Chương 399BÀ TA KHÔNG PHẢI LÀ CHỦ MƯU (7) Nghe cô nói thế, nụ cười ở khóe miệng Diệp Trân lập tức cứng lại.
Trải qua sự cố gắng những ngày qua của bà ta, Nhiếp Thành Thắng mới miễn cưỡng đồng ý để Nhiếp Dập không đến trường quân đội, nhưng không hề đồng ý nói không đi xin lỗi.
Đương nhiên bà ta hiểu rõ con trai mình. Nó được chiều quen từ nhỏ rồi, bị đè xuống đất đánh hai lần không nói, bây giờ còn muốn đích thân đi xin lỗi, nó mới mấy tuổi, tính tình trẻ con, đâu có biết cái gì gọi là nhẫn nhục.
Bà ta do dự nhìn Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh.
Mắt Nhiếp Thành Thắng cũng sầm lại. Mấy ngày nay ông ta thấy con trai mình ngoan ngoãn pha trà rót nước trước mặt Diệp Trân, vốn dĩ ban đầu nói đưa nó đến trường quân đội cũng chỉ là nhất thời tức giận, sau đó Diệp Trân lại ở bên cạnh mềm mỏng dốc bầu tâm sự, dần dần ông ta cũng nguôi.
Nhưng bây giờ một câu nói của Nhiếp Nhiên đã khiến ông ta khựng lại.
Cô nói không sai, ầm ĩ ở hồ nhân tạo thành ra như thế, không đến nhà xin lỗi chỉ sợ bị người khác gây khó dễ, vô cùng bất lợi với nhà họ Nhiếp.
“Ừm, Nhiếp Nhiên nói không sai, nhiều ngày rồi mà không đến nhà xin lỗi, sợ là không hay lắm.” Suy nghĩ cho nhà họ Nhiếp, Nhiếp Thành Thắng gật đầu nói.
Vẻ mặt Diệp Trân lướt qua tia tức giận.
Bà ta cụp mắt nói: “Vâng, tôi sẽ nói với Dập Dập.”
“Giải quyết như vậy là con có thể yên tâm đến đơn vị rồi.” Nhiếp Nhiên giống như trút được gánh nặng, cười nói. Dáng vẻ kia giống như thật sự rất lo lắng vì chuyện của Nhiếp Dập.
Hai người trong phòng nghe thấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sắp đi rồi! Tốt quá! Cuối cùng con nhỏ này cũng sắp đi rồi.
Diệp Trân vô cùng vui mừng.
Nhiếp Thành Thắng vội vàng trông đợi hỏi: “Con đến đơn vị nào?”
“Con đến đơn vị huấn luyện dự bị.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rất thản nhiên, nhưng Nhiếp Thành Thắng không kìm nén được kích động, lập tức đứng lên, “Tốt, tốt, tốt quá rồi!”
Không ngờ Nhiếp Nhiên lại vào được thật, thật sự là quá tốt!
“Không hổ là con gái ba, giỏi lắm!”
Nhiếp Thành Thắng vô cùng vui mừng, nụ cười trên mặt y như lúc Diệp Trân sinh con trai.
Diệp Trân vốn vui sướng lập tức bị dáng vẻ của Nhiếp Thành Thắng và câu nói của Nhiếp Nhiên dập tắt.
Đơn vị dự bị, bà ta thường xuyên nghe Nhiếp Thành Thắng nói đến nơi đó. Ông ta luôn nói tương lai để Nhiếp Dập vào đơn vị dự bị là coi như hoàn thành tâm nguyện năm đó ông ta chưa thực hiện được.
Nhưng bây giờ bị Nhiếp Nhiên hoàn thành trước rồi. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Cho dù tương lai Nhiếp Dập có thể vào được đơn vị dự bị, nhưng đã không phải là lần đầu nữa, tâm trạng kích động của Nhiếp Thành Thắng cũng sẽ không mãnh liệt như giờ phút này.
Bà ta càng thêm hối hận vì chủ ý trước kia của mình, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ vui mừng, cười nói: “Vậy thì chúc mừng con nhé Nhiếp Nhiên, chỉ có người xuất sắc mới có thể vào nơi đó. Nguyện vọng nhiều năm chưa thực hiện được của ba con cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”
“Vậy sao? Con không biết đấy.” Nhiếp Nhiên làm ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó cau mày, “Nhưng con sợ con làm không tốt. Những ngày qua con luôn kiểm tra tài liệu, muốn biết nhiều chuyện liên quan đến đơn vị dự bị, đáng tiếc trên mạng viết cơ bản giống nhau, không tra được cái gì cả.”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy cô phiền não, lập tức cười ha ha, “Chuyện quân đội làm sao có thể tra trên mạng được.” Ông ta suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Hay là để lát nữa ba và con đến nhà chú Uông đi. Con trai lớn nhà chú ấy, cậu Uông Tư Minh đó huấn luyện ở đơn vị dự bị được một năm rồi, hôm qua mới về nhà, đúng lúc con có thể nghe chút kinh nghiệm.”
“Vậy thì tốt quá!” Nhiếp Nhiên cười vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng cau mày lại, “Nhưng nhà chúng ta còn chưa giải quyết mâu thuẫn với con trai út nhà chú Uông, tùy tiện qua đó như vậy không hay lắm. Nói không chừng khúc mắc trong lòng chú Uông vẫn chưa tiêu tan hết.”
“Ừm, con nói không sai.” Nhiếp Thành Thắng cân nhắc một lúc, gật đầu, “Thế này đi, buổi chiều dẫn cả em trai con đến nhà người ta xin lỗi.”
“Vâng.” Lúc này Nhiếp Nhiên mới mỉm cười.
Diệp Trân thấy Nhiếp Thành Thắng quyết định thì lại cuống lên.
Bà ta còn chưa khuyên Nhiếp Dập, ngộ nhỡ Nhiếp Dập lại bướng bỉnh lên thì làm thế nào?
Ngực bà ta lại bắt đầu khó chịu, chỉ cảm thấy có một tảng đá lớn đè lên ngực mình không sao thở được.
Bà ta lại vô tình nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Nhiếp Nhiên. Lúc này bà ta mới giật mình nhận ra, đây là một cái bẫy Nhiếp Nhiên đã lập ra từ trước!