Tim Nhiếp Nhiên căng thẳng, cảm thấy không ổn rồi.
Phần gốc của cành cây trong tay cô xuất hiện vết nứt, càng ngày lan dần xuống.
Nguy rồi, cành cây này sắp gãy!
Khi cô đang nghĩ xem phải tự cứu lấy mình thế nào thì cành cây kia kêu “rắc rắc”.
Nhiếp Nhiên cau mày, nhìn con sông chảy xiết bên dưới. Cô đang định nín thở rơi xuống nước thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, lại giữ cô lơ lửng giữa không trung.
“Lý Kiêu?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc nói.
Không phải cô ấy đang định chờ cứu viện sao?
Sao lại chạy đến đây?
Lý Kiêu nằm bò nửa người trên vách đá, nghiến răng nói với cô: “Mau tìm điểm chống đỡ đi!”
Nhiếp Nhiên nhìn hòn đá lăn xuống núi, vô số điểm đen nhỏ đang rơi từ trên trời xuống, rõ ràng có rất nhiều đá.
Cô lắc đầu, “Không cần đâu, buông tay đi.”
“Không được!” Lý Kiêu tưởng là cô muốn tự sát, kiên quyết bác bỏ, hơn nữa cũng tăng thêm lực tay.
“Tất cả mọi người nhảy xuống nước đi!” Nhiếp Nhiên gọi với lên đám đồng đội heo đang tán loạn khắp nơi kia.
Khó khắn lắm mới thành công tránh được núi đá, Nghiêm Hoài Vũ đang muốn tới giúp thì nghe thấy cô nói như vậy, kinh hãi nói: “Cái gì? Nước chảy xiết như vậy, nhảy xuống sẽ chết đấy, Tiểu Nhiên Tử!”
“Không nhảy xuống, chẳng lẽ mọi người định để đá đè chết à!” Nhiếp Nhiên trách mắng khiến Nghiêm Hoài Vũ lập tức nghẹn họng.
Nhưng nếu nhảy xuống, với tốc độ chảy của nước thế này, nhảy xuống rồi sẽ giao nửa cái mạng cho ông trời nắm giữ.
“Càng ngày càng nhiều đá, sắp có một đợt sạt lở lớn nữa, cho nên, bây giờ, lập tức nhảy xuống nước!” Cô cố gắng vùng vẫy. Tay Lý Kiêu trong nháy mắt buông ra.
Nhiếp Nhiên dùng tư thế nằm ngửa rơi vào trong nước, nước xiết đến nỗi thậm chí không có bọt nước bắn lên, lập tức nuốt chửng cô.
Lý Kiêu và Nghiêm Hoài Vũ cứ trơ mắt nhìn cô rơi xuống nước như vậy, ngây ra đến ba bốn giây. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com “Tiểu Nhiên Tử!” Lúc Nghiêm Hoài Vũ hoàn hồn lại, anh ta lập tức gào to với con sông, nhưng không có ai đáp lại anh ta.
Anh ta cuống lên rồi cũng nhảy xuống.
Lý Kiêu còn chưa kịp can đã nghe thấy “ùm” một tiếng, bóng dáng Nghiêm Hoài Vũ hoàn toàn biến mất trong nước.
“Ầm...” Đỉnh núi đột nhiên vang lên một âm thanh cực lớn, hơn nữa còn chấn động mạnh.
Lý Kiêu lập tức ngẩng đầu nhìn, phát hiện đá vỡ giữa núi rơi xuống càng ngày càng nhiều, các chiến hữu bên dưới vì mặt đường hẹp, cộng thêm trơn trượt và đá vỡ tấn công từ phía trên nên không chạy nhanh được, đã có mấy người bị đá rơi xuống làm bị thương rồi.
Sạt lở lớn?
Cô nghĩ đến lời Nhiếp Nhiên vừa nói, lập tức đưa ra quyết định.
“Mau, tất cả mọi người lập tức nhảy xuống nước!”
Tất cả mọi người đều lập tức dừng lại.
Cái gì? Nhảy xuống nước?
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Nước chảy xiết như vậy, nhảy xuống chắc chắn sẽ chết!
“Nghe không hiểu à? Mau nhảy xuống đi! Không muốn chết thì nhảy xuống cho tôi!”
Lý Kiêu thấy bọn họ đứng đực ra, cũng học động tác của Nhiếp Nhiên vừa rồi, đạp mấy người bên cạnh xuống nước.
“Mau nhảy xuống nước đi!” Cô gân cổ hét lên, dùng cả tay cả chân ném bọn họ xuống khỏi vách núi.