Mạc Phi Dương năm nay cũng hơn 50 , võ công bình bình nhưng bối phận đủ lớn , là em họ của Mạc Đại chưởng môn .
Tất nhiên Mạc Phi Dương trong Hành Sơn vốn chỉ là trưởng lão , coi như là nhân vật có thực quyền nhưng không thể nắm giữ Hành Sơn trong tay .
“Các vị đại nhân, Phi Dương liền mang đồ ăn lên rồi đây “.
Vân Phi Dương bước vào , trong phòng liền có hai ánh mắt nhìn hắn dọa cho Vân Phi Dương giật thót cả mình nhưng mà hắn cũng sớm quen liền đặt khay đồ ăn lền bàn rồi chậm rãi rời đi , trước khi đi còn không quên đóng cửa lại .
Trong phòng lúc này có ba người, một nam hai nữ.
Nam nằm trên giường tựa hồ bất tỉnh nhân sự, về phần hai nữ một người chính là Đông Phương cô nương một người là Ngọc Huyền .
Việc này nói cũng có chút xa xôi , ngay khi Đông Phương cô nương mang Vô Song rời đi liền nghĩ xem sẽ dừng lại ở đâu trị thương , rốt cuộc chọn Hành Sơn Phái .
Hành Sơn Phái dù sao cũng tạm coi là đại phái tại hành sơn, điều kiện sinh hoạt tuyệt không thấp thế là nàng cứ như vậy mang Vô Song vào ẩn thân .
Bằng võ công của nàng dĩ nhiên không ai phát hiện được sau đó không rõ có phải Vân Phi Dương gặp may quá nhiều hay không vận rủi liền ập đến , nàng chọn đúng căn phòng của Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương chiều hôm đó trở về phòng lại thấy một nữ nhân trong phòng mình hơn nữa còn là tuyệt sắc mỹ nhân .
Hắn không thấy dung mạo của nàng nhưng chỉ từ khí chất mà nói đã làm Vân Phi Dương tim đập chân run .
Vân Phi Dương sống 50 năm đời người còn chưa thấy nữ nhân nào có khí chất như vậy lại thâm một thân sắc đỏ càng thêm phần mộng mị.
Mấy ngày nay võ công của Vân Phi Dương tăng tiến tâm lý liền tự tin hơn nhiều lập vì vậy cũng không sợ hãi mà tiến tới .
Một nữ nhân mà thôi, Vân Phi Dương hắn tung hoành giang hồ bao nhiêu năm nay sao lại sợ một nữ nhân đây ? .
Kết quả thì cũng không khó đoán, Vân Phi Dương bị đánh đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra , cho dù nàng khi đó thân thể bị thương nặng nhưng mà loại a miêu a cẩu như Vân Phi Dương tính là gì ? .
Vân Phi Dương tiếp theo càng thảm hơn ở chỗ trực tiếp bị nàng nhét một viên Tam Thi Não Thần Hoàn vào miệng, lúc đó nội tâm Vân Phi Dương thậm chí muốn chết cũng có .
Lại nhìn Vô Song còn đang bất tỉnh, nàng không khỏi bực mình .
Vô Song biết tung tích của đại ca vậy mà lại không chịu nói đã thế còn giải vờ tức giận xoay người rời đi ? .
Tấu khúc nhạc do nàng sáng tác lại còn chối cãi ? , hơn nữa thừa biết khúc nhạc này liên quan đến nàng vậy mà dám đánh , dám thật sự tấu lên .
Nếu Vô Song tấu lên rồi trực tiếp nói cho nàng biết Đông Phương Bạch đang ở đâu thì đương nhiên không có chuyện gì, hắn tấu xong còn thần thần bí bí bỏ đi hại nàng không dưng đắc tội Ngô Ứng Hùng.
“Ta tìm Phúc Kiến An vốn muốn hắn giúp tung tích của đại ca nhưng mà hiện tại tựa hồ không cần , ngươi cứ nói sự thật ngày hôm đó cho hắn rồi nói ta bị trọng thương phải về Võ Đang tĩnh dưỡng là được”.
Ngọc Huyền lần này cũng không hỏi nữa, yên lặng gật đầu .
Nàng cũng đứng lên , nhìn Vô Song bất tỉnh trên giường rốt cuộc từ trong tay xuất hiện từng sợi chỉ đỏ quấn quanh cơ thể Vô Song, bịt kín cơ thể hắn chỉ lộ ra phần từ mũi đổ lên , Vô Song bị quấn như con nhộng vậy .