Đây là một nam nhân kỳ lạ , kỳ lạ nhất mà Vô Kỵ nhìn thấy , đương nhiên một đời này Vô Kỵ cũng không thực sự thấy nhiều người.
Tại Hồ Điệp Cốc bản thân Vô Kỵ đúng là thấy rất nhiều bệnh nhân nhưng ở nơi đó Vô Kỵ chưa thật sự dụng tâm quan sát một ai , hắn chỉ dụng tâm nhìn Hồ Thanh Ngưu , tập trung học y thuật mà thôi .
Biết nói sao về nam nhân này ? , nhìn kiểu gì cũng cho người ta một loại cảm giác bình thường nhưng càng nhìn càng bất thường, khó hiểu vô cùng .
Nam nhân này thích ngủ , phi thường thích ngủ .
Nam nhân này sau khi nói với Vô Kỵ một câu ‘bí mật’ , lại tiếp tục ung dung nói .
“Được rồi , nhóc con ngươi là khách từ phương xa tới, nơi này cũng chỉ có một mình ta , tìm cái gì ăn cũng được ta sẽ không quan tâm tuy nhiên đừng động vào cá của ta “.
Nam nhân nói rồi trực tiếp nằm trên thảm cỏ mà say ngủ hơn nữa tốc độ ngủ còn rất nhanh cứ như vừa đặt lưng xuống liền ngủ say vậy .
Trương Vô Kỵ ít ra cũng được gọi là y sư , vẫn có thể cảm thấy người này ngủ thật hay ngủ giả .
Nhìn nam nhân kia say ngủ hô hấp đều đều , bản thân Vô Kỵ có vô số thứ muốn hỏi nhưng đành phải nhịn xuống đồng thời Vô Kỵ cũng không biết làm gì đành nằm trên thảm cỏ cũng tính tiếp tục ngủ .
Tại cái nơi này ngoại trừ ngủ ra còn có thể làm gì nữa ? .
Trương Vô Kỵ chợp mắt một chút sau đó lại mở mắt ra , vì lúc trước đã đánh một giấc hiện tại rất khó đi vào giấc ngủ nữa đồng thời bên tai lại vang lên những âm thanh kỳ lạ , âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng khó mà thoát được đôi tai của Vô Kỵ .
Vừa mở mắt ra , Vô Kỵ theo bản năng nhìn về hướng nam tử kia sau đó triệt để kinh ngạc .
Vô kỵ thấy gì ? , Vô Kỵ thất từng con nai đang co cả bốn chân nằm ngủ bên cạnh nam nhân kia , không phải chỉ là những chú nai con mà bao gồm cả bố mẹ chúng.
Đừng nói là nai mà ngay cả vài con khỉ cũng tiến tới mà nằm đó , trên đầu những sinh vật này thậm chí . . . Vô Kỵ còn quan sát được từng cánh bướm yên tĩnh đậu trên đó không hề đồng đậy .
Trên bầu trời vài chú chim cất lên tiếng hót nhè nhẹ rồi cũng liệng xuống mặt đất, thân hình nhỏ nhắn . . . vậy mà cũng tìm một khoảng trống nhẹ nằm xuống bên cạnh nam tử kia , cái hoạt cảnh này thực sự quá mức kỳ hoa rồi .
Trên người nam nhân kia không biết phát ra cái gì nhưng lại làm cho muông thú tiến đên , làm cho muông thú muốn lại gần sau đó . . . triệt để bỏ qua tất cả phòng ngự ,tất cả nghi kỵ cứ như vậy mà nằm xuống.
Vô Kỵ mới 16 tuổi nội tâm tuy trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường nhưng về mặt lý thuyết Vô Kỵ thật ra còn rất ham vui , Vô Kỵ không khỏi lén lút đi về phía nam nhân kia , bàn tay khẽ đưa ra chạm lên da của một con nai con nằm đó .
Khi tay Vô Kỵ chạm đến bản thân Vô Kỵ rõ ràng có thể cảm nhận được chú nai con có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên nhưng rất nhanh trong mắt nó xuất hiện một loại bình yên đến lạ , cứ như thế tiếp tục cúi đầu nghỉ ngơi mặc cho Vô Kỵ khẽ vuốt ve cơ thể nó .
Vô Kỵ sau một hồi mới thu tay lại rồi chậm rãi nhìn xung quanh , Vô Kỵ lúc này mới có cảm giác nơi mà mình đứng thật sự rất dặc biệt , bất kể là núi non sông nước , trời đất cỏ cây đều hài hòa đến ký lạ với nam nhân này .
Nam nhân đang ngủ kia như là trung tâm của cõi đất trời , là trung tâm của vạn vật vậy .
Vô Kỵ đối với loại suy nghĩ này của mình khó hiểu không thôi , rốt cuộc vẫn cứ phải đè nó xuống , vận lên Dương Thể Quyết cùng Dưỡng Thần Quyết bắt đầu im lặng tu luyện .
Khi Vô Kỵ nhắm lại ánh mắt của mình thì nam tử kia bất giác ngồi dậy , ánh mắt nhìn Vô Kỵ rồi khẽ mỉm cười , ngón tay đưa ra , trên ngón tay rất nhanh có một cánh bướm nhẹ nhàng đậu lên .
Nam tử dùng tay nhẹ xoa đầu con bướm này , sinh vật nhỏ bé kia căn bản không hề có bất cứ cảm giác gì , đầy nhu thuận và ngoan ngoãn .
_ _ _ _ _ __
Cuộc sống của Trương Vô Kỵ ở sơn cốc cứ như thế trôi qua .
Vì nam tử kia không cho Trương Vô Kỵ bắt cá , Trương Vô Kỵ cũng không muốn săn thú nên cũng đành hái trái cây mà ăn no bụng đồng thời cũng không quên thiện tâm ném một bọc trái cây vào trong động cho Chu Trường Linh .
Dù gì thì gì Trương Vô Kỵ cũng cực kỳ thiện tâm , bản thân Vô Kỵ thực sự không muốn sát sinh lại càng không muốn có người vì mình mà bỏ mạng .
Vô Kỵ cũng không biết hành động của mình toàn bộ lọt vào trong mắt của nam tử kia .
Nam tử kia trong ánh mắt càng ngày càng có một tia thích ý , trong mắt rốt cuộc có nhu hòa .
“Là con trai Thúy Sơn sao . . .”.
Nói một câu trong lòng, nam tử này liền thu lại tầm mắt của chính mình , nằm trong động phủ lại nhắm mắt mà ngủ .
Động phủ của nam nhân này nằm trong thác nước , thác nước từ trên cao đổ xuống , lực nước không khác gì một bức tường thép nếu Vô Kỵ mạnh mẽ xông lại chỉ sợ sẽ bị đánh cho trọng thương , đương nhiên Vô Kỵ cũng không phải loại người như vậy , cậu nếu không được cho phép thì nhất quyết không tiến vào bên trong .
Vô Kỵ có nhiều năm trên Băng Hỏa Đảo , khả năng sinh tồn vốn kinh người hơn nữa cũng không biết có phải quanh năm suốt tháng bị hàn độc tra tấn không mà Vô Kỵ tính kháng hàn cũng đủ mạnh , chỉ cần làm một chút chuẩn bị liền có thể yên tâm mà ngủ qua đêm tại nơi rừng núi này lạnh giá này .
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua , thoáng cái đã đến ngày thứ tư, lúc này Vô Kỵ đang nặn một cái bếp từ đất ẩm chuyên dùng để giữ lửa .
Vô Kỵ cũng dần quen với cuộc sống nơi này , hàng ngày vào giữa trưa nam nhân kia đều đi ra tắm nắng ngủ một giấc , đến chiều lại tiến vào thạch động , chỉ cần Vô Kỵ không đụng vào đàn cá dưới đầm thì nam nhân này cũng không lên tiếng nữa đồng thời Vô Kỵ cũng phát hiện ra mỗi khi nam nhân này ra ngoài hóng năng rồi trực tiếp ngủ trên thảm cỏ thì muông thú vẫn luôn tiến tới , vẫn luôn cùng nam tử này ngủ với nhau , cảm giác bình yên đến lạ .
Vì khẩu phần ăn không có cá , Vô Kỵ trải qua 4 ngày cũng chỉ có thể lựa chọn thứ quả không biết tên kia , quả ở nơi này rất nhiều nhưng mà Vô Kỵ cũng không thể hướng tới các quả trên cao lại thêm phải chuẩn bị một phần cho Chu Trường Linh bên ngoài , số quả nơi thấp có thể nhìn thấy bằng mắt thường rằng nó ngày càng giảm .
Một loại cảm giác Thư Sướng chạy dọc cơ thể Vô Kỵ , toàn thân từng lỗ chân lông đều dãn ra tuy nhiên cảm giác này cũng không duy trì bao lâu liền biến mất , khi Vô Kỵ một lần nữa từ trong minh tưởng mà mở mắt ra đã thấy nam nhân kia chậm rãi đứng dậy lại tiến về bãi cỏ nơi đầm nước , hắn lại yên lặng mà ngủ .
Nhìn theo bóng lưng nam tử kia , Vô Kỵ . . . thực sự có rất nhiều cảm xúc ngổn ngang , Vô Kỵ vốn thông minh sao không nhận ra nam tử kia đang giúp mình ? .
Lúc nãy thật sự là một loại cảm giác thần kỳ , đến cả sống lưng của Vô Kỵ cũng dần dần không còn đau đớn nữa , cứ như nó đột ngột trở nên tốt hơn vậy .
Vô Kỵ cảm nhận được thân thể mình biến đổi thì tò mò lắm , cứ như vậy đi theo nam tử kia , đến chỗ nam tử kia ngủ .
Vô Kỵ một mực nhìn người này ngủ , trong lòng không biết tại sao cũng không khống chế được mình nữa thế là lại nằm xuống bên cạnh đối phương , Vô Kỵ cũng ngủ .
Đến tận bây giờ Vô Kỵ mới phát hiện ra trên người nam tử này có một loại cảm giác hài hòa khó tả , một cảm giác bình yên không nói thành lời .
Vô Kỵ một phần giữ lại cho mình , một phần liền mang đến trước đầm nước rồi để xuống , bản ý không nói cũng biết , Vô Kỵ muốn cảm ơn nam tử kia hôm qua ra tay giúp mình .
Từ lần đầu tiên gặp nam tử kia Vô Kỵ đã cảm nhận được đối phương cực kỳ đặc biệt tuy nhiên chỉ có trải qua sự việc hôm qua thì Vô Kỵ mới biết nam tử thoạt nhìn hơn hắn có vài tuổi chỉ sợ là tiền bối cao nhân .
Vô Kỵ đặt hoa quả xuống sau đó lại hướng về cái hang kia mà đi , ngày hôm qua Vô Kỵ cũng quên ném đồ ăn cho họ Chu , không biết kẻ kia đã đói thành dạng gì ? .
Lại ném đồ ăn Chu Trường Linh theo cách cũ , Vô Kỵ chậm rãi trở về đầm nước bất quá lúc này vậy mà thấy nam tử kia .
Vô Kỵ rất rõ nam tử kia phải đợi lúc mặt trời lên quá ba sào mới rời khỏi thác nước , hôm nay rõ ràng là sáng sớm tinh mơ vậy mà chủ động ra ngoài hơn nữa còn không phải là ngủ mà là hướng về đầm nước lặng lẽ như đang nhìn cái gì đó .
Vô Kỵ tò mò liền lại gần , nếu là mấy ngày trước Vô Kỵ nhìn đối phương cảm thấy quái dị thì hiện tại nhìn nam tử này lại có vẻ giống cao nhân .
Theo tầm mắt của Vô Kỵ quan sát , Vô Kỵ có thể thấy nam tử cứ như vậy ngồi thừ người ra , ánh mắt một mực nhìn đàn cá đang bơi lội .
Vô Kỵ cũng ngồi xuống bắt chước nhìn theo nhưng ngồi một hồi liền cảm thấy nhàm chán , căn bản nhìn không ra cái gì vội hỏi .
“Đại ca ca , ngươi nhìn cái gì vậy ? “.
Vô kỵ hỏi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng , Vô Kỵ có chút thở dài cũng không nói tiếp dù sao mấy ngày nay cũng quen rồi , Vô Kỵ thật sự không ngờ nam tử này đột nhiên đáp .
“Ta không biết Trang Tử nhưng Trang Tử không phải cá thì hẳn là không biết niềm vui của cá”.
Vô Kỵ nói xong liền thấy rất thú vị bởi đây là một loại đối đáp vô hạn , đi mãi đi mãi cũng không thể nào nói rõ .
Vô Kỵ tính cách vốn có vài phần trẻ con , mấy ngày nay không được nói chuyện với ai Vô Kỵ cũng sắp buồn bực điên rồi , Vô Kỵ lúc này thật sự đang đợi nam tử kia nói tiếp , Vô Kỵ liền lại có khả năng tiếp lời .
Nam tử kia cũng không làm cho Vô Kỵ mừng hụt quả nhiên mở miệng nhưng mà câu nói của người này lại làm cho Vô Kỵ không biết nói sao , không biết đáp sao .
“Trang Tử không phải cá , Trang Tử không biết niềm vui của cá nhưng Trang Tử biết niềm vui của mình “.
“Nhìn cá , ngay cả cá đều tung tăng bơi lội vui vẻ nhưng lòng người có bi cá liền không vui , lòng người có hỉ cá liền hỉ , người không phải cá tất không hiểu cá , cá không phải người lại càng không cảm nhận được như người “.
“Ngươi nhìn cá thấy vui tức là bản tâm ngươi vui , ta không nên vì thấy bản tâm ngươi vui mà nghĩ cá cũng vui , ta nhìn bản tâm ta mà xét cá vui buồn”.
Hắn đời này mà Tiên Thiên Minh Tâm Thể , là Cái Thế Thần Đồng, hai loại thiên phú song song tồn tại , cũng vì thế hắn có thể bước vào mê cung của đạo , hắn mới chấp mê, sau đó cầu được nhất ngộ .
Tự bước ra một bước, sau này là trời cao biển rộng.
Tự nhốt mình trong chấp mê mà cam tâm đọa lạc sau này liền trở thành sinh khôi , cứ như thế người không phải người, không không phải khôi , vĩnh viễn luân hãm .
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Vô Kỵ không rõ mình mê mê tỉnh tỉnh bao lâu , chấp mê bao lâu .
Đạo không thể nói, không thể diễn giải , chỉ có thể tự mình bước ra mới là chân đạo , đã là chân đạo không thể bắt trước, không thể học tập chỉ có thể tự mình cảm nhân , theo mình mà hiện rõ .
Đây là chân ý của thái cực .
Đầu óc một mảnh không minh , Vô Kỵ cứ như thế múa quyền , hắn đã không quan tâm đúng sai , không sợ sai lầm mà tiến tới , không sợ sai lầm mà múa xuống một bài Thái Cực Quyền .
Đây không còn gọi là Thái Cực Quyền nữa mà là Thái Cực Quyền Cực Ý .
Đạo hư vô mờ mịt không thể nắm bắt nhưng nếu không cố nắm bắt thì cả đời không cách nào chạm vào đạo .
“Cũng không phải nói cảm ơn , chỉ là tự ngươi bước ra mà thôi”.
“Hàn độc trong người ngươi rất nặng nhưng không phải không có cách giải cũng không phải vô phương cứu chữa , trong tay ta có một bản kinh thư có thể giúp ngươi giải trừ ám tật , ngươi có thể thử xem “.
Nam tử từ trong ngực đưa ra một quyển kinh thư cho Vô Kỵ , Vô Kỵ rất nhanh tiếp nhận, bên trên chỉ thấy ghi một hàng bốn chữ – Cửu Âm Chân Kinh .
Vô Kỵ tuổi nhỏ , hiểu biết về giang hồ cũng không nhiều liền trực tiếp nhận quyển sách này trong lòng cũng mừng lắm dù sao trong mắt Vô Kỵ nam tử áo trắng kia đã cao không thể tới , gần như tiên nhân trong truyền thuyết vậy , nam tử nói có thể trừ được ám độc vậy tất nhiên có thể .
Nam tử lại nhìn Vô Kỵ , một tay đưa ra nhẹ vỗ vai hắn .
“Tiểu tử ngươi rất thông minh , có lẽ mất không quá nửa năm liền có thể học xong quyển sách này “.
“Tu luyện Cửu Âm Chân Kinh là việc cả đời cũng như lĩnh ngộ đạo là việc một đời một kiếp , ngươi hiện tại là thích hợp nhất để tu luyện Cửu Âm Chân Kinh nhưng mà cũng không nên dục tốc bất đạt , khi nào tu ra Cửu Âm Chân Lực liền bắt đầu có thể bài trừ hàn độc , khi đó đời này liền vô lo “.
“Nơi này là một mảnh thiên địa tách biệt với nhân gian tuy nhiên không phải không có đường ra, ngươi có thể từ đường cũ mà vòng ngược lại hoặc có thể lựa chọn vượt qua dãy núi xa xa phía sau thác nước , lên được đó cũng coi như ra ngoài”.
“Bên trong thác nước là động phủ của ta , ngươi cũng có thể dùng mà tu luyện , trong động phủ có vài pho võ học trong lúc rảnh rỗi ta sưu tầm , ngươi học thành Cửu Âm Chân Kinh giải trừ ám tật liền có thể thử tu luyện , đối với ngươi liền có lợi ích rất lớn “.
“Ngoại trừ cái này ra bên ngoài có một kẻ họ Chu , kẻ này không được ngươi tiếp tế đồ ăn cũng đã sớm chết “.
Vô Kỵ nếu bình thường nghe thấy Chu Trường Linh chết tất nhiên còn có bi ai nhưng hiện tại sao mà quản nhiều thế được , chỉ nghe ý tứ của nam tử thần bí liền biết người này muốn rời đi , Vô Kỵ không khỏi lo lắng mà hỏi.
“Đại ca , ngươi muốn rời đi sao ? “.
Nam tử áo trắng nhẹ gật đầu mà cười.
“Ta tới đây vốn để dưỡng thương, nay thương thế đã khỏi liền rời đi thôi , ta với ngươi cũng coi như một hồi hữu duyên , ngươi lại gọi ta một tiếng đại ca vậy đại ca cũng tặng ngươi thêm một vật”.
Dứt lời lại từ trong ngực lấy ra một quyển sách chỉ là quyển sách này bên trên không ghi tên , thần bí vô cùng.
Vô Kỵ tiếp lấy quyển sách nhưng cũng không nhìn nhiều , trái lại một mực nhìn nam tử kia .
“Đại ca , ta gọi Trương Vô Kỵ , Vô Kỵ còn không biết tên đại ca “.
Nam tử áo trắng khẽ cười lại nhìn mắt Vô Kỵ ướt ướt liền đưa tay ra nhẹ vỗ vai hắn mà nói.
“Ta gọi Huyền Huyền Tử”.
“Tu luyện cho tốt hai quyển sách này , đến khi làm được như trong quyển sách thứ hai ghi lại ngươi liền có thể xuất cốc , lúc đó núi cao kia cũng không làm khó được ngươi “.
“Nơi này rất lớn , không chỉ có quả đỏ kia còn có cả muông thú , tuy không có thú ăn thịt nhưng gà rừng vẫn phải có , ngươi cũng có thể bắt vài con gà rừng , thỏ rừng cải thiện bữa ăn , ta biết tiểu tử ngươi khoảng thời gian này cũng thèm thịt lắm rồi”.
Nam tử dứt lời liền cươi ha hả rồi rời đi , gần như chỉ bước ra một bước thân ảnh đã lướt ra xa, rời khỏi tầm mắt Vô Kỵ cứ như tiên nhân hiện thế.
"Nhân sinh là một trận lữ hành đi ngược về cuối , không ngừng mất đi . Hài nhi mới sinh, rõ ràng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu , cái gì cũng không làm nhưng lại có thể thu được mọi người yêu mến, phụ thân cha mẹ cùng tiền bối trong nhà che chở “
“Đến khi thiếu niên, liền cần gánh chịu các loại trách nhiệm , liền bắt đầu học , cái gì không biết liền học , cái gì không hiểu liền hỏi , mơ hồ có nhận thức với thế giới , mơ hồ tự mình biết mình , tự chọn con đường của mình “.
“Nhân sinh đến tuổi tráng niên liền từ nhận thức mà lựa chọn đúng sai , biết cái gì nên làm cái gì không nên làm , tự mình bước ra con đường của chính mình , biết sai mà sửa , biết ngã mà đứng lên , biết thích ứng với sinh ly tử biệt “.
“Đến khi lão niên, càng cần hơn thể nghiệm trong nhân thế bất đắc dĩ cùng cô độc cũng phải biết thế nào là tài bồi , là mong đợi , vì một thế hệ sau mà chuẩn bị “.
“Nhân sinh, là từ vui sướng nhất, đi đến khổ đau nhất , đi từ vô tri đến hữu tri , càng đi chỉ biết trách nhiệm càng ngày càng nặng “.
“Luyện võ cũng là như vậy , tu đạo cũng như là như vậy , nếu vì cái khổ đau cái không sung sướng của ta có thể làm cho càng nhiều người khoái hoạt, loại hy sinh này, có lẽ đáng giá , có lẽ cũng không đáng giá , cái này là tùy nhận thức của mỗi người”.
“Có người buông được bỏ được , nâng lên được hạ xuống được nhưng có người lại không “.
“Có người có thể vì nhiều mà bỏ ít , vì đại thế mà bất chấp thân nhân nhưng lại có người làm không được , vì một mảnh cảm tình có thể bất chấp đại nghĩa , người muôn hình muôn vẻ cũng như đạo không thể nắm trong tay “.
“Nay gặp mặt là hữu duyên , ta không biết ngươi sau này là loại người nào , đi theo con đường nào chỉ cầu ngươi nhớ được sơ ngộ ngày hôm nay , nhớ được đạo chung quy là tròn, con người chung quy khởi đầu là tờ giấy trắng , cái gọi là nhân chi sơ – tính bản thiện ”.
“Nhớ kỹ một điều, sơ tâm không mất liền thủ được chân đạo , sơ tâm không mất liền thành đại tài”.
Huyền Huyền Tử rốt cuộc đi mất để lại Trương Vô Kỵ nắm lấy hai quyển kinh thư , ngày hôm nay Huyền Huyền Tử rời đi nhưng vô tình đặt một hạt giống vào trong người Vô Kỵ , để hắn sau này cho dù thế nào vẫn giữ cho mình một mảnh sơ tâm , giữ được chân đạo của chính mình .
Hắn hiện tại vẫn mơ hồ lắm nhưng cũng kiên định lắm , ánh mắt sáng hơn nhiều lắm .
_ _ _ _ _ _ _ _
Huyền Huyền Tử lướt đi như bay , tốc độ của người này vượt xa nhân thế , cho dù Tu La Vương hay Long Đế chỉ sợ cũng không có tư cách nhìn thấy bóng lưng .
Huyền Huyền Tử rời khỏi sơn cốc kia nhưng mà cũng không đi quá xa , lướt trên không trung mà đi , chân như đằng vân , chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên đỉnh Côn Lôn .
Trương Tam Phong xuyên không nhưng mà cái gì cũng không biết , bất cứ sự kiện sau này của Ỷ Thiên ông đều không biết nhưng mà ông được kể lại , được một người đặc biệt kể lại .
Tại thế giới cũ cũng không phải chỉ có một Trương Tam Phong mà có tận hai Trương Tam Phong.
Một Trương Tam Phong sống quá trăm tuổi , trải qua toàn bộ thời Ỷ Thiên thậm chí đến cả khi chết đi .
Một Trương Tam Phong khác thì mới chỉ thành lập Võ Đang , mới thu nhận 7 người đệ tử gọi là Võ Đang Thất Tử .
Với Trương Tam Phong đầu tiên , ông là bạn của A Thanh , là tri kỷ của A Thanh cũng là người bị dòng chảy thời gian xóa đi , thế giới đổ vỡ.
Ỷ Thiên nhất định phải bị biến mất , đương nhiên A Thanh cũng không đứng nhìn , A Thanh bằng mọi cách phải đẩy Trương Tam Phong rời đi .
Đến khi tới thế giới này , dưới tác động dòng chảy thời gian thì một Trương Tam Phong mới xuất hiện , một Trương Tam Phong trong hình hài thiếu niên chưa tròn 20 tuổi.
Cứ như thế Trương Tam Phong sống trong thế giới này có 200 năm , 200 năm dài đằng đẵng , 200 năm cô độc cũng là 200 năm vô địch thiên hạ .
Năm 20 tuổi tức là khi đặt chân đến thế giới này nếu phải xét chiến lực khi đó chiến lực của Trương Tam Phong là thập nhị tinh , ngang với Thiên Sơn Đồng Mỗ tại thế giới kia .
Tất nhiên 200 năm trôi qua , Trương Tam Phong thậm chí . . . đã sống 220 tuổi , ông ta mạnh đến mức nào thì không ai biết được .
200 năm qua , Trương Tam Phong tự hào nhất là cái gì ? , tự hào nhất có lẽ là về mặt võ công , về sáng tạo võ học .
Võ Đang Phái của Trương Tam Phong ngoại trừ Võ Đang Cửu Dương Công , Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm thì còn có Thái Cực Quyền Cực Ý , Thái Cực Kiếm Kinh Cực Ý , Thái Cực Đồ , Thái Cực Thần Công .
Đương nhiên đây chỉ là vật của Võ Đang , đối với Trương Tam Phong mà nói ông tự hào nhất đầu tiên là Trường Sinh Quyết , thứ hai là Cửu Tiêu Chân Kinh .
Bản thân Cửu Tiêu Chân Kinh vốn từ Trường Sinh Quyết mà tách ra bởi Trương Tam Phong biết trên đời trừ mình cùng con gái nuôi đã không còn có người có thể luyện được , thế gian không thể lại xuất hiện một cái Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể .
Quyển sách mà Trương Tam Phong để lại cho Vô Kỵ chính là Cửu Tiêu Chân Kinh , là một con đường khác của Trường Sinh Quyết .
Trương Tam Phong đương nhiên đã biết con đường sau này của Vô Kỵ .
Trương Tam Phong đương nhiên biết Vô Kỵ sẽ dẫn đầu Minh Giáo , bản thân tu luyện Cửu Dương Thần Công cùng Càn Khôn Đại Na Di , thêm vào Thái Cực Quyền – Thái Cực Kiếm của Võ Đang mà trở thành một đời Thiếu Niên Chí Tôn bất quá tại thế giới này Trương Tam Phong không muốn .
Tại thế giới này Trương Tam Phong muốn Vô Kỵ trở về Võ Đang , thay thế ông chấp chưởng Võ Đang , giúp cho Võ Đang có thêm trăm năm ngạo thị thiên hạ .
Tạm không nói Trương Tam Phong đang tài bồi Vô Kỵ hay hủy đi Vô Kỵ chỉ nói hành động của Trương Tam Phong , đây chẳng nhẽ là vì danh ? , chẳng nhẽ là vì lợi ? .
Hủy đi một Trương giáo chủ của Minh Giáo lại sinh ra một Trương chân nhân của Võ Đang , đây không phải vì danh lợi , vì con đường tương lai của Võ Đang sao ? .
Đáp án dĩ nhiên không phải , nếu Trương Tam Phong thật sự muốn Võ Đang vô địch thiên hạ vậy ông ta đã làm từ lâu rồi .
Trương Tam Phong làm vậy để cầu một điểm an tâm , cầu giải thoát .
Giây phút Trương Tam Phong nói mấy lời kia với Vô Kỵ cũng là nói với chính mình , giải thoát cho chính mình .
Có Vô Kỵ chấp chưởng Võ Đang , Trương Tam Phong liền được giải thoát , sau này bất kể thế nào Võ Đang đều vô lo .
Ngày hôm nay trên đỉnh Côn Lôn , Trương Tam Phong nhìn Hà Túc Đạo , lại là cầu giải thoát một đạo gông xiềng khác chỉ là Trương Tam Phong có muốn bước ra một bước kia hay không .
Trương Tam Phong cứ như vậy đứng trên đỉnh Côn Lôn 3 ngày rốt cuộc bước ra một bước .
Chân đạp vào hư không, cả người rơi tự do xuống bên dưới sau đó thân ảnh hòa vào thiên địa .
Lần thứ hai hiện ra , Trương Tam Phong đã đạp vào Côn Lôn Phái sau đó lại bước ra một bước .
Lần thứ ba hiện ra , Trương Tam Phong xuất hiện trước mặt Hà Túc Đạo .
Côn Lôn Phái không tu võ mà tu đạo , có thể coi là đạo phái , đối với Côn Lôn Phái thì việc tiếp quản Côn Lôn chỉ là tục vật , tục vật sẽ ảnh hưởng tới việc tu đạo vì vậy một đời chưởng môn chỉ đến năm 40 tuổi liền nhường vị cho thế hệ sau .
Hà Thái Xung có thể coi là sư huynh của Hà Túc Đạo nhưng võ công tầm thường vô cùng, tâm trí cũng bình thường, khiến cho từ bên ngoài nhìn vào Côn Lôn Phái cũng không có gì quá đặc biệt nhưng Trương Tam Phong biết Côn Lôn Phái rất mạnh , chí ít mạnh hơn Nga My .
Ba chữ Huyền Huyền Tử liền mang theo hơi hướng đạo gia thậm chí là tu tiên , Hà Túc Đạo nghe vậy cũng âm thầm cảm thấy cao thâm , sau đó hướng về Trương Tam Phong mà lên tiếng .
Hà Túc Đạo nghe Trương Tam Phong nói trong mắt liền hiện ra vẻ hào hứng không ít thế là trực tiếp ngồi xuống đất cứng .
“Huyền Huyền Tử các hạ xin cứ tự nhiên “.
Nói xong Hà Túc Đạo mới để ý trên người Trương Tam Phong không có đàn thế là lại hỏi .
“Huyền Huyền Tử các hạ trên người không có đàn , không biết có muốn mượn một cây đàn hay không ? , trong nhà của Túc Đạo có thể vì các hạ cung cấp “.
Trương Tam Phong cười cười nhìn Hà Túc Đạo, hai tay đưa ngang ra .
Trong ánh mắt không thể tin tưởng của Hà Túc Đọa , chỉ thấy ngón tay Trương Tam Phong khẽ động , ánh mắt liền nhắm lại .
_ _ __ _ _ _ __
Trương Tam Phong rốt cuộc rời đi chỉ để lại Hà Túc Đạo ngồi yên một chỗ , trên mặt vẫn còn mang theo vẻ không thể tin , đến khi Trương Tam Phong rời khỏi Côn Lôn Sơn thì Hà Túc Đạo mới đứng lên ngơ ngác nhìn về một phương hướng xa lạ .
Một khúc nhạc Trương Tam Phong cho Hà Túc Đạo nghe mang tên Chân Võ .
Một đời này Trương Tam Phong sáng tạo ra Trường Sinh Quyết cùng Cửu Tiêu Chân Kinh , lấy đó làm ngạo .