớ gì phải ngồi nghe hắn kể chuyện ? .
Vi Tiểu Bảo rất thông minh , đầu óc có rất nhiều linh quang , Vi Tiểu Bảo cũng biết mình chỉ có thể kiếm tiền ở chính phòng dù sao tại tầng 1 cũng là nơi thực khách ăn uống, ngồi xem con hát – ả đào , những lúc tại sân khấu chính không có ai hắn liền lén lút chọn một bàn trong góc khuất mà kể chuyện.
Vi Tiểu Bảo không được học chữ nhưng không phải không biết tự học chỉ là vì người không dạy hắn cũng không nhận được nhiều mặt chữ bất quá không ảnh hưởng đến Vi Tiểu Bảo biên chuyện xưa, chuyện của hắn vốn là nghe từ miệng người khác rồi biên thành , loại chuyện này đa phần là hư cấu , nói quá , là chuyện ma quái căn bản không mấy ai tin nhưng kể từ khi hắn bắt đầu kể về Song Trần (Trần Cận Nam + Trần Gia Lạc ) thì rõ ràng lượng người nghe nhiều hơn , thu nhập cũng bắt đầu tăng.
Nhận ra một điểm này Vi Tiểu Bảo lại càng bám vào Song Trần sau đó càng kể càng đầu nhập thậm chí coi đó là thần tượng của mình bất quá nội tâm Vi Tiểu Bảo cũng tự mình hiểu lấy , chuyện mà hắn kể vốn là hư cấu , người nghe lần đầu còn thích thú, nghe nhiều sẽ thành nhàm tai , Vi Tiểu Bảo biết cái công việc biên chuyện này cũng khó có thể làm cả đời .
Ước mơ của Vi Tiểu Bảo chính là gia nhập Thiên Địa Hội hoặc Hồng Hoa Hội , trở thành một đời đại hiệp , trở thành anh hùng.
_ _ _ _ _ __ _
Vi Tiểu Bảo lúc này ngước lên nhìn Vô Song thật kỹ thậm chí trong lòng đang bắt đầu biến chuyển liên tục , nội tâm càng ngày càng mừng.
“Người này chẳng lẽ thật sự là Trần Gia Lạc , Trần đại đương gia ? , nếu như vậy có phải Trần đại đương gia đang khảo nghiệm ta ? , chuẩn bị dẫn ta vào Hồng Hoa Hội hay không ? “.
“Đại ca, anh hùng liền phải giống với Trần đại đương gia , Trần Gia Lạc”.
Thấy Vi Tiểu Bảo trả lời, Vô Song khẽ nhíu mày , cái câu trả lời này dĩ nhiên không hợp tai Vô Song , ít nhất Vô Song đang không mong đợi sẽ được đáp án này.
“Ồ, vậy không biết Trần đại đương gia – Trần Gia Lạc làm được sự tích gì , đáng gọi là anh hùng ? “.
Lệ Xuân Viện là gia sản người Mãn , giới vương công quý tộc người Mãn đến đây tiêu khiển cũng chẳng phải là số ít , ai biết trong bọn họ có ai từng ngủ qua đêm với Vi Xuân Hoa hay không ? .
Vi Xuân Hoa năm nay cũng phải hơn 30 , từ tư săc của Mộng Oánh mà xem ra . . . Vô Song có thể tạm coi Vi Xuân Hoa nhan sắc như Mộng Oánh 10 năm trước , vậy thì Vi Xuân Hoa cũng tuyệt không xấu .
Vi Tiểu Bảo năm nay đã 11 tuổi , vậy thời điểm Vi Xuân Hoa gặp ‘phụ thân’ Vi Tiểu Bảo nhan sắc ít nhất cũng như Mộng Oánh năm 20 tuổi, Vi Xuân Hoa khi đó chỉ sợ là kim bài của Lệ Xuân Viện , qua đêm với quý tộc người Mãn có cái gì khó hiểu ? , có cái gì không thể ? .