Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 113



Nhưng mà…

Đột nhiên…đao khí biến mất rồi!

Không có bất kì dấu hiệu gì, cứ như vậy biến mất!

Bạo Quân ma khí hung dữ, bỗng nhiên im bặt!

Cả người Bạo Quân dường như trúng độc vậy, toàn thân cứng nhắc…

Tốc độ vận hành huyết khí trong người cực kì nhanh….

Tư thế của anh, lại còn duy trì tư thế lúc nãy mới xuất chiêu, chỉ là đột nhiên lúc đó, dường như bị người khác điểm huyệt vậy, di chuyển không nổi!

Mắt của Bạo Quân bị huyết khí nghịch hành mà đỏ lên…

Giọt mồ hôi trên trán, từng giọt từng giọt chảy xuống!

Trong lòng Bạo Quân đã biết rồi!

Hắn biết bản thân mình xong rồi!

Hắn đang đợi cái chết!

Bởi vì….ma công sắp bùng phát rồi!

Thanh Y Nhân thấy tình cảnh như vậy, còn đang ngây người ra, kinh nghi, nhưng mà về sau thấy dáng vẻ Bạo Quân cực kì khó chịu, cơ bắp toàn thân đều đã biến thành màu đỏ…..

Sau đó đột nhiên hiểu tất cả này là vì sao!

Đây là điềm báo ma công sắp bùng phát ra!

Hắn tẩu hỏa nhập ma rồi!!

Với lại là loại rất nghiêm trọng!

Thanh Y Nhân cười lạnh: “Xem ra hoàng đế ngươi rất đoản mệnh! Võ công quả thực rất tốt, nhưng mà lại sắp phải chết rồi”!

Doanh phi vốn dĩ đã bị dọa đến ngốc rồi, nhưng đột nhiên thấy biến cố và bất ngờ như vậy, cũng vô cùng không hiểu: “Mộc Lãng! Hoàng thượng….hoàng thượng chàng ấy sao lại trở nên cứng đờ không động đậy vậy”?

Mộc Lãng đáp: “Hắn động đậy không nổi nữa”!

Doanh phi nói: “Sao lại động không nổi nữa”?

Mộc Lãng đáp: “Bây giờ thân thể như một lò lửa, mà bên trong toàn bộ đều là nước sôi sùng sục…”

Doanh phi mù mờ nói: “Ta nghe không hiểu”!

Mộc Lãng đáp: “Tiểu thư. Người biết tẩu hỏa nhập ma không”?

Dọah phi gật đầu nói: “Ta nghe cha nói qua”.

Mộc Lãng đáp: “Tình hình của hắn hiện giờ đơn giản mà nói là đang tẩu hỏa nhập ma! Nhưng mà, lại so với tẩu hỏa nhập ma càng phức tạp hơn! Càng nhiêm trọng hơn”!

Doanh phi đáp: “Hoàng thượng tại sao lại đột nhiên tẩu hỏa nhập ma? Chàng lúc nãy không phải còn tốt sao? Chàng suýt chút nữa là giết ngươi rồi”!

Mộc Lãng đáp: “Hắn luyện một loại ma công đường ngang ngõ tắt, loại ma công này cực từ báo đạo cương mãnh! Uy lực lúc nãy, người cũng nhìn thấy rồi”!

Doanh phi bị dọa đến trong lòng sợ hãi, gật đầu: “Ta trước giờ chưa thấy hoàng thượng triển khai võ công! Không nghĩ đến rằng võ công của hoàng thượng lại xuất thần nhập hóa như vậy! Đáng sợ….Đáng sợ…”

Mộc Lãng thay cô nói hết: “Đến tôi cũng không phải đối thủ của hắn! Trên thế giới này, chỉ sợ trừ tứ đại tong sư, không có ai là đối thủ của hắn! Nếu hắn sống tiếp, tương ai nhất định là đại hoạn tâm phúc của ba gia tộc lớn! Thật may, hắn sắp chết rồi! Bây giờ chân khí ác ma bên trong người hắn đã mất đi khống chế, bên trong người hắn nghịch hành bừa bãi, đến lúc cơ thể hắn chịu không nổi, lập tức sẽ bộc phát mà chết”!

“Hoàng thượng…hoàng thượng sắp chết sao”?

Doanh phi vô cùng kinh sợ nói: “Chúng ta….chúng ta giết hoàng thượng rồi? Lúc đó nhất định sẽ xong đời rồi! Hoàng tộc và hai gia tộc kia sẽ không tha cho chúng ta”!

Thanh Y Nhân đáp: “Tiểu thư không cần lo! Bây giờ căn bản không cần chúng ta động thủ, hắn sắp bộc phát ma công ra ngoài mà chết rồi! Dù sao cũng không có ai biết hắn làm sao mà chết! Chỉ cần chúng ta mau chóng rời đi, thần không biết quỷ không hay”!

Doanh phi đáp: “Như vậy được sao”?

Thanh Y Nhân nhìn Bạch Quý Nhân và Mai phi dưới đất đáp: “”Cho dù nói như nào, còn có hai người bọn họ tùy tang! Bạch gia cũng Thổ Tư Vương cũng không trối được can hệ”!

Doanh phi nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta..chúng ta mau chóng rời khỏi đây sao”?

Thanh Y Nhân tập trung nội lực, nghe thấy ở xa truyền đến từng bước chân vô cùng gấp gáp.

“Tiểu thư! Có rất nhiều thị vệ đang đến đây! Chỉ sợ sắp giết tới đây rồi! Ba người các cô mau rời khỏi đây”!

Doanh phi đáp: “Nhỡ đâu…nhỡ đâu sau khi chúng ta đi, hoàng thượng chưa chết thì sao”? Chàng đã biết ba người bọn ta rồi, nếu chàng chưa chết, nhất định sẽ không tha cho chúng ta”!

Thanh Y Nhân đáp: “Tiểu thư người yên tâm! Mộc Lãng sẽ luôn canh ở đây, đợi đến lúc hoàng thượng chết mới rời đi! Cho dù thị vệ đến, dựa vào võ công của bọn họ cũng bắt không nổi tôi”!

Doanh phi nhìn Như Ý dưới đất nói: “Đợi ta xử lí cô ta trước đã! Cô ta là hậu hoạn về sau cực lớn”!

Thanh Y Nhân giục đáp: “Không còn thời gian nữa! Tiểu thư, mọi người nhanh chóng rời khỏi đây! Nơi này đều gioa cho Mộc Lãng tôi! Đợi sau khi Bạo Quân chết, Mộc Lãng sẽ giải quyết luôn nữ nhân này”!

Đột nhiên…

Trên nóc của điện thần, một tia sét trắng nhảy xuống... Khi mọi người không biết, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối...

Không ai nhận thấy rằng có một sự tồn tại khủng khiếp khác trong ngôi đền.

Doanh phi và Mai phi dìu Bạch Quý Nhân ngã trên đất…

Lúc ba người chuẩn bị rời đi….

Đột nhiên….xương cốt bên trong người Bạo Quân, bắt đầu từng bộ phận nổ ra…

“Cạch” “Cạch” “Bốp” “Bốp”!

Đây như là đốt pháo mừng năm mới vậy!

“Cạch bốp”! “Cạch bốp”! “Cạch bốp….”

Một tiếng tiếp một tiếng không ngừng vang lên.

Mặt của Bạo Quân lúc này sớm đã thành màu đỏ, bị đứt đoạn và choáng váng vì phản ứng dữ dội của ma khí...

“Nữ-nhân-“

Trong mồm anh, đột nhiên từ từ dùng lực nôn ra hai người!

Trong mắt của anh, toàn bộ đều là bi thương mà buồn bã, nhìn Như Ý trên đất, cực kì thống khổ….

Doanh phi và Bạch Quý Nhân đợi đến sợ ngây người!

Bọn cô trước giờ thấy hoàng đế bộ dạng như vậy!

Bình thường hoàng đế đều là lời lãnh khốc, ác ma quyến rũ…

Lúc này hắn hàn toàn như một con dã thú…

Một con dã thú sắp chết mà tuyệt vọng thống khổ…

“Nữ nhân! Mau tỉnh lại”!

Bạo quân dùng lực khí xả người, đột nhiên hét ra!

Nhưng mà hắn vừa mở miệng, chân khí ác ma bên ngoài, cả người hắn, trong lúc này hoàn toàn nổ ra…

“Bộp”!

“Bộp”!

“Bộp bộp bộp bộp”!

Lúc nãy chỉ là tiếng kêu của xương cốt, bây giờ lại là nổ hoàn toàn của ác khí, cơ bắp cả người, máu, xương của hắn, toàn bộ như cái đùi của Bạch Quý Nhân vậy, nổ ra một ly rượu máu lớn…

Máu thịt mơ hồ…

Máu tươi đầm đìa..

Trong không khí bốc mùi máu xộc thẳng vào mũi, khiến người khác buồn nôn.

Hiện trường cực kì khủng bố quỷ dị!

Sau đó, cả người Bạo Quân biến thành đống thi thể máu thịt mơ hồ… vỡ tan nát, sau đó đầu rơi xuống đất!

Thanh Y Nhân thử xem hơi thở của hắn: “Hắn không thở nữa! Đã chết rồi! Chúng ta mau đi thôi”!

“Ừ”

“Mau đi”!

“Mau đi nhanh”!

Ba nữ nhân bị dọa run rẩy cả người mới dỡ nhau, đạp tường để đi, rất nhanh thân ảnh biến mất trong đêm tối!

“Nữ nhân”!

“Nàng mau tỉnh lại đi”!

“Ma công tán loạn của trẫm, bảo vệ không nổi nàng”!

“Nàng mau tỉnh lại đi”!

“Nữ nhân…”

Linh hồn của Bạo Quân dường như đang bay, cuối cùng lại càng ngfay càng yếu đi… đến lúc nhận thức biến mất hoàn toàn.

Thanh Y Nhân nhìn thi thể Bạo Quân trên đất, đột nhiên kính lễ nói: “Ngươi cư nhiên cũng là kẻ si tình! Nhưng mà đáng tiếc ngươi đã chết rồi! Cũng cứu không nổi người phụ nữ mình yêu”!

Hắn giơ kiếm trong tay lên….

Nhắm thẳng Như Ý đáng hôn mê dưới đất….

“Chịu chết đi”!

Kiếm của Thanh Y Nhân lúc đó tốc độ vô cùng nhanh bắn ra!

“Keng”!

Đột nhiên, âm thanh vang lên!

Kiếm của haắn cư nhiên bay lệch ra ngoài, chạm vào trên tường, sau đó rớt xuống đất, tiếng leng keng vang lên!

ở trong đêm tối, rốt cuộc đáng giấu cái gì?

Thanh Y Nhân đề cao cảnh giác, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ai? Nhanh ra đây! Các hạ có thể dùng ám khí đánh rơi kiếm của ta, công phu nhất định rất tốt, hà tất giấu đầu hở đuôi, làm một con chuột đây”?

“Hừ-“

Đột nhiên trong bóng tối truyền đến gào của dã thú kì lạ!

Thanh Y Nhân kinh ngạc.

Đây …đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?

Tĩnh!

Yên tĩnh có chút kì lạ!

Chỉ là trong kì lạ, lại có chút đồ nguy hiểm mà thần bí, đang ở nơi nào đó mai phục….

Trong bóng tối, một cặp mắt đỏ lửa, lúc sáng lúc tối…

Thanh Y Nhân cảnh giác nói: “Ra đây! Đừung có ẩn nấp nữa”!

Một bóng màu trắng, nhỏ bé mà lơ lửng, vút qua…đột nhiên biến mất trong đêm tối!

Đây tuyệt đối không phải người!

Người không thể nhỏ như vậy!

Cho dù đứa bé ba tuổi, cũng không thể nhỏ như vậy!

Thanh Y Nhân kinh ngạc!

Hắn hoàn toàn sợ rồi! Hắn không biết bản thân đáng đối diện với cái gì! Rất rõ ràng bất kể là cái gì, nhất định cực kì cực kì đáng sợ!

Việc sau khi hồi phục ý thức, cô ngầm vận nội công, phát hiện nội lực như bình thường…công lực đã hoàn toàn hồi phục rồi!

Trước lúc cô trúng độc, nội lực tán loạn, mới bị đánh ngất, với lại còn bị điểm huyệt đạo không thể cử động. Nhưng mà tiêm huyết thanh giải độc, một lúc sau công phu độc tố trong người cũng được thanh trừ….

Công lực của cô vừa hồi phục, nội lực hung mãnh cuộn trào lúc đó phá vỡ huyệt đạo bị điểm vào!

Nội công của cô, có thể phá vỡ bất kì khống chế lực đạo.

Như Ý từ đất nhảy lên, mở mắt ra, tất cả trước mắt lại bị dọa ngây ra…

Thi thể hai cung nữ ở trước cửa….

Một người khô héo nằm trên vũng máu, thở yếu, lại không thể di chuyển...

Ngoài ra còn có một xác chết với da thịt mơ hồ và cơ thể bị vỡ... thậm chí không có một mảnh da, miếng thịt hoàn chỉnh, toàn bộ cơ thể đã được mở ra với các lỗ máu. Nó giống như bị bắn bởi một khẩu súng xung ở mọi bộ phận của cơ thể...

Thật là khủng khiếp... máu thịt mơ hồ đến nỗi thậm chí không thể nhìn thấy bộ dạng.

Như Ý thầm nói: "Không biết ai là người xui xẻo như vậy? Chết thật đáng thương?"

Súng lục...

Như Ý thấy một mớ hỗn độn, và khẩu súng laze của cô rơi xuống vũng máu...

Cô nhanh chóng nhặt khẩu súng lục trên mặt đất, sau đó nhìn thấy Hộp Thần...

Cô mở hộp thần ra, đem sung cất vào trong!

Công lwujc bây giờ của cô đã hồi phụ, không có bất kì ai có thể đột kích ngầm cô, đã không cần sung nữa rồi!

Cô mới đem hộp thần đóng lại…

Đột nhiên bên ngoài có người xông vfao…

Người đầu tiên lại là Lý Liên Khang, Thác Bạt Vân, còn có Trác Thanh Di…

“Tiểu muội”!

Trác Thanh Di nhìn thấy Như Ý không sao, nhanh chóng chạy đến ôm lấy Như Ý!

Như Ý nói: “Sao mọi người lại đến đây”?

Trác Thanh Di đáp: “Hoàng thượng nghe muội bị người ta hạ độc, vậy là chúng ta toàn bộ đều đến cứu muội! Cảm tạ trời đất, thật may muội không sao”!

Như Ý ngây người nói: “Bạo Quân đâu? Chàng cũng đến sao? Người đâu”?

“Hoàng thượng..”Lý Liên Khang đột nhiên nhìn thấy xác chết đẫm máu trên mặt đất với cơ thể và ngoại hình gần như không thể nhận ra, khuôn mặt hắn ta tái nhợt và kinh hoàng...

Hắn phục vụ Bạo Quân rất nhiều năm.

Cho dù Bạo Quân biến thàng tro.

Hắn ta cũng nhận ra.

Cô mở hộp ma thuật và nhét khẩu súng lục vào đó!

“Hoàng thượng… chết rồi.”

Khóe miệng hắn giật giật nói ra mấy từ!

Như Ý hoảng sợ nói: “Bạo Quân…hắn ta không thể là Bạo Quân!”

Khuôn mặt của Lý Liên Khang toàn là đau khổ: “Hoàng hậu nương nương! E rằng…e rằng hắn chính là hoàng thượng.”

Trác Thanh Di liếc nhìn, nhìn thấy thi thể máu thịt lẫn lộn làm cho khiếp sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước, lắp bắp nói: “Rất….rất giống với y phục trên người của hoàng thượng. Hoàng thượng, sao lại biến thành như thế này? Hoàng thượng ngài ấy…ngài ấy chết rồi sao?”

Như Ý đi qua, kiểm tra hơi thở, mạch, nhịp tim….

Lý Kiên Khang căng thẳng nói: “Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng ngài ấy….”

Như Ý nói: “Chết rồi! Đã không còn thở! Nhịp tim đã ngừng đập, máu đều đã ngưng kết, đã chết hơn mười phút rồi! Chính là một thời gian rồi!”

Vẻ mặt Lý Kiên Khang đau khổ nói: “Hoàng thượng chỉ đến trước chúng ta một bước! Tại sao, tại sao mới muộn có một lúc, hoàng thượng đã chết rồi? Rốt cuộc là ai đã giết hoàng thượng? Mà lại còn tàn nhẫn như thế? Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông ta! Nhất định biết.”

Như Ý chỉ vào ông già nhăn nheo đang thoi thóp nằm trên mặt đất!

Lý Kiên Khang phẫn nộ lại đau khổ nói: “Người đâu, mau giết chết người này!”

Như Ý nói: “Khoan đã! Không thể giết! Ông ta là người duy nhất biết ở đây đã xảy ra chuyện gì!”

Trác Thanh Di nói: “Tiểu thư, tỷ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”

Như Ý lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, lúc đó ta bị hôn mê, vừa mới tỉnh lại, thì các ngươi đã xông vào! Thật ra ta cũng giống các ngươi đều không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng người này nhất định biết đã xảy ra chuyện gì! Vậy nên không thể giết! Ông ta bị thương rất nghiêm trọng, sợ sống không được bao lâu! Ta sẽ cứu ông ta trước.”

Nói xong, Như Ý đi qua, sau đó ấn vào mấy huyệt đạo của người kia, sau đó ngạc nhiên khi phát hiện cả người ông ta từ trên xuống dưới đều là viết thương do chân của động vật hoang dã gây ra….

Nhìn qua hình như là bị bầy sói hủy hoại….

Căn bản không phải là bị người đánh bị thương.

Như Ý giúp ông ta cầm máu, băng bó mấy vết thương sâu, sau đó truyền một ít nội lực qua, để ông ta khôi phục một chút sức lực và nhận thức.

“Thật….thật đáng sợ!”

Sau khi người kia khôi phục ý thức, đã nói một câu thật đáng sợ.

Như Ý hỏi: “Cái gì thật đáng sợ.”

“Mèo….mèo….trắng!”

Như Ý nói: “Mèo trắng? Mèo trắng gì?”

Người kia dường như chịu một sự kích động lớn, dáng vẻ có chút hoảng loạn, lúng túng, ngây người nửa ngày mới nói: “Không! Không phải mèo trắng! Chắc chắn không phải mèo trắng, mà là một loại động vật hoang dã nào đó rất đáng sợ!”

Như Ý nói: “Ở đây rột cuộc xảy ra chuyện gì? Bạch Quý Nhân và Doanh Phi bọn họ ba người đâu? Trước khi ta bị hôn mê, rõ ràng ba người họ đều ở đây!”

Người kia trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Mèo trắng, không phải là mèo trắng, mèo trắng, chắc chắn không phải là mèo trắng…”

Lặp đi lặp lại những lời nói như vậy, tâm trí mơ mơ màng màng….

Như Ý lại truyền một ít nội lực qua, để làm cho tinh lực của ông ta vận hành ổn định hơn, tinh thần người đó trở nên bình thường hơn nhiều.

Như Ý hỏi: “Ông là ai?”

“Tôi tên Mộc Lang!”

“Mộc Lang? Sao ông lại ở đây?”

“Trước đó là tôi làm cô hôn mê.” Có lẽ vì biết bản thân sắp chết, Mộc Lang không có gì phải che giấu trả lời câu hỏi của Như Ý.

“Ông đánh tôi bị thương? Vậy tại sao ông lại bị thương nặng như vậy.”

“Là….là…một con mèo trắng, không, không phải là mèo trắng, là một con mèo đen, không không không, là màu trắng! Chính là giống như một tia chớp màu trắng!” Người kia vừa nhắc đến mèo trắng lại bắt đầu nói linh tinh.

Như Ý vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Vậy đám người Bạch Quý Nhân đâu? Trước đó không phải ba người bọn họ đều ở đây sao?”

Mộc Lang nói: “Bọn họ? Bọn họ đều đi rồi!”

Như Ý chỉ vào thi thể của Bạo Quân trên mặt đất, nói: “Hoàng thượng thì sao? Sao hoàng thượng lại đột nhiên chết ở đây? Ai giết ngài ấy? Có phải là ông không?”

Mộc Lang nhìn thi thể của bạo quân, ý thức của có chút rời rạc, suy nghĩ một lúc, nói: “Ngài ấy là tự chết! Ngài ấy vì một người phụ nữ mà chết.”

Như Ý kinh ngạc: “Cái gì? Ngài ấy tự chết? Cái gì gọi là vì một người phụ nữ mà chết?”

Tâm trí của Mộc Lang rõ ràng có chút mơ hồ, nhưng lời nói lại tương đối chỉn chu, chuyện vừa mới xảy ra, đối với ông ta mà nói có tác động rất lớn và ấn tượng sâu sắc.

“Hoàng đế….Hoàng đế luyện một loại ma công, ngài ấy quá nóng vội, ma công mất khống chế, tẩu hỏa nhập ma, sau đó bị ma khí phản lại, thân thể nổ tung mà chết! Thật sự chết vô cùng thê thảm! Từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một người thật sự bị tẩu hỏa nhập ma cả người nổ tung mà chết! Hôm nay cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy rồi! Thực tế quá đáng sợ rồi! Quá đáng sợ rồi!”

Mộc Lang lầm bầm, nói rất lâu, 10 phút cũng không nói rõ ràng được.

Như Ý tò mò nỏi: “Ngài ấy là thân thể nổ tung mà chết? Tẩu hỏa nhập ma? Sao lại vô duyên vô cớ tẩu hỏa nhập ma chứ?”

Mộc Lang nói: “Bởi vì một người phụ nữ!”

Như Ý nói: “Người phụ nữ nào? Là Bạch Quý Nhân hay là Doanh Phi.”

Mộc Lang nghĩ một lúc, nói: “Là một người phụ nữ tên Như Ý! Một người phụ nữ rất xinh đẹp! Phụ nữ xinh đẹp đều là tai họa, vị hoàng đế này chính là vì một người phụ nữ xinh đẹp mà chết.”

Ông ta rõ ràng không biết Như Ý là ai, chỉ biết có người hỏi thì ông ta trả lời.

Như Ý nghe vậy, vô cùng ngạc nhiên.

Bạo Quân là vì cô mà chết?

Sao có thể chứ?

Bạo Quân sao có thể vì cô mà chết?

Như Ý thực sự nghĩ không ra!

Vừa nhìn thấy thi thể của bạo quân, trong lòng cô mặc dù có chút không nỡ, nhưng lại không quá đau khổ, bởi vì bây giờ cô đã không có chút cảm tình nào với bạo quân, chỉ có ghét và ghét!

Nhưng nghe Mộc Lang nói Bạo Quân vì cô mà chết, trong lòng cô, đột nhiên có một loại cảm giác thắt lại.

Đau đớn thấu tim…

Mộc Lang nhớ lại hình ảnh lúc nãy, nói: “Bạo Quân rất nóng vội! Ngài ấy nhìn người phụ nữ mình yêu nằm trên đất, vô cùng nóng vội, vừa xông lên liền phát huy ma công, ma công của ngài ấy rất lợi hại, chắc chắn đã luyện qua rất nhiều năm rồi, sau đó….”

Ông ta nói được một nửa rồi ngừng lại.

Ý thức của ông ta dần dần không còn tỉnh táo, tinh thần rất ủ rũ, chấn thương quá nặng, đã sắp ngừng thở.

Như Ý vội vàng hỏi: “Sau đó như thế nào? Ông đừng chết, nhanh nói sau đó như thế nào?”

Mộc Lang dường như nghe thấy giọng nói của cô, mở đôi mắt mơ hồ của mình ra, yếu ớt nói: “Sau đó….sau đó…., ma công của ngài ấy rất lợi hại!”

“Nhưng luyện loại ma công này không thể có thất tình lục dục!”.

“Đặc biệt không thể có tình cảm với phụ nữ…

Nói được mấy câu thể lực của Mộc Lang đã không thể chống đỡ được nữa, ngừng lại một lúc mới tiếp tục nói.

“Một khi có tình cảm với một người phụ nữ, ma công sẽ tán loạn, tẩu hỏa nhập ma, thân thể nổ tung mà chết!”

“Ngài ấy quá lo lắng cho người phụ nữ mình yêu, với lại lúc đánh nhau quá quyết liệt, chân khí yêu ma mất kiểm soát, rơi vào tẩu hỏa nhập ma!”

“Chân khí ma công trong cơ thể ngài ấy không ngừng tăng lên, rối loạn, xương cốt trong cơ thể ngài ấy giống như pháo, đồm độp đồm độp….”

“Đồm độp….từng mẩu từng mẩu nứt ra, kinh mạch của toàn bộ cơ thể cũng như pháo nổ, thật sự vô cùng thê thảm…”

“Vì một người phụ nữ mà khiến bản thân mình trở nên thê thảm như vậy!”

Như Ý tức giận nói: “Nói dối! Ông là một kẻ nói dối! Ông nói linh tinh! Một kẻ vô đạo đức, vô liêm sỉ, máu lạnh, vô tình sao có thể vì ta mà chết? Chắc chắn ông nói bậy! ta không tin! Ta không tin ông!”

Mộc Lang dường như đột nhiên có ánh sáng lóe lên, mở mắt, phóng ra ánh sáng, nhìn Như Ý đang kích động, sau đó nói: “Mộc Lang tôi là một sát thủ kiếm nhanh hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một người đàn ông si tình như vậy! Lúc đó ngài ấy nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, dứt khoát không cần mạng mình xông lên! Nhưng bởi vì trong lòng quá nóng vội, nên mới bị mê hoặc! Bản thân ngài ấy đã không có cách nào để kiểm soát, lúc ngài ấy chết, chỉ nói một câu, sau đó cả người nổ tung.”

Như Ý có chút hốt hoảng hỏi một câu: “Hắn ta nói cái gì?”

Mộc Lang nói một cách rõ ràng: “Ngài ấy chỉ nói một câu! Người phụ nữ này, nàng mau tỉnh lại!”

“Người phụ nữ này, nàng mau tỉnh lại…..”

“Hắn ta lúc gần chết lại còn nhớ đến ta….”

Như Ý lẩm bẩm nói.

Hơi thở của Mộc Lang dường như rất yếu, nhưng tâm trí lại rất rõ ràng: “Sau đó, ngài ấy đã không nói một câu nào nữa, liền chết! Một người đàn ông có thể vì cô mà không tiếc sinh mạng mình, tâm nguyện duy nhất trước khi chết là mong cô nhanh tỉnh lại! Cô nương, cô thật may….may....mắn.”

Chữ “mắn” trong “may mắn” còn chưa nói ra, Mộc Lang đã ngừng thở, đôi mắt đã nhắm lại mãi mãi!

Khuôn mặt Như Ý hoảng hốt lo sợ, bên trong đôi mắt trong veo đều là sự sợ hãi, tự nói với chính mình: “Không! Không! Hắn ta chắc chắc sẽ không vì cô mà chết! Hắn ta căn bản không thích cô, hắn không thích bất cứ ai, trong lòng hắn chỉ có ngai vàng và quyền lực!”

Như Ý rõ ràng chống lại cách nói của Mộc Lang!

Cô lắc mạnh thi thể của Mộc Lang: “Ông mau tỉnh lại! Ông nói với tôi đây không phải là sự thật! Cẩu hoàng đế không phải vì tôi mà chết! Ông mau tỉnh lại cho tôi!”

Như Ý kích động không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình, đây là lần đầu tiên cô mất kiểm soát như vậy.

Trác Thanh Di nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy vai của Như Ý, nhẹ nhàng nói: “Tiểu muội. Muội muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Như Ý nói: “Không, muội không khóc!”

Trác Thanh Di: “Tỷ biết muội không thể chấp nhận được sự thật này! Nhưng…..muội như này chỉ hủy hoại bản thân mình! Trong lòng muội rõ ràng cũng thích hoàng thượng đúng không?”

Như Ý kích động phủ nhận: “Muội không thích hắn! Sao muộn có thể thích hắn chứ!”

Trác Thanh Di thở dài nói: “Tiểu muội! Tứ tỷ sẽ không lừa muội! Hoàng thượng thật sự rất thích muội! Tối nay ngài ấy mời chị đến tẩm cung, thật sự không có ý định làm nhục tỷ! Ngài ấy vẫn luôn đợi! Đợi muội quay lại.”

“Đợi muội?”

“Đúng vậy! Ngài ấy chỉ không muốn dùng thân phận hoàng đế để uy hiếp muội! Ép buộc muội! Vậy nên ngài ấy mới nghĩ ra cách này, dùng tỷ để ép muội xuất hiện! Dùng thân thể của muội đổi thân thể của tỷ! Nhưng ngài ấy không có động vào cơ thể của tỷ, ngài ấy cởi quần áo của tỷ, nhưng lại không hề nhìn thẳng vào tỷ! Trong lòng ngài ấy chỉ có muội.”

“Hắn sao có thể thích muội chứ?”

“Tỷ cũng không biết. Nhưng, ngài ấy thật sự thích muội! Khi ngài ấy biết muội gặp nguy hiểm, ngài ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn đi cứu muội ra! Với thân phận là một người phụ nữ tỷ rất ghen tị! Tiểu muội, muội biết tứ tỷ tuyệt đối sẽ không lừa muội! Hoàng thượng thật sự rất quan tâm muội!”

“Hắn….tứ tỷ, tỷ nói hắn tại sao lại thích muội chứ? Muội hoàn toàn không thích hắn, hắn là hoàng đế, muốn bao nhiêu nữ nhân có bấy nhiêu nữ nhân, hắn đã nói hắn chỉ cần thể xác của người phụ nữ! Hắn chỉ muốn chinh phục sự hài lòng về cảm xúc của người phụ nữ! Tại sao hắn lại thích muội chứ? Nếu như hắn không thích muội, hắn sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma! Hắn thích một người căn bản chính là một người không thích hắn!” Trong đôi mắt của Như Ý toàn bộ đều là sự khó chịu.

Trác Thanh Di nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói: “Hoàng thượng ngài ấy thích muội, có lẽ bản thân ngài ấy cũng không biết! Chỉ là trong lòng ngài ấy vẫn luôn quan tâm đến muội, lo lắng cho muội! Ngài ấy muốn có được muội, cái này cũng chính là một loại tình yêu.”

Như Ý nói: “Nhưng muội không thích hắn.”

Trác Thanh Di nói: “Muội thật sự không thích ngài ấy sao? Muội nói với tứ tỷ, bây giờ muội là khó chịu hay là đau lòng?”

“Nếu như muội chỉ có khó chịu và áy náy, có nghĩa là muội không thích ngài ấy!”