Cực Võ

Chương 53: Năm Mới (1)



Năm mới rốt cuộc cũng đến, pháo nổ râm ran vang một góc trời, cho dù là Vong Ưu Thôn từ trước đến nay vẫn yên tĩnh cũng bị không khí ngày tết làm cho nhộn nhịp không ít.


Ngồi trong phòng nhỏ của chính mình, Vô Song liền thở ra một hơi.

Hắn đã đến thế giới này được 7 năm.

Hắn đã đến Tử Ngọc Sơn được 3 năm.

4 năm đầu tiên hắn sống cùng Tiên Âm Cô Cô, lúc đó có thể nói là quãng thời gian phi thường buồn bực nhưng cũng ngập tràn sắc hồng của Vô Song.


4 năm đó Vô Song học đi, học đứng, học nói , học đọc, học cả chữ viết . Trong khoảng thời gian này thế giới của Vô Song chỉ có một mình Cô Cô, nàng cứ như mẹ của hắn vậy có điều trong 4 năm ở bên nàng, Vô Song đối với thế giới này nhận biết chỉ là con số 0.


2 năm tiếp theo hắn đến Tiêu Dao Cốc, hắn thậm chí không biết Vong Ưu Thôn tồn tại, không biết thế giới ngoài kia như thế nào nhưng hắn cũng học được rất nhiều thứ, ít nhất cũng quen được một vị cực phẩm lão nhân, một cái già mà không kính lão nhân.


Một thân trù nghệ của Vô Song cũng là tiến bộ không ngừng trong thời gian này, hơn nữa cũng chính vì những việc vặt mà Vô Hà Tử bắt Vô Song làm liên tục trong 2 năm khiến thân thể vốn ốm yếu của hắn trở nên khỏe khoắn hơn rất nhiều.


Đối với Vô Hà Tử, Vô Song từ trong tận trái tim cảm kích, hắn có thể nhiều khi không coi Vô Hà Tử là một cái trưởng bối, hắn cùng Vô Hà Tử nhiều khi cãi nhau như hai đứa trẻ, nhưng từ trong thâm tâm, hắn coi Vô Hà Tử như cha mình vậy.


Năm nay . . . có rất nhiều việc xảy ra với Vô Song, thậm chí số việc xảy ra còn nhiều hơn toàn bộ quãng thời gian hắn đến thế giới này cộng lại.

Hắn được gặp Dạ Xoa xinh đẹp đầy yêu mị, hắn biết hắn có bố, hắn cũng có mẹ, hắn không phải cô nhi bị vứt bỏ.

Hắn có ông ngoai, hắn có Linh Tố , hắn còn có một cái đáng yêu tiểu chất nữ.


Hắn có các sư huynh bảo vệ hắn hết mực, dạy hắn rất nhiều thứ về thế giới này.

Hắn có môt sư tỷ ngốc luôn coi hắn là tiểu hài tử, nhưng chính nàng so với hắn lại càng trẻ con.

Hắn được gặp những nhân vật chỉ có trong tưởng tượng của chính bản thân kiếp trước, được nhìn thấy Bắc Hiệp – Quách Tĩnh, được thấy Nữ Gia Cát Hoàng Dung rồi con đám người Dương Quá , Quách Phù , Doãn Chí Bình . . .


Hắn được gặp những nhân vật đứng trên đỉnh cao danh vọng giang hồ, những nhân vật mà người thường căn bản không có cách tiếp xúc như Dược Vương, Vạn lão, Kiếm Thánh, Trà Vương .

Cuối cùng, hắn được học võ công, thậm chí giống như các bộ phim võ hiệp, các tiểu thuyết võ hiệp, hắn cũng bắt đầu đi trên chính con đường của mình.


Một năm nay với hắn liền quá đặc sắc, cũng quá rực rỡ.


. . . . . .. . .

Ngồi trên chiếc giường nhỏ, Vô Song nhè nhẹ mỉm cười sau đó đứng lên, hắn lúc này mặc một bộ áo dài màu đỏ , bên trong là một chiếc áo mỏng màu trắng , bên dưới là quần lụa cũng màu trắng, trên đầu đeo một khoanh vải nhỏ màu đỏ làm mũ.


(Khó tả quá , tưởng tượng cái thằng bé trong quảng cáo lifebuoy dịp tết nhé)


Chính Vô Song cũng có chút gượng gạo trong trang phục dạng này, có điều đây là lục sư tỷ vất vả chọn cho hắn từ Tương Dương Thành, hắn cũng không thể nào không mặc, tâm ý của lục sư tỷ hắn vẫn phải nhận.


Nhẹ nhàng mở cửa phòng, tận hưởng thứ ánh sáng ban mai, tận hưởng thứ không khí tươi mát của ngày xuân.


Đêm hôm qua, hắn gần như không ngủ, đôi bờ vai bị hai cô gái nhỏ kia chiếm lấy khiến đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy ê ẩm.


Cũng không chỉ có hắn, ngày hôm qua toàn bộ Vong Ưu Thôn đều không ngủ, cùng nhau thức đón năm mới, tiếng pháo nổ liên tục thậm chí tiếng pháo nổ đến từ cả phía Đỗ Khang Thôn vọng lại.


Vô Song đứng ở Vong Ưu Thôn nhìn xuống dưới núi, có thể thấy vô số ánh lửa bập bùng nhảy múa.


Dưới âm thanh của pháo nổ hai cô gái nhỏ nhắn ngồi cạnh Vô Song cũng bừng tỉnh giấc, sắc mặt đều đỏ bừng.


Đêm hôm qua dưới nồi bánh trưng, hắn dẫn hai cô gái nhỏ này đi nướng khoai, sau đó cùng mọi người ngồi quanh nồi bánh trưng, bắt đầu kể những câu chuyện trên trời dưới đất.


Bình thường sẽ có một bó lửa lớn được đốt, mọi người ở bên nhau vừa ăn vừa uống rượu xuyên đêm, sau đó đến tiết mục lì xì đầu năm có điều năm nay có thêm Vô Song, lại có nồi bánh trưng của hắn khiến rất nhiều người tò mò, mọi người liền trực tiếp ngồi vòng quanh nồi bánh trưng, cùng nhau nướng khoai, thậm chí nướng cả gà.


Tiếng cười tiếng nói vang vọng cả một góc trời.


Trời mùa xuân, thời tiết tuy đã ấm áp hơn những ngày đông tháng giá nhưng về đêm và rạng sáng vẫn se se lạnh, cái lạnh ở trên Tử Ngọc Sơn lại càng rét hơn bình thường, nhờ có nồi bánh chưng này đúng là khiến không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn rất nhiều.


Đến rạng sáng, khi nồi bánh chưng hoàn thành, Vô Song mới lấy từng cái bánh chưng nóng hổi được gói vuông vức cùng cẩn thận ra, có điều vẫn phi thường thần bí, hắn không để cho bất cứ ai đụng vào, trực tiếp mang về phòng ngủ, sau đó say sưa ngủ một giấc.


Đêm tất niên của Vong Ưu Thôn cứ như vậy trôi qua.


Sáng hôm nay, là ngày đầu năm mới , điều duy nhất mà Vô Song tiếc nuối chỉ là , hắn không thấy Tiên Âm Cô Cô.


Năm nay không rõ tại sạo, Cô Cô không trở về Vong Ưu Thôn, không trở về bên hắn.


Trong tay Vô Song lúc này là một rỏ bánh trứng, khoảng chừng 20 cái.


Hắn mỉm cười bắt đầu đi đến từng nhà của Vong Ưu Thôn.


Sáng sớm, Vô Song đầu tiên liền nhẹ gõ cửa phòng cửa nhà của ông ngoại, sau đó hắn liền ngạc nhiên, ông ngoại hắn vậy mà đi ra mở cửa.


Dược Vương nhìn thấy Vô Song liền mỉm cười với hắn, sau đó lại nhìn chỗ bánh chưng Vô Song mang đến , trong ánh mắt có chút tò mò.


“Tiểu tử, đây là thứ đêm qua ngươi chuẩn bị hả ?”.


Vô Song ngoan ngoãn mỉm cười, sau đó đi vào trong sân nhỏ của ông ngoại, ánh mắt liền nhìn xung quanh.


“Ông ngoại , Linh Tố nàng đâu rồi ?”.


Ông ngoại nghe vậy liền cốc đầu Vô Song, sau đó lườm hắn một cái.


“Tiểu tử ngươi ngày hôm qua khiến con bé gần như thức cả đêm, hơn nữa cả ngày làm việc mệt nhọc, lúc này chỉ sợ còn chưa rời giường được”.


Vô Song nghe vậy liền gãi đầu mỉm cười, Linh Tố hôm qua bị hắn kéo đi chơi quên cả đất trời, đêm nay chưa thể rời giường cũng là đương nhiên.


Chậm rãi lấy hai cái bánh chưng vuông vức được làm phi thường cẩn thận, đặt trên bàn đá sau đó Vô Song mỉm cười.

“Ông ngoại, cháu mang thứ này cho mọi người trong thôn, đây là phần của người cùng Linh Tố, bất quá người cũng đững ăn vội, để đến trưa chúng ta liền làm một bữa tiệc bánh chưng đi”.


Nói đến đây Vô Song đột nhiên nhớ ra thứ gì, vội cúi đầu hai tay chắp trước ngực vô cùng ngoan ngoãn.


“Chúc ông ngoại năm mới thêm tuổi mới, càng thêm dẻo dai, càng thêm minh mẫn, ở bên cháu cùng Linh Tố càng lâu càng tốt”.


Dược Vương liền bật cười, ánh mắt hiền hòa nhìn Vô Song.

“Tốt , tốt, tốt , ông ngoại nhận lời chúc của ngươi”.


Vô Song cũng mỉm cười, sau đó lại cầm đống bánh chưng xoay người rời đi, có điều lúc này dĩ nhiên ông ngoại lại giữ hắn lại.


“Cháu yêu, đừng đi vội ngồi xuống đây ông có vài việc muốn hỏi”.


Thấy Dược Vương lên tiếng, Vô Song nào dám chậm trễ, hắn liền thành thật ngồi xuống nhìn ông ngoại.


Ông ngoại cũng hiền từ nhìn hắn, rồi lại nhìn vào trong nhà sau đó mỉm cười.


“Vô Song, ngươi có thích Linh Tố không ?”.


Câu hỏi này đến quá trực tiếp cũng quá đột ngột, căn bản làm Vô Song không kịp chuẩn bị, bất quá hắn không cần suy nghĩ liền trả lời.

“Có”.


Dược Vương nghe vậy, khuôn mặt trở nên vui vẻ hơn không ít, ông tiếp tục lên tiếng.


“Vô Song này, trong mắt ngươi Linh Tố nha đầu đó thế nào”.

Vô Song cũng không cần suy nghĩ, cảm xúc của hắn với Linh Tố là thật, hắn không biết thứ cảm giác này đã đến mức gọi là yêu chưa nhưng hắn thật sự thích cô gái nhỏ này.


“Linh Tố rất thiện lương cũng rất tốt bụng . Linh Tố đôi khi rất mạnh mẽ nhưng có lúc lại yếu đuối vô cùng, cũng rất nhút nhát với thế giới bên ngoài, đặc biệt Linh Tố da mặt mỏng không chịu được người khác trêu chọc. Linh Tố cũng rất cẩn thận, rất hiểu lòng người, rất biết cách chăm sóc người khác”.


Càng nói về Linh Tố, Vô Song nụ cười càng tươi.

Dược Vương nghe vậy liền thở ra một hơi, sau đó gật đầu với Vô Song.


“Ngươi có nguyện lấy Linh Tố làm vợ ?”.


Vô Song nghe vậy, sống lưng liền lập tức thẳng lên, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc.

“Ông ngoại, chúng ta mới có . . . chúng ta vẫn là trẻ con a”.


Dược Vương bật cười, căn bản không thèm quan tâm lý do của Vô Song.


“Linh Tố nha đầu này thật sự rất tốt, chỉ là lão phu từ trước đến nay đối với nó quá khắt khe, chưa một lần thực tâm đối tốt với nó, nó sống bên cạnh lão phu thật khổ . Lần này ta lên tiếng không phải với tư cách ông ngoại cháu mà là tư cách trưởng bối duy nhất của Linh Tố”.


“Việc của hai đứa, ta nhìn rõ trong mắt, ta đối với nha đầu kia không tốt vậy liền mong cháu ngoại ta có thể thay ta sửa đổi lỗi lầm, đối tốt với con bé đó, giúp ta chăm sóc Linh Tố, được không ?”.


Ánh mắt ngập tràn tin tưởng của ông ngoại nhìn thẳng vào mình.


Vô Song cũng nhìn chằm chằm vào ông ngoại, sau đó kiên định gật đầu.


“Bây giờ cháu còn quá nhỏ, nhưng đến năm 18 tuổi nhất định sẽ cầu hôn Linh Tố, nhất định sẽ bảo vệ nàng, khiến nàng không gặp bất cứ chuyện buồn nào, sẽ không khiến nàng bị thương tâm”.


Dược Vương nghe vậy, hai mắt liền tỏa sáng.

“Được, có lời này của cháu ta liền yên tâm, mấy hôm trước Vô Hà Tử lão già đó có nói với ta vài việc ở Tương Dương Thành, mấy lão già kia đều tặng lễ trọng như vậy, lão phu cũng không thể thua kém bọn họ”.


Nói xong trong tay Dược Vương xuất ra một quyển sách cổ.


Vô Song nhìn thấy, ánh mắt liền nhíu lại, chữ trên sách rất cổ xưa, cũng không biết quyển sách này đã đi qua bao nhiêu năm tháng, nhưng hắn cố gắng đọc từng chữ vẫn có thể thấy bìa sách, trên quyển sách ghi rõ.

‘Dược Vương Phần Thiên”.


“Ông ngoại . . . thứ này quá quý trọng , thứ này . . .”.


Ông ngoại của hắn liền khe khẽ lắc đầu, ngăn cản Vô Song nói tiếp.


“Ngươi là cháu ruột của lão phu, quý trọng với không quý trọng cái gì ?, hơn nữa đây còn là hồi môn của Linh Tố, cả đời lão phu hiện nay cũng chỉ có quyển sách này là quý giá nhất . Ngươi không có thể chất như Linh Tố hay như con bé Tương Vân kia nhưng ngươi rất thông minh, ngộ tĩnh siêu phàm, Dược Vương Phần Thiên trong tay ngươi liền không tính bôi nhọ nó”.


“Quyển sách này lão phu đã sớm thuộc làu, có hay không cũng không quan trọng, sau này ngươi ở với Linh Tố, hai người các ngươi liền cùng nhau chuyên tâm nghiên cứu, trên giang hồ lại có thêm hai cái Thần Y, liền là việc lão phu nằm mơ cũng nghĩ tới”.


Vô Song nghe đến đây, tựa hồ cảm thấy có gì đó không đúng, trên khuôn mặt xuất hiện một tia hốt hoảng.


“Ông ngoại , người chẳng lẽ định đi đâu ?”.


Dược VƯơng khẽ thở dài, sau đó gật đầu.

“Đúng vậy, ta đã rời khỏi Dược Vương Cốc gần 1 năm nay, liền không có cách nào ở lại đây lâu hơn nữa, lão phu vẫn phải trở về Dược Vương Cốc thôi”.

“Nha đầu Linh Tố, sau này là nữ nhân của ngươi rồi, ngươi chăm sóc nàng giúp ông ngoại”.

Vô Song nghe vậy liền sững người thật lâu, hắn căn bản không muốn ông ngoại rời đi.


“Ông ngoại, thật sự không có cách nào sao, người ở lại Vong Ưu Thôn đi, dù sao người cũng chỉ có 1 mình, trở về Dược Vương Cốc thật sự quan trọng vậy sao ?”.


Dược Vương chỉ nhè nhẹ lắc đầu, sau đó vỗ vai Vô Song.

“Đương nhiên quan trọng, ông có việc không thể không trở về, trước khi rời đi ông ngoại lo lắng nhất là vấn đề võ công của ngươi, lo lắng nhất về Động Huyền Kim Đan sự tình”.


“Có điều ông ngoại cuối cùng cũng luyện chế xong 10 viên Động Huyền Kim Đan cùng 10 viên giải dược, chỉ cần ngươi không phục dụng Động Huyền Kim Đan thì giải dược cũng không sợ mất đi hiệu lực, sau khi ngươi phục dụng Động Huyền Kim Đan liền chỉ có 7 ngày thời gian để phục dụng giải dược, nhớ kỹ không được quên”.


Vô Song khóe miệng run run, hắn muốn nói gì đó, đáng tiếc Dược Vương chỉ lắc đầu mỉm cười.


“Đừng nói nữa, không còn sớm, nếu để Linh Tố ngủ dậy liền phiền phức, nhớ lấy lời ông ngoại biết không ?”.


Vô Song ngàn cái không muốn vạn cái không muốn nhưng vẫn phải gật đầu, trong mắt có một tia tình cảm khó nói nên lời.


Hắn tiếp tục cầm lấy rỏ bánh chưng của mình, có điều niềm vui ngày tết gần như đã không cánh mà bay.


Hắn tiếp tục đi vòng quanh Vong Ưu Thôn, có điều không đến thẳng nhà các sư huynh sư tỷ mà đi về phía cửa Đông, tiến về Tiêu Dao Cốc.


Làm gì cũng phải có trước có sau, hắn liền mang bánh chưng lên Tiêu Dao Cốc, đưa cho sư phụ cùng Vạn lão, đồng thời trong lòng Vô Song cũng có một thắc mắc rất lớn cần sư phụ giải thích, hắn cảm thấy ông ngoại đang dấu hắn cái gì đó, hắn nhất định phải biết.


. . . . . . . . .

Con đường lên Tiêu Dao Cốc cũng không dài, Vô Song lại cố gắng đi nhanh nhất có thể, chỉ một thoáng hắn liền đã xuất hiện trong Tiêu Dao Cốc.


Phải nói là rất lâu rồi, Vô Song mới quay lại nơi đây, Tiêu Dao Cốc thật sự rất buồn chán.

Tuy Tiêu Dao Cốc rất đẹp, có thể coi là chân chính thế ngoại đào nguyên, có điều nó quá vắng vẻ, căn bản không hợp với Vô Song.


Vô Song biết ở Tiêu Dao Cố này vắng vẻ đến mức chỉ có một mình ‘khổ hành tăng’ như Vạn lão có thể chịu được, Vô Hà Tử còn phải thường xuyên chạy xuống Vong Ưu Thôn .


Bước chân vào Tiêu Dao Cốc, Vô Song lại có cảm giác quen thuộc truyền về, dù sao đây có thể được coi là nơi hắn dừng chân lâu nhân , hắn dành suốt 2 năm ở bên trong Tiêu Dao Cốc.


Vô Song bước vào cũng không nhìn thấy Vô Hà Tử, trái lại hắn nhìn thấy Vạn lão.


Vạn lão đang đứng trên mặt đất, mặt hướng về phía tây, nửa thân trên vẫn để trần lộ ra từng đường cơ bắp cùng với những vết sẹo ghê người.


Vạn lão đang đứng trung bình tấn, từng quyền từng quyền đấm về phía hư không, trên thân thể ướt đẫm mồ hôi.


Tất nhiên với thực lực của Vạn lão căn bản không thể nào không phát hiện ra Vô Song tiến đến có điều vị lão nhân này dường như không quan tâm, vẫn chỉ tập trung đứng tấn luyện quyền.


Vô Song đột nhiên lại cảm thấy, tư thế của Vạn lão rất thú vị, hắn liền đặt rõ bánh xuống, sau đó cũng định bắt trước Vạn lão, dưới ánh nắng ban mai đứng tấn luyện quyền.


Đáng tiếc hắn còn chưa bắt đầu, giọng nói đầy ngái ngủ của Vô Hà Tử từ bên trong vang lên.


“Tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng học theo lão đầu kia, học theo chỉ sợ cánh tay ngươi liền bị phế”.


Vô Hà Tử lười biếng bước ra, sau đó khẽ ngáp 1 cái, ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, hay nói đúng hơn là nhìn rõ quà của Vô Song.


(Chưa xong còn tiếp)

. . . . . . . . .

Tuần này ngày 4 chương

12h trưa - 3h chiêu - 6 chiều - 9h tối

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.