Ngày tết của Vong Ưu Thôn thật ra cũng không cách nào so sánh với cái tết dưới chân núi, dù sao bọn họ cũng là người luyện võ, có rất nhiều việc để làm, người trong giang hồ muốn tận hưởng một cái tết đúng nghĩa như những người dân bình thường kia liền khó vô cùng.
Lại thêm Vong Ưu Thôn không lớn, mọi người cũng trở nên quen thuộc với nhau, cả thôn giống như một xóm nhỏ vậy, toàn bộ tết của Vong Ưu Thôn chỉ tính trong ngày cuối năm cũ và ngày đầu năm mới.
Đầu năm mới mọi người lại tập trung ở nhà Thần Y, cùng nhau mở một bữa tiệc lớn, nhấm nháp vài ly rượu, nói những câu chuyện trên trời dưới đất vô thương vô phạt.
Năm nay có thêm ba người trong Vong Ưu Thôn là Vô Song – Linh Tố cùng Dược Vương, có điều cũng không thay đổi là bao, có lẽ thay đổi duy nhất liền là năm nay ăn tết ngon hơn mọi năm quá nhiều, trong 1 năm Vong Ưu Thôn đón nhận 2 cái cao cấp trù sư.
Sau bữa tiệc đầu năm, mọi người trong Vong Ưu Thôn ai về nhà nấy, bắt đầu chuẩn bị cho một năm hoàn toàn mới, đây chính là thói quen của tất cả mọi người trong Vong Ưu Thôn.
. . . . . . .
Lúc này Vô Song cũng không trở về nhà, hắn đang nằm vắt vẻo trên một thân cây tùng lớn trong rừng, trong miệng ngậm một nhánh cỏ khô, ánh mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời cao trong xanh.
Sau khi nói chuyện cùng Dược Vương và Vô Hà Tử, trong lòng Vô Song liền xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Hắn nghĩ về việc của ông ngoại, hắn cũng nghĩ về thế giới này.
Một năm trôi qua, để Vô Song hiểu thêm rất nhiều về nơi đây, càng hiểu rõ về thế giới này, hắn lại càng thêm mơ hồ về nó.
Khi Thiên Long Giáo đánh vào Tiêu Dao Cốc, Vô Song đã từng thức suốt đêm để thành lập 1 bản kế hoạch cho mình ở tương lai, bản kể hoạch cho toàn bộ Thiên Long Giáo phát triển, đáng tiếc bây giờ hắn mới thấy bản kế hoạch của mình là thiếu xót cỡ nào.
Thế giới này là Kim Dung thế giới kết hợp với một thế giới mà Vô Song chưa từng bước tên cũng chưa từng đọc qua.
Thế giới mà Vô Song chưa từng biết tên kia, Vô Song sẽ không suy nghĩ quá nhiều, thứ làm hắn đắn đo là Kim Dung thế giới.
Trong Kim Dung thế giới có tổng cộng 14 bản thiên thư, Vô Song cũng không biết trong thế giới này sẽ xuất hiện bao nhiêu tác phẩm của Kim Dung nhưng hắn có một loại cảm giác, hắn phi thường tin tưởng nhất định sẽ có đủ toàn bộ thế giới trong tiểu thuyết Kim Dung.
Việc khiến Vô Song đau đầu cũng là như vậy.
Mỗi tiểu thuyết Kim Dung đều tồn tại nhân vật chính, đáng bực mình nhất là bất cứ nhân vật chính nào đều mang trong người 1 cái Bug , gần như là lấy hết khí vận trong thiên hạ gia trì bản thân.
Bình thường Vô Song sẽ không để ý, nhưng ở thế giới này lại khác, quá nhiều nhân vật chính như vậy, Vô Song căn bản không cách nào kết giao với toàn bộ, cũng không có cách nào làm vừa lòng toàn bộ, đây tuyệt đối là việc không thể nào.
Làm vừa lòng 1 người, Vô Song có thể làm được.
Làm vừa lòng 2 người, Vô Song cũng có thể làm được.
Tuy nhiên bắt hắn làm vừa lòng cả chục người, hắn liền sẽ không làm, cho dù muốn làm cũng không có cái năng lực này.
Nhân vật chính trong Kim Dung rất nhiều nhưng thế giới vốn chỉ có một, chính đám người này cũng không có cách nào bảo trì luôn luôn hữu hảo với nhau, huống gì là Vô Song.
Ít nhất Vô Song biết, tại thế giới này hắn cùng Quách Tĩnh chỉ sợ rất khó đi chung một đường.
Càng nghĩ, đầu của Vô Song càng rối, hắn ngủ thiếp đi lúc nào, chính hắn cũng không biết.
. . . . . . . .
Vô Song không rõ mình ngủ bao lâu, cho đến khi một âm thanh quen thuộc vang lên.
“Tiểu sư thúc, người ở trên đó làm gì, người xuống đây với Tương Vân được không ?”.
Vô Song bị giọng nói của Tương Vân đánh thức, ánh mắt liền lập tức mở ra, sau đó nhìn cô gái nhỏ bé ở bên dưới.
Tương Vân hôm nay mái tóc vẫn để xõa đến lưng, một thân áo xanh nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp cùng ánh mắt ngây thơ đang chớp chớp nhìn Vô Song.
Vô Song dùng tay khẽ nhăn hai hàng lông mày, sau đó lập tức nhảy xuống.
“Tương Vân, có việc gì không ?”.
Tương Vân mỉm cười ngọt ngào, giọng nói cực kỳ lễ phép, cô gái này căn bản hoàn toàn coi Vô Song là trưởng bối để đối đãi.
“Tiểu sư thúc, Tương Vân phải xuống dưới thôn có việc, sư thúc có thể đi cùng ta hay không ?”.
Lúc này Vô Song cũng không có việc gì làm, lại nhìn Tương Vân dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, hắn sao có thể từ chối.
“Không phải đâu sư thúc, Tương Vân muốn đi Ngưu Gia Thôn”.
Vô Song nghe vậy ánh mắt liền thoáng ngạc nhiên, hắn nào biết Ngưu Gia Thôn ở đâu, đây còn là lần đầu tiên Vô Song biết Ngưu Gia Thôn tồn tại.
Thẩm Tương Vân mỉm cười, sau đó bàn tay mềm mại kéo kéo tay Vô Song.
“Tiểu sư thúc, người đồng ý đi, phụ thân nói ta xuống núi đều phải có trưởng bối đi theo, tiểu sư thúc là trưởng bối của ta, ngài nhất định phải giúp ta nha”.
Nhìn biểu cảm của Tương Vân, Vô Song chỉ biết mỉm cười khẽ xoa đầu nàng.
“Được, sư thúc đi với ngươi, có điều nói trước, sư thúc không có biết đường đâu”.
Thẩm Tương Vân ngoan ngoãn cười.
“Sư thúc không cần lo, chúng ta đi xuống Đỗ Khang Thôn, thuê một cái xe ngựa không phải là được sao ?, Ngưu Gia Thôn cách đây cũng không xa”.
Cứ như vậy Vô Song cùng Tương Vân đi xuống núi, tiến về Ngưu Gia Thôn.
Vô Song trước khi đi cũng tiện tay cầm theo một tấm khăn đen, trực tiếp che đi nửa phần khuôn mặt bên dưới của mình.
Tương Vân nhìn Vô Song làm vậy, ánh mắt ban đầu hiện lên một tia khó hiểu sau đó như nghĩ ra gì đó, bật cười không thôi.
“Tiểu sư thúc a, nhiều khi Tương Vân cũng rất ghen tị với người, người dĩ nhiên còn xinh đẹp hơn Tương Vân, thực là tức chết người ta mà”.
Tương Vân nói xong như sợ Vô Song giận, khẽ lè lưỡi với hắn, sau đó lập tức chạy khỏi Vong Ưu Thôn.
Vô Song cũng không biết làm sao với cô gái này, hắn khẽ mỉm cười, rồi không nhanh không chậm đuổi theo.
. . . . . .. . . .
Tương Vân thật ra rất nổi tiếng ở Đỗ Khang Thôn, phụ thân từng dẫn nàng xuống dưới Đỗ Khang Thôn không ít lần, hai cha con liền chữa trị không lấy tiền cho tất cả người dân bên trong Đỗ Khang Thôn, từ đó danh vọng của Thần Y trong thôn liền trở nên cực cao.
Thần Y danh vọng tăng lên, đương nhiên Tương Vân cũng được rất nhiều người nhớ đến, cho dù cô bé xinh đẹp này đã rời khỏi Tử Ngọc Sơn một khoảng thời gian dài để đến Thần Nông Cốc thì khi trở lại, người dân vẫn không ai quên nàng.
Trên đường Thẩm Tương Vân liền làm tâm điểm chú ý, Vô Song ở phía sau dều bị rất nhiều người trực tiếp lờ đi, dọc theo đoạn đường ở Đỗ Khang Thôn, vô số người tươi cười mở miệng chào Tương Vân, đương nhiên Tương Vân cũng ngoan ngoãn cúi chào với từng người, từ đó dẫn đến việc hai người mát tương đối nhiều thời gian, mới có thể ra khỏi Đỗ Khang Thôn.
Cũng may mắn Thẩm Tương Vân rất được lòng người dân bên trong Đỗ Khang Thôn, không ngờ nàng đi thuê xe ngựa vậy mà còn được miễn phí.
Chiếc xe ngự trở Vô Song cùng Tương Vân không lớn nhưng cũng vì trong xe vốn chỉ có 2 đứa bé, từ đó khoảng không gian bên trong vẫn tương đối thoải mái.
Ở bên trong xe, Vô Song cuối cùng cũng được biết Ngưu Gia Thôn là nơi nào.
Ngưu Gia Thôn là một thôn nhỏ nằm ở đông nam Đỗ Khang Thôn, bản thân Ngưu Gia Thôn cũng chỉ có thể coi là lớn hơn Vong Ưu Thôn một chút mà thôi, người dân bên trong chủ chiếu sống bằng nghề đánh bắt cá cùng gieo trồng hoa màu, một thôn quê điển hình.
Theo lời Tương Vân, ở Ngưu Gia Thôn nàng có một tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này với nàng cực kỳ thân thiết, chỉ tiếc khoảng thời gian trước Tương Vân đến Thần Nông Cốc, từ đó liền không có cách nào tiếp tục đến chơi với tỷ tỷ của mình, hôm nay nhân dịp năm mới, nàng liền đến thăm tỷ tỷ.
Xe ngựa nhỏ đi cũng không quá lâu, Ngưu Gia Thôn cách Đỗ Khang Thôn chỉ khoảng 2 tiếng đi bộ, đường đi cũng không xấu vì vậy nếu dùng xe ngựa cũng chỉ mất chưa tới 1 tiếng.
Khi xuống xe, Thẩm Tương Vân còn không quên cúi đầu thật sâu, phi thường ngoan ngoãn với lão nhân đánh xe.
“Trần gia gia, cảm ơn gia gia đã cho chúng cháu đi nhờ xe, gia gia cứ về trước đi, cũng không cần đợi hai chúng cháu”
Lão nhân được gọi là Trần gia gia kia mỉm cười với Tương Vân, sau đó không ngờ cũng mỉm cười với cả Vô Song , sau đó lại chậm rãi đánh xe đi.
Vô Song cũng không biết một điều, bên trong Đỗ Khang Thôn tuy Vô Song không được lòng người như Tương Vân, cũng không phải ai cũng quen biết hắn có điều người nhận ra hắn không ít, bất chấp hắn có dùng khăn che mặt hay không.
Nghĩ mà xem, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, thân hình có chút mảnh mai , cùng mái tóc màu trắng không lẫn đi đâu được, nhận ra Vô Song cũng là hết sức bình thường.
. . . . . . . . .
Ngưu Gia Thôn thực tế không có nhỏ như Tương Vân nói, trong mắt Vô Song, Ngưu Gia Thôn chỉ sợ so với Lục Trúc Thôn ở Tương Dương cũng không thua kém.
Bước vào Ngưu Gia Thôn, có thể thấy bóng người thưa thớt đi lại, lúc này theo Vô Song ước lượng là khoảng 3h chiều, mặt trời vẫn tương đối nắng gắt, người dân vẫn là không muốn ra khỏi nhà thì hơn, nếu không có Tương Vân gọi, Vô Song cũng không nguyện ý đi ‘tắm nắng’ thế này.
Tương Vân quen đường, mọi việc lên trở nên dễ dàng vô cùng.
Rất nhanh Tương Vân ‘nắm tay’ Vô Song, đưa hắn đến một ngôi nhà trong Ngưu Gia Thôn.
Ngôi nhà này cũng không lớn, có thể coi là nhỏ so với những ngôi nhà xung quanh ở trong chính Ngưu Gia Thôn hơn nữa nằm ở địa điểm cũng không bắt mắt, nằm sát phía cuối Ngưu Gia Thôn, nếu không phải là người biết chủ nhân ngôi nhà hoặc đã từng đến đây, chỉ sợ khó mà tìm được.
Tương Vân đứng trước cửa nhà, khuôn mặt xinh đẹp liền vui vẻ, sau đó đặt hai tay chiếc miệng nhỏ tạo thành hình cái loa.
“Phương tỷ tỷ , Phương tỷ tỷ . . . .”.
Không bao lâu sau, từ bên trong nhà nhỏ một thiếu nữ vội vàng chạy ra.
Cô gái này vừa xuất hiện, Vô Song ánh mắt liền khẽ xuất hiện một tia kỳ dị.
Nàng rất đẹp, làn da trắng nõn cùng mái tóc óng mượt, căn bản không giống với nữ nhân sống ở nông thôn.
Nữ nhân này cũng chỉ khoảng 12-13 tuổi nhưng phát dục rất khá, thân cao khoảng 1m50, ở phần ngực cũng đã có chút nhô lên, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp tựa như hoa, cái cổ cao ba ngấn,đôi môi mỏng phớt hồng.
Nếu không phải trên người nàng quần áo cực kỳ tầm thường, Vô Song còn tưởng là con cháu nhà đại quan trong triều.
Cô gái rất nhanh mở cửa ra, sau đó đôi mắt mở lớn nhìn Tương Vân, mặt cười tươi như hoa.
“Tương Vân, ngươi trở về rồi sao, tỷ tỷ rất nhớ ngươi”.
Nàng liền ôm Tương Vân vào lòng, về phần Tương Vân cũng ôm lấy nữ nhân kia.
“Tương Vân cũng rất nhớ tỷ tỷ”.
. . . . . .
Hai vị tỷ muội này giao tình phi thường tốt, nếu không phải có Vô Song là người thứ ba ở đây, cũng không biết còn tính ôm nhau đến bao giờ.
Thẩm Tương Vân lén nhìn Vô Song một chút, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên.
“Phương tỷ tỷ, đây là Vô Song ca ca của muội”.
Tất nhiên ở trên xe, Vô Song đã thống nhất với Tương Vân cách gọi, nếu không trước mặt người khác nàng cứ 1 câu tiểu sư thúc, 2 câu tiểu sư thúc, Vô Song liền cảm thấy không biết làm thế nào mới phải.
Giới thiệu Vô Song với Phương tỷ tỷ, Tương Vân cũng rất nhanh quay đầu lại cười với Vô Song.
“Ca ca, đây là Thích Phương tỷ tỷ, tỷ tỷ chính là bông hoa đẹp nhất của Ngưu Gia Thôn nha”.
Thích Phương bị Tương Vân nói, sắc mặt liền đỏ lên nhẹ véo má Tương Vân.
“Xú nha đầu, đừng có trêu tỷ tỷ nữa, ngươi đến rồi thì mau đi vào đây, đứng ngoài mãi làm sao được”>
Sau đó Vô Song cùng Tương Vân nhẹ nhàng bước theo Thích Phương.
Vô Song trong đầu lúc này đang rất nhanh suy đoán Thích Phương là nhân vật nào, đáng tiếc hắn cũng không có nhớ ra cái tên này rốt cuộc xuất hiện ở đâu trong Kim Dung tiểu thuyết, vì vậy hắn liền suy đoán, Thích Phương liền cũng giống Tương Vân, căn bản không liên quan đến Kim Dung tiểu thuyết.
Nghĩ đến một điểm này, Vô Song liền có chút tò mò với Thích Phương, ít nhất hắn tin tưởng nữ nhân nông thôn một nắng hai sương tuyệt không thể nào được nhưu Thích Phương, quan trọng nhất, ngôi nhà của nàng cũng không lớn, lại nằm trong góc phi thường hẻo lánh, thoạt nhìn cũng không giàu có gì.
Thích Phương vừa dẫn Vô Song cùng Tương Vân vào nhà thì bên ngoài cửa một giọng nói già nua vàng lên.
“Phương nhi, nhà chúng ta có khách sao ?”.
Thích Phương đang cười nói cùng Tương Vân, nghe thấy âm thanh này, cả nàng cùng Tương Vân liền tươi cười.
Sau đó Thích Phương khẽ gật đầu với Vô Song, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Không bao lâu, đi vào trong nhà ngoài Thích Phương lại có thêm hai người.
Đầu tiên là một lão nhân râu tóc bạc phơ, lưng có chút còng thoạt nhìn cực kỳ hiền hậu cùng chất phác.
Người thứ hai là một nam nhân, tuổi tác cũng không lớn, khoảng 14-15 tuổi, thân hình cao lớn vô cùng, giống như hộ pháp vậy.
Vừa thấy lão nhân bước vào, Tương Vân liền ngoan ngoãn đứng lên cúi đầu.
“Thích gia gia, Địch đại ca”.
Hai người vừa thấy Tương Vân lập tức mỉm cười, rõ ràng Tương Vân cực kỳ quen thuộc với gia đình này.
Tương Vân đã lên tiếng, Vô Song cũng không thể lặng im, hắn cũng nhẹ cúi đầu với hai người.
“Thích tiền bối, Địch đại ca”.
Cả hai người cũng mỉm cười hiền hòa với Vô Song tuy nhiên khi nhìn thấy mái tóc màu trắng của hắn, rxo ràng có chút bất ngờ.
Tương Vân một lần nữa liền làm giới thiệu cho mọi người.
“Thích gia gia, Địch đại ca , đây là ca ca của Tương Vân, Vô Song”.
“Ca ca, đây là cha của Thích Phương tỷ tỷ, Thích gia gia . Còn đây là thanh mai chúc mã của Phương tỷ, Địch Vân, Địch đại ca”.
Thích Phương ở bên cạnh liền lập tức nhẹ gõ đầu Tương Vân.
“Nha đầu này, lâu không gặp gan của ngươi càng ngày càng lớn đúng không ?”.
Về phần Địch Vân to lớn kia vậy mà lại gãi gãi cái đầu trọc lóc của mình cùng với một nụ cười ngây ngô.
Không khí trong căn nhà nhỏ bất chợt trở nên vui vẻ vô cùng.
Tuy nhiên Vô Song không thể giống Tương Vân cười đùa vui vẻ được, trong đầu hắn lúc này đang chú ý vào hai điều.
Đầu tên là cái tên Địch Vân.
Rõ ràng hắn đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi, chỉ là hiện nay suy nghĩ lại vậy mà không thể nhớ ra ?.
Thứ hai là vị Thích gia gia này, người này nhìn từ đầu đến chân không có chút thực lực nào, căn bản là một lão đầu vô hại nhưng lại làm Vô Song có cảm giác chán ghét.
Cảm giác của Vô Song thường thường sẽ rất nhạy, ví dụ như sự kiện Thiên Long Giáo đánh Tiêu Dao Cốc lần đó, chính vì vậy, Vô Song liền tin vào cảm giác của mình, hắn bắt đầu nổi lên tâm đề phòng với vị tiền bối họ Thích này.
. . . . . . . . . .
Vô Song cùng Tương Vân cũng không phải hai khách nhân duy nhất đến Ngưu Gia Thôn hôm nay.
Lúc này cách cửa thôn không xa có một chiếc xe ngựa phi thường xa hoa.
Ở bên ngoài xe có 4 nam nhân, một người thấp bé vô cùng, một người cao lêu nghêu, một kẻ béo , một kẻ lại tương đối bình thường, thân hình cân đối.
Bốn người này đứng vây xếp hàng trước xe ngựa, biểu hiện phi thường cung kính, trong ánh mắt thậm trí ngập tràn kích động.
Bên trong xe ngựa xa hoa, một bàn tay trắng nõn khẽ đưa ra ngoài cửa xe, bàn tay rất đẹp với những ngón tay thuôn dài cùng móng tay được sơn màu đỏ, thoạt nhìn cực kỳ yêu dị.
Từ bên trong xe một tấm lệnh bài được thả xuống.
Người lùn nhất trong bốn người vội đi lên tiếp lấy lệnh bài, biểu hiện vẫn phi thường cung kính.
Bên trong xe ngựa, một giọng nữ tính tràn ngập mị lực vang lên.
“Độc Xà đang ở đây đúng không ?”.
Gã lùn liền cung kính đáp.
“Bẩm đại nhân, năm huynh đệ chúng ta vẫn để lại cách thức liên lạc, Độc Xà đúng là ở trong Ngưu Gia Thôn này, có điều hắn cũng không ở trên thôn mà là ở trên núi”.
Giọng nữ bên trong một lần nữa vang lên.
“Được, vậy thì Tiểu Quái, Bạch Tương ở lại, thân hình các ngươi quá dễ gây chú ý . Việc tìm Độc Xà để Kim Nhạn cùng Đổ Thần đi”.
Giọng nữ kia vừa dứt lời, liền không tiếp tục lên tiếng.
Sau đó rất nhanh 4 quái nhân liền chia ra.
Kẻ thấp bé gọi là Tiểu Quái.
Kẻ to béo gọi là Bạch Tương.
Bạch Tượng cùng Tiểu Quái liền cung kính đánh xe cho nữ nhân thần bí.
Kẻ dong dỏng cao gọi là Kim Nhạn.
Kẻ thân hình vừa phải gọi là Đổ Thần.
Nhìn theo Tiểu Quái cùng Bạch Tượng đi theo đại nhân rời đi , Kim Nhan cùng Đổ Thần bốn mắt nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu rồi bước vào Ngưu Gia Thôn.
. . . . . .. . . .
Tuần này ngày 4 chương
12h trưa - 3h chiêu - 6 chiều - 9h tối
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan