Lam Giác đối với lời nhận xét của Vô Song tựa hồ gật đầu đồng ý , ông ta lại tiếp tục im lặng một hồi .
Thú thật nói chuyện với Lam Giác rất mệt , phi thường mệt tuy nhiên người ta dẫu sao cũng là tiền bối cao nhân lại là cùng một thời đại với ông ngoại , Vô Song chung quy vẫn có kính ý .
Thời gian chậm rãi qua đi , đến khi Vô Song còn tưởng lão nhân này ngủ gật , Lam Giác mới lại mở miệng.
“Ta là đang suy nghĩ , việc đại ca có một cô con gái ta biết , con rể của đại ca ta cũng biết , cháu của đại ca còn sống thì ta cũng biết, hắn còn đến khoe với ta bất quá hắn cũng chỉ có một đứa cháu trai mà thôi”.
Lam Giác nói xong, toàn thân ngập tràn tử khí , một loại khí tím bốc lên , không chỉ trên người ông ta mà toàn bộ không gian này , mỗi sinh vật đều toát ra một tia tử khí , kinh khủng vô cùng.
Vô Song nhíu chặt lông mày sau đó không nói gì tự động lùi lại một bước.
“Tiền bối, mời người ra tay nhanh chút”.
Lam Giác lần này hơi nhếch miệng , sau đó đánh ra một chưởng.
Chưởng lực của Lam Giác đi theo đường âm nhu, cũng không có kình lực kinh hãi thế tục gì cho lắm nhưng mà một chưởng nguy hiểm vô cùng, chỉ cần nhìn độc khí trên tay Lam Giác là ai cũng sẽ tê cả da đầu .
Đương nhiên Lam Giác nói là đúng , Vô Song trên người không có nội lực hay nói đúng hơn Cơ Vô Song không có đan điền .
Cơ Vô Song cũng không phải là Ách Nan Độc Thể hay Thần Nông Dược Thể nhưng mà Cơ Vô Song lại là tiên thiên liên ngẫu , là tiên thân , bản thân liền miễn nhiễm độc tính .
Chính bản thân Vô Song lúc trước cũng là không biết dù sao Độc Cô Cầu Bại khi đó không nói bất quá trong quá trình ở Miêu Cương tại thế giới kia liền sớm nhận ra.
Lam Giác vốn không hiểu vì cái lý do gì đại ca lại dạy Dược Vương Thần Châm cho Vô Song , nếu Vô Song là cháu của đại ca cái này không có gì để nói nhưng trong mắt Lam Giác đương nhiên không phải .