Nhiếp Nhiên thu súng lại, cười tươi hơn: “Tao thích người xương cứn3g như mày đấy.”
Giọng nói mềm nhẹ của cô làm cho người ta 2sợ hãi trong lòng, gã cướp biển kia không nhịn được nuốt nước bọt:7 “Mày..
mày muốn làm gì?” “Tao muốn xem xem rốt cuộc xương3 của mày cứng rắn tới mức nào!” Cô cười xấu xa, sau đó lập tức túm2 lấy tóc gã cướp biển, lôi xềnh xệch ra ngoài
Cả đám dân đảo ở đằng sau không biết cô muốn làm gì, vừa sợ hãi lại vừa tò mò, một đám người cứ xúm lại, không chịu tản đi
Lúc này gã cướp biển chỉ thấy mũi vô cùng đau buốt, mỗi khi ông bị đẩy vào một chút thì người gã ta lại run lên, không bao lâu sau thì bắt đầu phản kháng
Nhưng gã ta bị đám đàn ông cao khỏe đè chặt, không giãy giụa được một chút nào
Gã hét ầm ĩ, làm cho bọn cướp biển ở trong phòng toát mồ hôi lạnh, bắp chân cũng run rẩy.
Ước chừng mười phút sau, tiếng hét kia dần yếu bớt, nhưng động tác giãy giụa lại không hề ngừng lại
Lại qua năm phút sau, cuối cùng ống dẫn cũng được cắm hẳn vào, Y An Đức xoa mồ hôi trên trán mình
Mà Y An Đức vừa mới bị đánh ngất xỉu cũng đã tỉnh lại, đứng ở một bên không dám lên tiếng nữa
Nhiếp Nhiên kéo tên kia tới một cái ang nước ngoài sân, sau đó thả lỏng tay ra
Gã cướp biển nhìn thấy áng nước đầy ú ụ thì hừ lạnh khinh thường: “Muốn dùm tao ấy à? Đừng thần kinh nữa, đám cướp biển bọn tao từ nhỏ đã bơi dưới nước, nín thở chính là sở trường!” “Không, cái này là để mày uống đấy.” Cô quay đầu nói với dân đảo: “Đè gã ta xuống!”
Ba bốn người đàn ông cao lớn đi tới, giữ chặt gã ta trên mặt đất, khiến gã ta không thể cựa quậy được
Sau đó, Nhiếp Nhiên rút từ bên hông ra một ống dẫn dài và nhỏ, cái này có lấy được từ chỗ cửa canh gác, hẳn là phế liệu lấy ra từ thân tàu
Cô đưa cái ống nhỏ cho Kha Lỗ, ra lệnh: “Cắm vào mũi gã ta!” “Hả?” Kha Lỗ sững sờ tại chỗ
Anh ta không nghe nhầm đấy cứ? Cắm..
vào mũi ư? Đáng lẽ phải cắm vào mồm chứ
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta đứng đực ra ở đó thì hơi híp mắt, “Không muốn cứu người hả?” Y An Đức thấy anh ta cứ đứng đờ ra thì vội vàng vọt ra, cầm lấy cái ống nhỏ, nói: “Cậu không làm thì để tôi làm!” “Không, không được..
Thả tạo ra, thả ra!” Y An Đức đã ôm sự thù hận với đám cướp biển này mấy chục năm rồi, giờ ông ta trút hết sự hận ấy vào việc mạnh mẽ nhét ống dẫn vào mũi gã ta
Nhưng gã ta bị đám đàn ông cao khỏe đè chặt, không giãy giụa được một chút nào
Gã hét ầm ĩ, làm cho bọn cướp biển ở trong phòng toát mồ hôi lạnh, bắp chân cũng run rẩy.
Ước chừng mười phút sau, tiếng hét kia dần yếu bớt, nhưng động tác giãy giụa lại không hề ngừng lại
Lại qua năm phút sau, cuối cùng ống dẫn cũng được cắm hẳn vào, Y An Đức xoa mồ hôi trên trán mình w●ebtruy●enonlin●e●com
Cả đời này ông ta chưa từng làm những việc thế này, nếu không phải đang bị ép cho nóng nảy thì đúng là không xuống tay nổi
“Sau đó thì sao?” Y An Đức nhìn gã cướp biển bị đè dưới đất, hỏi
Nhiếp Nhiên nhìn gã cướp biển không ngừng há miệng thở hổn hển, y như con cá bị vứt lên bờ
Cô liền vò một nắm rạ, sau đó nhét vào miệng gã ta