Cát Lượng nhìn Như Ý, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, Như Ý nói đúng lắm, bây giờ người nên sốt ruột không phải là cô ấy, mà là chính mình, đợi lát nữa mình phải đối đầu với đệ đệ ruột, lát nữa phải ra tay đánh nhau hay là thương lượng trong hòa bình đây. Trong việc này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy lạnh lòng đến như vậy.
“Đại đương gia, nhị đương gia đến rồi!”
Lúc hắn ta còn đang suy nghĩ xem phải ứng phó như thế nào, quản gia của mình đã đến bẩm báo.
“Mau mời hắn vào đây!” Việc gì nên đến thì sẽ đến thôi, Cát Lượng đã đợi được đến lúc này rồi, thời khắc thấp thỏm bất an rốt cuộc cũng đã đến.
“Không cần đâu!” Lúc Cát Băng nói câu này, hắn ta đã đứng trước mặt Cát Lượng. Bầu không khí giữa hai người bọn họ lập tức trở nên kỳ dị.
Những người khác nhìn thấy tình hình như vậy đều thức thời trốn đi xa.
Như Ý không biết rốt cuộc nên coi mình như không khí, hay nên coi hai người trước mặt như không khí. Cô nghe thấy giọng nói của Cát Băng, thậm chí đầu còn không ngẩng lên, chỉ im lặng nằm dài bên cửa sổ, nhìn bóng dáng hấp tấp bỏ đi của nhóm nha đầu và nô tài.
Chỉ có điều, bầu không khí giữa hai người Cát Lượng và Cát Băng vẫn ảnh hưởng đến Như Ý, trong lòng cô hết sức tò mò, hai người bọn họ sẽ thế nào đây? Xích mích à? Hay là đồng tâm hiệp lực? Bốn chữ đồng tâm hiệp lực được Như Ý loại trừ đầu tiên, cô nhếch môi nở nụ cười hệt như trào phúng. Đã có quá nhiều người sinh ra cùng một gốc nhưng lại dằn vặt lẫn nhau rồi, cô cũng không cảm thấy kết cục của hai người bọn họ có gì không thỏa đáng.
Cát Băng quay đầu lại, nhìn Như Ý, hắn ta nhìn thấy nụ cười nhạt ấy bèn lập tức đi đến bên cạnh cô ngay.
Chỉ có điều, Cát Lượng lại nhanh hơn một bước, hắn ta đứng chặn trước mặt Như Ý.
“Bây giờ có tìm cô ấy cũng vô dụng thôi, ta nghĩ đệ nên nói rõ với ta mới phải?”
Đột nhiên Cát Lượng nhìn Cát Băng trân trân, muốn Cát Băng cho mình một đáp án vừa ý.
Cát Băng quay đầu lại, không nhìn Như Ý nữa, chỉ nhìn Cát Lượng mà thôi, gương mặt của hắn ta toát ra vẻ đau khổ, phức tạp rồi cuối cùng thành mâu thuẫn.
“Nói rõ? Giải thích? Huynh nghĩ thế nào? Nhiều năm nay, huynh không nghĩ rằng mình nên giải thích với ta, nói rõ với ta sao? Nhiều năm nay, huynh vẫn luôn xem thường ta, huynh coi ta là gì?”
Trong lòng Cát Băng cảm thấy hết sức tủi thân, hắn nén giữ cảm giác không cam tâm ấy trong lòng một cách đau đớn. Đại ca của mình đã khinh bỉ mình như vậy, ép hỏi mình như vậy, hắn còn có thể giấu giếm gì nữa, hắn không cam tâm, nhiều năm nay, sự tin tưởng mà đại ca dành cho hắn còn ít hơn dành cho thuộc hạ của hắn ta, mình là đệ đệ ruột của hắn ta kia mà.
Cát Lượng sững sờ, không ngờ Cát Băng sẽ nói như thế. Hắn ta chán nản quay về ghế ngồi, ánh mắt u ám như bầu trời ngoài kia. Hắn ta âu sầu, thở dài thườn thượt như ngọn gió thổi qua.
“Đệ thật sự cảm thấy mấy năm qua, ta vẫn luôn coi thường đệ ư? Lẽ nào đệ cũng không hiểu được nỗi khổ trong lòng ta ư? Đệ nghĩ rằng mình thật sự đã trưởng thành rồi đúng không? Vì ta đã bảo vệ đệ quá chu toàn rồi đấy, đệ làm ta thất vọng quá!” Cát Lượng nghĩ đến sự cố gắng trong nhiều năm liền của mình, từng đấy năm chịu thương chịu khó, không ngờ lại bị đệ đệ hiểu lầm, bây giờ đệ ấy còn thế này nữa.
Cát Băng rất muốn tin lời đại ca, nhưng hắn quay đầu nhìn Như Ý, nhớ đến những lời Hồng Đậu nói, hằn bèn lùi một bước, nở nụ cười mỉa mai: “Đừng vờ vĩnh dùng mấy lời lẽ này và vẻ mặt ấy để làm ta tin tưởng huynh, ép ta thỏa hiệp, ta phải mang cô ấy đi, huynh tự lo liệu lấy!” Bây giờ Cát Băng không còn là tiểu tử bộp chộp giống như trước đó nữa. Hắn ta nói với vẻ kiên định, không hề có ý muốn nhún nhường.
Cát Lượng không ngờ Cát Băng lại kiên quyết đến mức này, hắn ta hơi kinh ngạc, hắn ta nhìn nét mặt của Cát Băng, rồi nhớ đến những chuyện xảy ra trong Huyền Thiết sơn trang, bỗng dưng không hiểu nổi Cát Băng nữa.
“Đệ đừng hòng đưa cô ta đi!” Cát Lượng sẽ không để cho Cát Băng mạo hiểm, càng không tin rằng Cát Băng có khả năng giải quyết êm xuôi chuyện này. Mặc dù đúng là ban đầu hắn ta đã làm một vài chuyện khiến mình vừa ý, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Cát Băng không quan tâm, hắn nhanh chóng đi đến kéo Như Ý đi.
Như Ý vẫn luôn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Bây giờ Cát Băng qua kéo mình, mặc dù cô cảm thấy bực bội, nhưng chỉ có thể để mặc cho hai người họ tranh giành mà thôi.
“Tránh ra, đệ không phải là đối thủ của ta đâu!”
Cát Lượng muốn ép Cát Băng tránh xa Như Ý ra.
Cát Băng bật cười ha hả: “Đại ca, huynh thật sự cho rằng ta kém cỏi như vậy ư?”
Hắn ta nói dứt lời bèn giơ trảo, Cát Lượng sắp bị hắn ta kềm chế.
Mặc dù Cát Lượng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đệ đệ chơi xấu, nhưng hắn ta cũng biết bây giờ không phải là lúc ngạc nhiên, hắn bèn né bàn tay của Cát Băng, giơ hay tay ra, nghiêng người chụp lây tay của Cát Băng
Nào ngờ Cát Băng nghiêng tay, năm đầu ngón tay bóp cổ họng Cát Lượng.
Cát Lượng nghiêng đầu tránh đi, cơ thể hắn ta né sang một bên, thả tay Cát Băng ra.
Cát Lượng không ngờ Cát Băng lại học chiêu xấu như thế này, gương mặt hắn bừng bừng tức giận.
“Rốt cuộc ai là người đã dạy đệ chiêu thức hiểm độc như vậy hả? Đệ có biết người đứng trước mặt đệ là ai không? Ta là đại ca của đệ đấy? Rốt cuộc đệ muốn làm gì?” Cát Lượng đau lòng, hắn ta biết Cát Băng đã tiến bộ, nhưng tiến bộ với tâm lý biến thái như thế này. Nếu như thật sự là thế, hắn là đệ đệ của mình không tiến bộ thì hơn.
Cát Băng cười lạnh, vừa tấn công vừa hỏi: “Đại ca? Vậy huynh có coi ta là đệ đệ của mình không? Bây giờ ta muốn nữ nhân này, huynh cho ta đi, ta sẽ coi huynh là đại ca ngay!”
Cát Lượng lùi về sau, sau khi tung ra một chiêu, hắn đứng ở từ đằng xa: “Muốn nàng ta à? Được thôi, chỉ cần đệ nhận ta làm đại ca, thậm chí ta có thể cùng đệ đi lấy Hắc Huyền Thiết về, phụ thân đã từng nói, hai huynh đệ ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể lấy được nó!” Cát lượng nói với vẻ thành khẩn lạ lùng.
“Huynh sẽ giúp ta ư?” Cát Băng hơi ngạc nhiên, nhưng lời lẽ và yêu cầu của Cát Lượng đúng là rất quyến rũ. Hơn nữa, hắn ta vẫn còn nhờ lời dặn của phụ thân, bởi thế không thể không tin tưởng Cát Lượng được, nhưng nếu như Cát Lượng lừa hắn thì phải làm sao?
Cát Lượng thở dài: “Sao đệ lại không tin tưởng ta? Ta chỉ muốn núi Đào Viên của chúng ta phát triển mà thôi!”
Mặc dù Cát Băng hơi cảm động, nhưng hắn vẫn chưa triệu để lơ là phòng bị.
“Vậy huynh sẽ giúp ta thế nào? Muốn ta làm gì? Ta không thể nhường Như Ý cho huynh được! Hắc Huyền Lệnh đặt ở đó, huynh và ta đều không biết rõ phải làm sao mới lấy được nó!” Dường như Cát Băng đã quên mất sự tồn tại của Như Ý, hắn nói với Cát Lượng bằng giọng điệu kích động.
Cát Lượng trầm tư một lúc rồi đáp: “Phụ thân đã nói hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực là có thể lấy được, vậy thì chắc chắn có thể lấy được thôi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi vào, nhốt Như Ý ở đây thì sẽ tốt hơn một chút. Đợi đến khi lấy được chiếc hộp thì đưa cho Như Ý mở là được rồi?” Vẻ mặt Cát Lượng hết sức chân thành.
Như Ý? Vừa nhắc đến Như Ý, Cát Băng sực nhớ ra Như Ý còn đang ngồi bên cạnh, khi nãy mình không để ý lại lỡ miệng nói ra nơi chứa Hắc Huyền Lệnh, chắc không sao đâu nhỉ, nhưng mà, đến lúc đó cử thêm vài người để đảm bảo không có sơ hở gì.
“Đại ca, làm vậy cũng được, nhưng ta phải đưa Như Ý đi!”
Rốt cuộc Cát Băng cũng thấy không yên tâm về đại ca của mình, cho dù hắn đã thả lỏng bản thân, nhưng dù gì lúc ban đầu đại ca cũng không tin tưởng mình, bởi thế hắn ta không thể tin tưởng đại ca hoàn toàn được.
Cát Lượng thấy Cát Băng vẫn còn đề phòng mình, mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng hắn ta cũng hết cách, việc quan trọng bây giờ không phải là Như Ý mà là Hắc Huyền Lệnh.
“Nếu đệ muốn đưa cô ta đi thì cứ đưa đi đi, nhưng mà ta cảm thấy đệ nên cắt cử thêm người canh gác nơi ấy, mặc dù bây giờ không ai biết được tung tích của Như Ý, nhưng mà không có bức tường nào kín gió hoàn toàn, nhất là con nha đầu đơn thuần của đệ đấy, ta cảm thấy đệ nên đổi chỗ khác đi cho an toàn!” Cát Lượng nói chuyện rất có lý, mặc dù Tiểu Giai đã báo tin cho hắn, nhưng không có nghĩa là hắn có thiện cảm với nàng ta, chỉ có thể nói Như Ý quá thông minh, còn Tiểu Giai quá ngu ngốc mà thôi.
Nhưng mà, Như Ý vẫn luôn im lặng mặc cho hai người họ cãi vã, rồi đạt được thỏa thuận với nhau, cô chỉ nhìn và lắng nghe, hoàn toàn không can thiệp.
Bây giờ họ đã im lặng, Như Ý đứng lên, đi vào giữa hai người một cách tao nhã.
“Ta nói này, hai người thương lượng xong xuôi rồi đúng không!? Coi ta như không khí đấy à? Nếu hai người đã bàn bạc xong xuôi thì đến lượt ta rồi!” Như Ý mím môi, đoan trang cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi cười nói.
Cát Băng và Cát Lượng đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Như Ý.
“Đến lượt ngươi làm gì?” Cát Băng nói một cách bất mãn, không vừa ý với chuyện Như Ý lợi dụng Tiểu Giai, mặc dù biết Như Ý thông minh, nhưng thấy Như Ý lợi dụng một nha đầu đơn thuần như Tiểu Giai, trong lòng hắn vẫn thấy tức giận, hơn nữa Như Ý đã chia rẽ hai huynh đệ bọn họ, mặc dù bọn họ vốn dĩ đã xích mích với nhau.
Như Ý nhướn mày, nói thẳng: “Ta nói thế có sai không? Lẽ nào ngươi quên rồi ư, ta với ngươi chỉ giao dịch với nhau mà thôi, ta không phải là tù nhân của ngươi, mặc dù bây giờ trông ta rất giống tù nhân, nhưng ta cũng có quyền lựa chọn, có điều sự lựa chọn hơi hẹp mà thôi, đó chính là hoặc chết hoặc giúp đỡ các ngươi”
“Như Ý cô nương lạc quan thật, nói đến chết mà đôi mắt còn không giật một lần!” Trong lòng Cát Lượng rất tán thưởng Như Ý, nhưng lời nói của hắn sắc bén như mang gai nhọn.
Cát Băng lại không hung hãn như trong tưởng tượng, không biết vì sao, nghe Như Ý nhắc đến cái chết, trong lòng của hắn ta lại thấy chấn động, có một giọng nói từ sâu trong tim bảo với hắn rằng, hắn ta sợ đánh mất cô, điều này khiến hắn ta rất đau đớn.
Cát Lượng nhìn thấy sắc mặt của Cát Băng, cứ ngỡ rằng hắn ta sợ không mở Hắc Huyền Lệnh ra được, bởi thế nên vẻ mặt mới như vậy.
“Vậy ngươi muốn thế nào? Điều kiện là gì?”
Cát Lượng thấy Cát Băng không trả lời, nhưng đệ đệ mình đang buồn bã, hắn bèn thay Cát Băng đáp lại Như Ý, chỉ muốn biết Như Ý sẽ ra điều kiện gì mà thôi.”
Như Ý cười lạnh, nhìn hai người bọn họ rồi nói tiếp: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta muốn đi chung với hai ngươi!”
Khi nãy cô đã nghe được lời họ nói rồi, đây chính là điểm mấu chốt, thật ra cô chỉ muốn làm hai người họ bất hòa với nhau mà thôi, chỉ có điều không ngờ lại nghe thấy tin tức bất ngờ này, mặc dù hai người bọn họ nói khó hơn, nhưng món đồ ấy vẫn ở trong ngọn núi Đào Viên này, vậy chắc chắn bọn sẽ biết thứ mà người khác không biết, bởi vậy đi theo bọn họ đồng nghĩa với việc cô có một nửa cơ hội tìm thấy Hắc Huyền Lệnh.
Cát Băng nhíu mày, sao Như Ý lại muốn đi theo kia chứ, hắn ta không sao hiểu nổi.
“Không được, ngươi đi như thế thì nguy hiểm quá!” Câu nói của Cát Băng đã khiến Cát Lượng chú ý, khi nãy hắn ta nói gì, nói là Như Ý đi theo thì nguy hiểm à.
Cát Băng cũng ý thức được rằng mình nói vậy thì quá đỗi bất thường, hắn ta bèn ho khẽ một tiếng, rồi ngượng ngùng nói: “Ý của ta là ngươi không có võ công, nơi đấy rất nguy hiểm, bọn ta còn không chắc có thể an toàn trở về, nếu như phải dắt ngươi theo chẳng phải sẽ phiền phức hơn sao!” Cát Băng ra hiệu với Cát Lượng, bảo Cát Lượng từ chối yêu cầu của Như Ý.
Đương nhiên Như Ý cũng chú đến chuyện hai huynh đệ bọn họ giao tiếp với nhau qua ánh mắt.