Bị cháy đen xì, còn bốc ra từng đợt mùi cháy khét lẹt, như là con heo bị nướng khét!
“Tiểu Bạch, ha ha! Ngươi biến thành heo quay rồi!”
“Tiểu Bạch, ngươi không mặc quần áo ư.”
“Tiểu Bạch, ngươi quả nhiên là con đực!
Đúng ra Như Ý không muốn cười, nhưng quả thật không thể nào nhịn được, bộ dạng tức tối của Tiểu Bạch, thân hình cháy đen, quả là không thể nào nhịn được cười.
Tiểu Bạch khinh bỉ liếc nhìn Như Ý một cái.
Rồi bay lên, ve vẫy ve vẫy bay lên phía góc tường…
“Pạch.”
Bay được một nửa, Tiểu Bạch giống như miếng gạch rớt xuống, nện xuống đất rất mạnh.
Tiểu Bạch không một tiếng rên, cũng không kêu đau, chỉ đứng lên, cúi gầm mặt, lắc lư từng bước, rất khó nhọc đi về phía góc tường nằm xuống…
“Tiểu Bạch…”
Như Ý đột nhiên rất đau lòng…
“Cái con này…”
“Từ lúc nào trở nên thích giận lẫy như vậy?”
“Lúc trước thường xuyên đánh qua đánh lại với nhau, nó chưa bao giờ nổi giận, cùng lắm thì vô liêm sỉ giả vờ giận rồi sa vào lòng của Như Ý nhân cơ hội ăn đậu hủ…”
Như Ý không hiểu hôm nay tiểu Bạch có vấn đề gì nữa.
Có phải là mình giỡn quá lố rồi không?
Nhưng…
Bình thường vẫn giỡn như vậy mà!
Con Tiểu Bạch này mọi khi cũng rất thích vui đùa…
Thông thường được ăn là nó tuyệt đối không quan tâm để bụng…
Nhưng Tiểu Bạch… như là một đứa trẻ, nhìn thấy tiểu Bạch ủ rũ, trầm lặng, trong lòng khó chịu như bị kim châm đau lên từng hồi…
Nếu như tiểu Bạch có thể vui vẻ trở lại, muốn cô nhận lỗi cỡ nào cũng không sao.
Rất tiếc, tiểu Bạch không tiếp nhận.
Nó chỉ là một con thú, đâu hiểu được rằng đối với kẻ đặc công như Như Ý phải nhỏ giọng mềm mại như vậy là đáng quý biết dường nào?
“Tiểu Bạch, nếu như ngươi không giận nữa, ăn hết hai miếng thịt bò và uống xong ly rượu, ta sẽ đi kiếm cho ngươi hai đứa hầu gái xinh đẹp, dáng người lại đẹp!”
Như Ý chỉ còn cách ra đòn sát thủ này…
Tiểu Bạch dứt khoát ngoảnh đầu ra sau, không đoái hoài đến Như Ý.
Lấy sắc dụ dỗ…
Chiêu này là dễ sử dụng nhất.
Hiện giờ cũng không dùng được nữa rồi.
Tiểu Bạch không một chút hứng thú.
Bất kể Như Ý dùng cách nào, tiểu Bạch cũng không đoái hoài, không lên tiếng cũng không động đậy…
Nó lặng lẽ nằm ở góc tường hờn dỗi, dáng vẻ ủ rũ, thật làm người ta đau lòng.
Như Ý nói vài câu rất thành khẩn.
“Tiểu Bạch.”
“Ta với ngươi là chủ tớ, nhưng trên thực tế chúng ta như là bạn bè…”
“Có lúc ta xem ngươi như là con ruột của mình.”
“Ta chưa từng làm mẹ.”
“Cũng chưa từng làm chủ.”
“Cho nên ta không biết làm chủ, cũng như không biết làm mẹ.”
“Nếu như có điểm nào ta làm chưa đủ tốt, sau này ta sẽ sửa, ta sẽ học cách để trở thành một người chủ tốt, hoặc là một người mẹ tốt….”
“Bây giờ đây ta cảm thấy mình rất vô dụng.”
“Ta biết hiện tại ngươi rất khó chịu…”
“Nhìn thấy ngươi ủ rũ, buồn bã, thờ ơ…”
“Thì ta biết.”
“Có thể ngươi còn đang giận, hoặc có thể ngươi đang bệnh…”
“Đúng.”
“Là ngươi đang bệnh.”
“Ngươi không còn là tiểu Bạch mạnh khỏe, vui vẻ như xưa nữa.”
“Nhưng bệnh của ngươi, bác sĩ trị không hết.”
“Ta đã nghĩ đủ cách cũng không trị hết bệnh cho ngươi được.”
“Ngươi cũng biết trước giờ ta không hề thích giết người.”
“Nếu như bây giờ làm cho ngươi có thể hết bệnh, thì cho dù cho ta đi giết người, ta cũng bằng lòng…”
“Tiểu Bạch.”
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết...”
“Ngươi đã bị bệnh.”
“Ta sẽ tìm cách trị hết bệnh cho ngươi.”
Nếu như trị không được, ta sẽ mãi mãi mãi cùng đồng hành với ngươi!”
Lúc đó ngay trên lầu ba còn có một cao thủ, mặc dù thần bí, nhưng cao thủ đó chỉ là tự bảo vệ mình, cũng không xuất hiện, càng không cứu người, người đó sau khi đánh bại hai đại ma tướng thì biến mất không thấy bóng hình…
Đương nhiên sẽ không được mọi người xưng là anh hùng được.
Một kẻ không ra gì, không rõ thân phận lai lịch tiểu tử Nghiêm Phi, nhưng dựa vào sức lực của mình, xoay chuyển tình thế, cứu mọi người…
Nghiễm nhiên trở thành một đại anh hùng hào kiệt.
Không chỉ ngưỡng mộ võ công xuất thần nhập hóa, lại càng khâm phục nghĩa cử hào hiệp của hắn!
Mọi người đều sôi nổi bàn tán, nhưng không một ai biết Nghiêm Phi là ai, từ đâu đến.
Chỉ một người biết chuyện đó là Trác Lỗi.
Nhưng Trác Lỗi lại không tận mắt thấy Như Ý đánh bại Tứ Đại Mạc Khách, với lại đêm đó hắn trở về là vội vã tìm kiếm Tống cô nương, xác nhận Tống cô nương hoàn toàn không còn nguy hiểm, được thả về, hắn mới yên tâm.
Sau đó Trác Công Vinh và Trác Vân Phong đều bị thương quay về Trác Vương Phủ, hắn là người ngoài, đã không tiện ra vào Trác Vương Phủ nữa, cho nên không đi thăm hỏi.
Đương nhiên không biết được chuyện Nghiêm Phi cứu người trờ thành anh hùng.
Hắn chỉ biết được rằng Tam thúc và đại ca có thể sống sót trở về, chắc chắn là công lao của Như Ý.
Thế giới mất đi người nào thì vẫn cứ quay!
Như Ý bình thản ở trong khách sạn, chỉ cùng với Tiểu Bạch…
Tất cả mọi việc, tất cả mọi người, dường như đều không liên quan đến cô.
Tất cả mọi người đều đang lo toan chuyện liên quan đến lợi ích của mình…