“Có gì mà không biết chứ, kim bài danh kỹ của Lệ Xuân Viện ai không treo cái biển này ? “.
Ở đây lại phải làm rõ một chú , tại Lệ Xuân Viện cao cấp nhất là Kim Bài Kỹ Nữ cùng Kim Bài Danh Kỹ .
Trước đây chỉ có Kim Bài Danh Kỹ tồn tại nhưng mà hiện tại thì có thêm Kim Bài Kỹ Nữ.
Ban đầu danh kỹ vốn cùng nghĩa với kỹ nữ nhưng từ sau thời đại Trần Viên Viên thì danh kỹ được mang theo một loại hàm nghĩa khác, đại khái đi liền với năm chữ ‘bán nghệ không bán thân’ .
Ban đầu danh kỹ chỉ là kỹ nữ cao cấp nhưng mà hiện tại danh kỹ liền mang ý nghĩa khác về phần kỹ nữ cao cấp thì đã đổi thành Kim Bài Kỹ Nữ .
Vô Song nhìn thấy biểu cảm của Vi Tiểu Bảo theo dạng ‘ta không lạ gì’ , hắn liền khẽ cười.
“Ồ , Kim Bài Danh Kỹ sao ? , vậy theo Tiểu Bảo mà nói Kim Bài Danh Kỹ nào ở Lệ Xuân Viện là tốt nhất ? “.
Lần này như nói đúng chỗ ngứa của Vi Tiểu Bảo , đứa nhóc này lập tức tỏ ra hào hứng.
“A , Kim Bài Danh Kỹ của Lệ Xuân Viện bản thân Tiểu Bảo cũng không lạ gì , kỹ nữ muốn lập đền thờ mà thôi , cái gọi là bán nghệ không bán thân chỉ là cách tăng giá của Lệ Xuân Viện chúng ta, bất quá mấy vị tỷ tỷ đó đúng thật là xinh đẹp , đại ca ngươi muốn có một đêm Thiên Thương Nhân Gian với bọn họ chỉ sợ phải bỏ ra vài trăm lượng bạc một lần bất quá đảm bảo sẽ không phí phạm , đảm bảo sẽ làm đại ca hài lòng”.
VI Tiểu Bảo hiện nay không ngờ đóng tốt vai một người trong ngôi nhà Lệ Xuân Viên , dĩ nhiên vì Lệ Xuân Viện mà ‘pr’ .
Vô Song tiếp theo lại bắt đầu hỏi thế nào là Kim Bài Danh Kỹ , sau đó hắn liền không thể không phục độ hắc của Lệ Xuân Viện.
Không làm gì cũng mất trăm lượng bạc , theo lời Vi Tiểu Bảo đây cơ hồ đã sánh ngang với một đêm tiêu dao bên người Kim Bài Kỹ Nữ của Lệ Xuân Viện .
Tất nhiên cái này gọi là mặt mũi, là phẩm giá , người giàu có chân chính sẽ không để ý số tiền này , đại khái như Vô Song hắn sẽ không để ý .
Khách nhân muốn gặp nàng hoặc là vượt qua ‘thử thách’ nào đó mà Vi Tiểu Bảo không biết hoặc là trực tiếp bỏ ra 5000 lượng bạc bất quá khi đối diện vẫn phải cách một lớp bình phong .
Bỏ ra 5000 lượng bạc cũng không phải trực tiếp có thể gặp nàng mà nói chuyện nhân sinh , bỏ bạc xong liền nghe nữ nhân này tấu một khúc nhạc , một khúc nhạc tầm thường vô cùng nhưng mà khách nhân vừa nghe xong đều toàn bộ quay đầu rời đi , trên mặt biểu tình hài lòng cực điểm sau đó . . . vài ngày sau lại tiếp tục đến ‘cống’ tiền .
Lệ Xuân Viện không thiếu ‘tài’ nữ , cầm kỹ của các nàng cũng không tệ bất quá không một ai hiểu được tiếng đàn của nữ nhân kia, cũng không một ai cảm thấy đây là khúc đàn hay .
Dần dần người trong Lệ Xuân Viện đều coi nàng là yêu quái, có khả năng mị hoặc nhân tâm , đồng thời danh tiếng nữ nhân này càng ngày càng lớn , lớn đến độ bậc đại phú đại quý trong thành Hành Dương không ai không đến , không ai không muốn một lần nhìn thấy dung nhan của nàng.
Cũng không rõ có phải ‘thử thách’ của nàng quá mức khó khăn hay không nguyên khoảng thời gian này cũng chưa có ai vượt qua được , chỉ có thể dùng ngân lượng trực tiếp đến nghe một khúc đàn của nàng.