Thu Cúc thực sự không hổ là Kim Bài Kỹ Nữ , nàng rất biết nhìn mặt khách nhân , nàng lại vì Vô Song cùng Mạc Ly mỗi người rót một chén rượu sau đó mới chậm rãi đứng lên cúi đầu.
“Hai vị công tử , tiểu nữ xin phép ra ngoài trước”.
Thu Cúc bản thân đương nhiên là muốn ở bên cạnh Vô Song bao nhiêu hay bấy nhiêu nhưng mà Vô Song đã không muốn nàng còn có thể làm gì ? .
Ra đến ngoài , Thu Cúc cẩn thận đóng lại cửa chính, kiểm tra cửa sổ sau đó mới chậm rãi rời đi , nàng muốn tìm Vi Tiểu Bảo , muốn . . . hiểu thêm một chút về Vô Song dù sao Tiểu Bảo cũng là người giới thiệu Vô Song cho nàng.
Thu Cúc rời đi , trong phòng chỉ còn lại hai người , lúc này Vô Song mới hướng về phía Mạc Ly cười cười , hắn đưa một ngón tay ra nhúng vào ly rượu, ở trên bàn liền viết mấy chữ.
Mạc Ly ánh mắt liền híp lại , sau đó khuôn mặt nàng liền trở nên nghiêm túc hơn không ít, chỉ thấy trên bàn Vô Song viết ba chữ ‘Thăng Long Hội’ bằng rượu .
Thiên Long Giáo là đệ nhất thế lực ở Tây Vực , đỉnh cao của Thiên Long Giáo năm đó thì Mani Giáo ở Ba Tư còn phải tránh lui , người biết Thiên Long Giáo thực ra không ít thậm chí nếu có người nhận ra thân phận của Mạc Ly , nàng cũng không thấy bất ngờ nhưng mà Thăng Long Hội thì lại khác .
Người biết Thăng Long Hội tuyệt đối không nhiều .
Vô Song hiện tại cũng biết Mạc Ly sẽ không nhận ra mình hơn nữa nơi này cũng không thích hợp nói chuyện, hắn thản nhiên lên tiếng.
“Ta muốn gặp người của Thiên Long Giáo , ta không tin tại Hành Dương không có phân đà Thiên Long Giáo, dẫn ta đến đó chúng ta lại nói chuyện tiếp”.
Lần này Mạc Ly như có như không mỉm cười với Vô Song, không thể không nói nàng cười còn rất đẹp , rất có phong phạm.
“Ngươi thực sự có gan tiến tới phân đà Thiên Long Giáo chúng ta sao ? “.
Vô Song cảm thấy ngữ khí của nàng có chút không đúng nhưng mà cũng không nghĩ nhiều , thản nhiên gật đầu.
Mạc Ly dẫn Vô Song đi nguyên một vòng lớn , vượt qua vài con đường của Hành Dương Thành sau đó dừng lại trước một khu nhà rộng.
Khu nhà này cửa lớn gần như mở toang hơn nữa cũng có không ít người qua lại , Vô Song có thể thấy hoàn toàn rõ bên trong có cái gì , bên trong dĩ nhiên toàn ngựa là ngựa .
Mạc Ly như phát hiện ra Vô Song nghi hoặc , thản nhiên mà cười.
“Nơi chúng ta đến là ở ngoài thành , chẳng nhẽ ngươi muốn đi bộ ? “.
Vô Song nghe vậy cũng không cần nàng giải thích thêm , cứ điểm của Thiên Long Giáo đặt ở ngoài thành cũng không có gì là bất hợp lý , tại Hành Dương Thành có lẽ không khác Trường An Thành bao nhiêu , triều đình Đại Thanh quản lý rất mạnh, thế lực khác muốn an tâm xây dựng cứ điểm ở đây chưa bao giờ là việc dễ dàng .
Hai người thuê lấy hai con ngựa sau đó liền tiến thẳng về phái thành Tây , một đường đi thẳng.
Tốc độ cưỡi ngựa của Mạc Ly không nhanh cũng không chậm , nàng đi có chút thong thả hơn nữa càng đi lại càng xa, càng đi xung quanh càng ít người.
Vô Song một đường theo nàng, ánh mắt càng ngày càng híp lại nhưng mà hắn cũng không nghĩ gì , hắn thực sự tò mò không biết Mạc Ly tỷ tỷ của mình lại đang có cái chủ ý gì đây ? .
Cứ thế hai người không nói với nhau câu nào, đường đi có chút yên tĩnh , cho đến khi hai con ngựa từ bao giờ đã đi thẳng vào trong cánh rừng, nàng mới quay người lại nhìn Vô Song.
“Đã biết Thiên Long Giáo tồn tại hẳn cũng phải nghe Bát Bộ Thiên Long đi ? “.
Câu hỏi này không đầu không đuôi nhưng mà Vô Song vẫn hiểu được, hắn thản nhiên gật đầu.
“Thiên Long Giáo – Bát Đại Hộ Pháp, không biết không được “.
Mạc Ly gật đầu , nàng lại quan sát dung mạo của Vô Song thật kỹ , sau đó không khỏi hỏi.
“Ngươi biết ta gọi là A Tu La , ta còn chưa biết ngươi gọi là cái gì đâu ? “.
Vô Song cười cười nhìn nàng, thản nhiên đáp.
“Vô Song , gọi ta là Vô Song được rồi”.
Mạc Ly nghe vậy gật đầu với Vô Song sau đó lại xoay người trở về vị trí cũ , Vô Song cũng không biết trong lòng nàng sát khí càng ngày càng nặng .
Đi thêm một đoạn đường rừng, không ngờ trước mặt hai người lại có một căn nhà gỗ nhỏ.
Tốc độ của Mạc Ly không chậm, của Vô Song đương nhiên cũng không chậm nhưng hai người cơ hồ đi bộ khoảng 40 phút đồng hồ, đi qua vài cái ngã rẽ rốt cuộc Mạc Ly mới dừng lại , đây đã là đường cụt.
Nói là đường cụt thì không đúng, trước mặt có vài bậc thang đá được xây dựng thô sơ, vừa nhìn cũng biết hướng con người đi về phía trên .
Mạc Ly tiếp tục không nói gì , lập tức bước lên thềm đá đi thẳng về bức tường trước mặt, Vô Song đương nhiên cũng là đi theo nàng .
Bức tường trước mặt cũng là cơ quan thuật tạo thành , Mạc Ly không biết ấn loạn ở đâu rốt cuộc cũng làm bức tường đá bị đẩy ra, Vô Song mới phát hiện mình đang ở đâu , hắn dĩ nhiên đang ở trong một căn phòng , nhìn căn phòng này thật sự giống với . . . nhà tù.
Trên mặt đất dùng rơm phủ kín, cả căn phòng còn chẳng có đồ dùng nào , tất cả cũng chỉ có một cái cửa sổ được song sắt bịt lại cho ánh sáng hơi hơi chiếu qua mà thôi.
Mạc Ly một lần nữa dẫn đường cho Vô Song ra ngoài, hắn lúc này có thể thấy đây là một hành lang hẹp , hai bên được thắp đuốc sáng trưng.
Dọc hành lang này không thiếu nhà lao , Vô Song đại khái cũng có thể cảm nhận được trong tòa đại lao này có khoảng 7-8 người , về phần phòng tù mà Mạc Ly mở của lại nằm ở ngoài cùng, nó có mở hay đóng thì những căn phòng sát bên trong cũng không thể nào quan sát được .
Đám người này bên hông có khoái đao hơn nữa đi thành đội với nhau vừa vặn 8 người.
Vừa nhìn thấy Mạc Ly cả 8 người đều khẽ giật mình sau đó tự động xếp thành hai hàng nhường đường cho nàng, đầu không khỏi cúi thấp xuống một chút.
Mạc Ly không nói gì , nàng coi đây là chuyện dĩ nhiên , nàng thản nhiên đi xuyên qua bọn họ, đương nhiên Mạc Ly không tỏ thái đội, Vô Song cũng lười quản.
Từ đây đi hết địa lao trên đường còn gặp thêm vài nhóm như thế này bất quá đều không có ngoại lệ , đều chủ động cúi đầu nhường đường cho Mạc Ly , đến hỏi cũng không dám hỏi .
Rốt cuộc rời khỏi địa lao , không gian bên ngoài liền trở nên thoải mái hơn rất nhiều , cũng không còn gò bó như ban đầu tuy nhiên khi vừa bước ra khỏi địa lao Vô Song liền thấy một đội binh mã đứng đợi mình.