Khó nghe một chút , giả sử Hoa Sơn không ở phương Bắc mà ở phương Nam khi đó Ngô Ứng Hùng chỉ cần gửi cho Nhạc Bất Quần một phong thư, nói muốn nhận Nhạc Linh San làm thiếp bản thân Nhạc Bất Quần cho dù không cam tâm 7 phần vẫn là đưa con gái mình đến Trấn Nam Phủ .
Trấn Nam Vương Phủ có thể dùng tay che lấy cả mảnh nam phương .
Một cái giật này làm Ngô Ứng Hùng nhíu mày quay đầu lại , hắn thấy Gia Minh đang nhè nhẹ lắc đầu tiếp theo Gia Minh bước lên một bước hơi hơi chắn trước mặt Ngô Ứng Hùng, mỉm cười ưu nhã với Ngọc Huyền.
“Ngọc Huyền cô nương , vậy phiền người dẫn chúng ta ra ngoài đi thôi “.
Ngọc Huyền nghe Gia Minh phối hợp như vậy không khỏi kinh ngạc nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chậm rãi xoay người đi xuống cầu thang.
Ngô Ứng Hùng lần này vậy mà cũng không lên tiếng chỉ là ánh mắt của hắn mang theo tức giận cùng hậm hực, không rõ đang nghĩ gì .
Trước khi đi căn srăng nhìn thật kỹ tấm bình phong kia như muốn xuyên thấu khuôn mặt Yêu Cơ , rốt cuộc vẫn im lặng đi xuống lầu , trong bụng ngập tràn nộ khí không có chỗ phát tiết thậm chí khi ánh mắt của hắn đảo qua Vô Song, trong mắt hắn còn có nồng đậm sát khí .
Tại sao Ngô Ứng Hùng lại dành nhiều thời gian cho Yêu Cơ như vậy ? , bởi Yêu Cơ là tiểu Trần Viên Viên .
Năm xưa cha hắn Ngô Tam Quế cũng là bằng chân tài thực học , bằng thủ đoạn theo đuổi chân thành nhất mới đạt được sự chấp thuận của Trần Viên Viên , năm đó Ngô Tam Quế tuyệt không dùng cường .
Hắn muốn làm như cha hắn bất quá Ngô Ứng Hùng thật sự lấy gì để so với Ngô Tam Quế đây ? .
Ngô Ứng Hùng cùng Gia Minh rời đi , trong phòng chỉ còn lại mình Vô Song cùng Yêu Cơ .
Tấm bình chướng chắn giữa phòng khẽ di chuyển sau đó tự động dạt ra , để cho Vô Song nhìn thấy vị Yêu Cơ mà chưa ai nhìn thấy này .
Nàng mặc một bộ áo màu đỏ , một loại áo liền váy ôm chọn cơ thể , trừ cổ tay cùng cái cổ trắng lộ ra ngoài thì Vô Song cũng không nhìn thấy được cái gì .
Nàng đang nằm trên chiếc trường kỷ dài màu đen , khuôn mặt hoàn toàn che đi bởi một chiếc mặt nạ , đáng nói cái mặt nạ này không khác gì mặt nạ mà Đông Phương Bạch cho Vô Song .
Vô Song đang quan sát nàng thì nàng cũng đang nhìn Vô Song bất quá ánh mắt của nàng chung quy chỉ nhìn vào bàn tay của hắn , ngoài ra không hề di chuyển một chút nào .
Nàng không thấy hắn lên tiếng rốt cuộc cũng không đợi được, nàng lại mở miệng .
“Nói , anh ta ở đâu ? “.
Nghe thấy nàng hỏi Vô Song hơi hơi giật mình, cái câu hỏi này hắn biết trả lời ra sao ? , anh của nàng rốt cuộc là ai ? , có trời mà biết.
Vô Song hướng về nàng cười khổ, sau đó rất nhanh đáp.
“Xin lỗi vị cô nương này , ta thật sự không hiểu lắm , cái gì mà . . .”.
Vô Song còn chưa dứt lời một tiếng xé gió vang lên , một sợi chỉ bắn xuyên qua người hắn, lướt qua cổ Vô Song găm thẳng vào bức tường sau đó , Vô Song có thể thấy ánh mắt Yêu Cơ xuất hiện hàn khí.
“Ta không có thời gian đùa với ngươi, một khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt kia trên đời chỉ có mình hắn nghe thấy , ở trước mặt ta gẩy một khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt chắc hẳn cũng biết thân phận của ta ? , còn muốn dông dài cái gì ?”.
“Nếu ngươi không nói tiếp theo sẽ là cổ họng ngươi “.
Nàng nói cổ họng chính là mục tiêu tiếp theo , một sợi chỉ kia nếu di chuyển một chút , cổ họng của Vô Song liền bị xiên thủng.
Thú thật Vô Song từ khi nàng tấu khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt kia thì đã loán thoáng đoán được thân phận của nàng.
Nữ nhân được gọi là Yêu Cơ này chỉ sợ chính là vị Đông Phương cô nương trong miệng Đông Phượng Bạch.
Võ công liên quan đến chỉ lại còn là chỉ đỏ , loại màu sắc đặc trưng này gần như chỉ thuộc về Quỳ Hoa Bảo Điển .
Đông Phương cô nương trước mặt có lẽ cũng biết Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng mà Quỳ Hoa Bảo Điển của nàng cũng thật khác biệt, hình thái bên ngoài thì giống nhưng với một người nluyện Quỳ Hoa Bảo Điển chân chính như Vô Song thì lại không phát hiện được một chút khí tức tương tự nào của nàng.
“Ý của cô nương là Đông Phương Bạch ? “.
Vô Song nói ra ba chữ này , vị Đông Phương cô nương kia rốt cuộc đứng lên , trong mắt không chỉ có băng hàn mà còn có sát cơ.
Vô Song bước lên một bước đối mặt với nàng, tóc trắng tung bay , hai tay chắp về phía sau ánh mắt dần dần biến thành màu huyết hồng đồng thời sau lưng một đóa quỳ hoa mang theo hai màu trắng đen nhè nhẹ chuyển động, đóa quỳ hoa như thật như ảo , như mộng như mị .
Đóa quỳ hoa huyền phù trên người Vô Song, khí thế của Vô Song trực tiếp cự lại khí thế của nàng, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hơi ngửa lên .
“Ngươi hỏi ta tung tích của Đông Phương Bạch ? , vậy ta cũng muốn hỏi , ngươi nói trên đời chỉ có Đông Phương Bạch được ngươi tấu một khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt, vậy khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt này ngươi nghe từ đầu ? “.
Nữ nhân họ Đông Phương kia nhìn thấy đóa ‘dị’ quỳ hoa của Vô Song ánh mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc , lại nghe câu hỏi của Vô Song trong mắt dần dần lại có chú mơ hồ.
Từ ngữ khí của Vô Song nàng có cảm giác có cái gì đó không đúng.
“Chẳng nhẽ không phải đại ca đàn cho hắn nghe khúc nhạc này ? “.
Nghĩ ra điểm này nàng rất nhanh tự mình phủ nhận , khóe miệng hơi nhếch lên , đối với Vô Song thản nhiên đáp, giọng của nàng thậm chí mang theo vẻ coi thường, trong giọng có một tia lạnh lùng.
“Thú vị , ngươi hỏi ta nghe từ đâu tới khúc nhạc này ? , khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt này là ta sáng tác”.
Hai trường hợp cùng hiện lên trong đầu Vô Song, chính hắn cũng không rõ phải giải thích thế nào .
Hắn ngửa mặt lên nhìn nàng, nhìn mặt nạ che đi dung mạo của nàng Vô Song không khỏi thẫn thở , trong một giây phút hắn có xúc động, xúc động tháo tấm mặt nạ kia ra .
Cánh tay của Vô Song vậy mà vô ý thức đưa lên , đầu ngón tay hơi run run cũng may hắn rất nhanh dùng một tay khác đè lại cánh tay của mình , ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi .
“Ta gọi Đông Phương giáo chủ một tiếng đại ca , hắn ở đâu ta thật sự biết nhưng mà hắn không muốn có thêm người biết vị trí của hắn , hắn nói khi nào hắn cảm thấy thích hợp liền một lần nữa hiện thế”.
“Ngươi có tin hay không thì tùy, lần này ta nghe theo đại ca ngươi tiến tới Hành Dương là vì nhìn một chút một thủ hạ của hắn gọi là Khúc Dương , sau đó hắn nhờ ta có rảnh lên Hắc Mộc Nhai nhìn một chút muội muội của hắn , tất cả chỉ có thế mà thôi”.
Vô Song nói rồi , hắn lại hơi nhếch miệng.
“Đông Phương đại ca nói ta nhìn một chút muội muội của hắn bất quá Đông Phương cô nương võ công đã đến cấp bậc này , Đông Phương cô nương không để ý đến người khác thì thôi, nào đến phiên ta để ý ? “.
“Vẫn là câu nói kia , hôm nay trong người ta có chút không khỏe, hẹn gặp Đông Phương cô nương dịp khác”.
Vô Song dứt lời, toàn thân thu lại khí thế , không đợi nữ nhân họ Đông Phương kia nói câu nào , hắn liền lướt ra ngoài của sở, thân hình biến mất trong màn đêm .
Vô Song rời đi chính là dùng Mị Ảnh thân pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển , hắn rời đi . . . nàng không cản được .
Ngoài kia gió lạnh nhè nhẹ thổi, trong phòng nàng bắt đầu dựa lưng vào một góc trường kỷ , hai chân co lại sát người , hai tay khẽ ôm lấy bờ vai , biểu tình muốn bao nhiêu cô liêu thì có bấy nhiêu cô liêu .
. . . . . . . . . . . .
Vô Song rời đi hắn cũng tuyệt không nhìn lại nàng thậm chí sau khi rời khỏi Thiên Thượng Nhân Gian hắn liền trở về Lệ Xuân Viện, trở lại căn phòng của Liễu Thư Trúc, không nói một lời cầm lấy hành trang của mình rời đi trong đêm , ngay cả Vi Tiểu Bảo hắn cũng không bàn giao gì .
Vô Song tâm trạng cực kỳ không ổn nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến trí tuệ của hắn , Đông Phương cô nương đến Hành Dương Thành, bằng vào thực lực của nàng hai ông cháu Khúc Dương tuyệt đối chẳng nguy hiểm gì hơn nữa trên đời này cũng chẳng có mấy người gây hại được cho nàng.
Biết nói thế nào về thực lực của nàng đây ? , Vô Song nếu không dùng Quỳ Hoa thì chiến lực của hắn rơi vào khoảng thập tinh đến thập nhất tinh .
Đông Phương cô nương tuy chưa hề sử dụng một chiêu nửa thức nhưng nàng cho hắn cảm giác tuyệt không dưới Thiên Sơn Đồng Lão tại thế giới kia tức là thập nhị tinh chiến lực .
Vô Song không rõ ngũ tuyệt cường giả tại thế giới này chiến lực đỉnh cao là bao nhiêu , cao hơn thế giới kia bao nhiêu nhưng hắn tin tưởng Đông Phương cô nương một khi đã vận lên Tiên Thiên Quỳ Hoa nàng đã đủ sức độc bộ thiên hạ.
Cho dù . . . Quỳ Hoa của nàng vẫn luôn cho Vô Song một cảm giác rất lạ .
Quỳ Hoa của nàng khác biệt với Vô Song, khác biệt với Đông Phương Bất Bại , một loại Quỳ Hoa đặc dị trong chốn nhân gian .
_ _ _ _ _ _ __
Câu hỏi đặt ra là, có thật Đông Phương cô nương an toàn hay không ? .
Vô Song nghĩ thế nhưng có người không nghĩ thế, người này là Gia Minh .
Trong một căn phòng xa hoa tráng lệ vang lên từng âm thanh bị đập bể liên tục , vừa nghe cũng thấy chủ nhân của nó chắc chắn không vui vẻ gì , có thể dùng từ nộ khí xung thiên để mà hình dung.
Trong phòng Ngô Ứng Hùng cũng không biết đã đập nát bao nhiêu bình sứ, một mặt tức giận vô cùng, nếu ánh mắt của hắn có thể giết người chỉ sợ Gia Minh đã sớm chết.
Ngô Ứng Hùng gần như gào lên , giọng nói dị thường phẫn nộ.
“Mộ Dung Phục, cô tin tưởng ngươi mới mời ngươi từ vương phủ đến giúp cô , ngươi dĩ nhiên lại làm cô thất vọng ? , ngươi nói tại sao lúc đó lại ngăn cản cô ? “.
‘Cô’ là cách xưng hô của thái tử cũng như hoàng thượng lấy ‘quả nhân’ vi xưng bất quá Ngô Tam Quế đương nhiên không phải hoàng thượng , Ngô Ứng Hùng lại càng không phải thái tử .
“Công tử , Phục bảo người lùi lại cũng là có suy tính , nữ nhân kia thực lực rất mạnh, tại thời điểm đó nếu nàng nổi sát tâm mà ra tay , đừng nói là Phục mà cho dù vị kia cũng chưa chắc kịp thời cứu công tử “.
Mộ Dung Phục nói đến đây , Ngô Ứng Hùng ánh mắt liền nhíu chặt, nửa tin nửa ngờ bất quá địa vị của Mộ Dung Phục trong vương phủ tương đối đặc thù, cho dù Ngô Tam Quế nhiều khi cũng hỏi ý kiến hắn , Ngô Ứng Hùng cảm thấy vị nghĩa tử này của phụ thân hắn cũng không phải là đang nói nhảm, là đang dựng chuyện.
“Nàng võ công còn vượt qua cả ngươi ? , vậy so với vị kia thì sao ? “.
Mộ Dung Phục nghe đến đây liền khẽ lắc đầu.
“Nàng không so được với vị kia , thế gian có thể thắng vị kia có lẽ chỉ còn Trường Sinh Chân Nhân “.
Ngô Ứng Hùng nghe vậy mới thở ra một hơi, sau đó lại hỏi.
“Vậy ngươi tính chúng ta phải làm gì ? , nói thật bỏ qua cho nàng ta không cam tâm , việc của ta ngươi cũng hiểu ? “.
Mộ Dung Phục nghe vậy trong nội tâm âm thầm khinh thường nhưng cũng không biểu hiện gì, hắn trong mắt liền lộ ra thần thái tự tin.
“Công tử , vị kia vốn không thể nghe lệnh công tử hơn nữa chỉ xuất hiện khi công tử gặp sinh tử tồn vong bất quá Phục có một kế làm vị kia động thân hơn nữa còn có thể khiến công tử danh chính ngôn thuận mà đoạt vị Yêu Cơ kia vào tay”.
“Nghĩa đệ mời ngồi , mau nói xem nghĩa đệ có cao kiến gì”.
Mộ Dung Phục trên mặt bình tĩnh như không, phủi phủi vạt áo sau đó ngồi xuống, hắn tươi cười mà đáp.
“Phục võ công không dám nói được nhưng ánh mắt thì cũng không tệ , nữ tử đánh chết đám hoạn quan đi theo công tử sử dụng một loại võ công gọi là Bất Bại Tàn Hồng Quyết”.
“Bất Bại Tàn Hồng Quyết võ công này Phục mới chỉ nghe danh còn chưa được tận mắt thấy bao giờ nhưng đặc điểm của nó có lẽ sẽ không nhận sai hơn nữa hình ảnh của nàng so với trí nhớ của Phục đại khái không khác mấy “.
“Đáng nói nữ nhân này cũng là dư nghiệt của Thiên Long Giáo năm xưa chạy trốn được khỏi cuộc vây sát của triều đình”.
“Nhắc đến Thiên Long Giáo . . . công tử biết làm sao rồi chứ ? “.
Ngô Ứng Hùng nghe vậy trong mắt rốt cuộc hiểu ra, nhưng hắn còn chưa rõ lại hỏi.
“Nàng ta cho dù là dư nghiệt Thiên Long Giáo nhưng có liên quan gì tới Lệ Xuân Viện ? , liên quan gì tới tiểu Trần Viên Viên ? , ngươi cũng hiểu Lệ Xuân Viện sau lưng là ai chứ ? “.
“Nếu không tìm được nữ nhân kia không bằng đổ cho tiểu Trần Viên Viên là dư nghiệt Thiên Long Giáo , lại thêm vị kia xuất thủ , nàng không phải ngoan ngoãn chịu trói , quỳ dưới chân công tử người sao ? “.