Chương 616LIÊN TỤC GẶP TAI NẠN - RƠI XUỐNG VÁCH NÚI (3) Nhiếp Nhiên đi về phía trước, nhưng mới đi ba, bốn bước, cô đã nhạy cảm phát giác phía trên vách đá có sự bất thường.
Cô bỗng nhìn lên phía trên và thấy ở vách núi cheo leo trên đó có mấy khối đá đang khẽ đung đưa.
Cô hô to với mọi người: “Mau tránh ra!”
Tất cả lập tức kéo lấy nữ binh sĩ còn đang nằm rạp trên mặt đất, nhanh chóng tránh sang hai bên.
Bang!
Bỗng trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh trầm, sau đó một khối đá to bỗng rơi xuống từ trên trời.
Khối đá đó đập mạnh vào chỗ bọn họ vừa đứng, nó tạo ra một cái hố lõm rồi tiếp tục lăn xuống phía dưới, đến tận khi rơi vào trong dòng nước đang cuộn trào mãnh liệt.
Tiếng va chạm nặng nề đó doạ cả đám người phải trợn mắt há mồm.
Nhiếp Nhiên nghiêng người dán vào vách đá cẩn thận nghe ngóng một lúc, lông mày cô lập tức nhíu chặt lại.
Đáng chết, xem ra chỗ này cũng sắp không xong rồi!
Nếu biết vậy vừa rồi bỏ lại bọn họ cho rồi, đúng là mất thời gian!
“Không muốn chết thì tranh thủ thời gian chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất của mấy người mà chạy!”
Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, hòa theo tiếng sấm và ánh sáng chói lòa, vách đá trên đỉnh đầu phát ra từng đợt tiếng động, cả đám người ngẩng đầu lên nhìn, thấy những tảng đá lớn nhỏ không đều nhau liên tiếp rơi xuống.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì!” Sau khi Nhiếp Nhiên quát to một tiếng thì vội chạy về phía trước.
Đám người lập tức khôi phục tinh thần và bước nhanh theo Nhiếp Nhiên cùng chạy về phía trước.
Tốc độ lăn của những tảng đá và số lượng của chúng càng lúc càng nhiều, Nhiếp Nhiên liếc mắt nhìn khoảng cách trước mặt rồi cảm thấy lần này chắc sẽ xong đời.
Bang! Bang! Bang!
Trên đầu lại truyền đến âm thanh ghê sợ đó.
“Cẩn thận!”
Ngay vào lúc cô đang nghe âm thanh để tìm đường chạy trốn, phía sau bỗng vang lên một giọng nói rồi có một lực mạnh đẩy cô sang một bên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhiếp Nhiên trượt chân, sau đó theo nước mưa trượt đến rìa vách núi, sắp sửa rơi xuống dưới.
“Shit!” Cô tức giận mắng một câu, ánh mắt nhìn một vòng bốn phía xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một đám thực vật màu xanh trên vách đá.
Ngay vào lúc chuẩn bị rơi xuống, Nhiếp Nhiên đã ra tay nhanh như điện mà nắm chặt lấy nhánh cây đang kiên cường sống trong khe hở bên vách đá đó.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên để xem ai đã đẩy mình thì thấy Diệp Tuệ Văn suýt nữa bị tảng đá nện trúng.
Cũng may người đằng sau kịp kéo cô ta lại nên mới miễn cưỡng thoát được.
Cái con bé lanh chanh này!
Nhiếp Nhiên oán hận mắng thầm một câu.
Nếu lúc trước mà biết Diệp Tuệ Văn sẽ dùng cách này để trả ơn mình, cô nhất định sẽ nhét lại cô gái này vào hố, sau đó lấp phía trên để cô ta chết luôn cho rồi!
Nhìn đám đồng đội ngu như heo chạy loạn khắp nơi, Nhiếp Nhiên cảm thấy chắc sẽ không có ai đến cứu mình.
Nhiếp Nhiên nắm chặt lấy thân cây, cố gắng dùng một tay leo lên rìa vách núi.