Nhưng không ngờ, từ lúc tại Tịch Mịch Yên Vũ lâu gặp người thanh niên tên là Nghiêm Phi một tay xoay chuyển cả thế cuộc, dũng mãnh và khôi hài, hồn của cô như là bị cướp đi rồi, cho dù hôm nay vào cung gặp được Hoàng Thượng đẹp như trong tranh vẽ, cả buổi cũng không cảm thấy vui mừng.
Hà Đồ Vương nhìn thấy con gái ủ rũ không vui, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Con gái, sao cả đêm nay không thấy con nói chuyện? Ngày mai con sẽ chính thức gả cho Hoàng Thưọng rồi, đêm nay lẽ ra con phải đến giao tiếp tốt với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng này tuy là còn rất trẻ, nhưng võ công phi thường, trí tuệ thông minh, gan dạ, lòng dạ tốt bụng, những người bình thường đều không so được, con gả cho hắn sau này nhất định sẽ là mẫu nghi thiên hạ!”
Triệu Ngọc Oanh có chút rầu rĩ nói: “Phụ Thân, con có thể không lấy người này được không?”
Hà Đồ Vương biến sắc, giọng nhỏ nhẹ: “Con nói gì? Không phải đã trao đổi rõ ràng rồi sao? Con gả cho hoàng thượng sẽ được làm hoàng hậu, đây không chỉ là một mình con được hưởng vinh hoa phú quý, mà sẽ càng giúp ta ngồi vững ghế Thổ Tỵ Vương!”
Triệu Ngọc Oanh trên mặt hiện lên nhợt nhạt đau buồn: “Nhưng bây giờ con đã hối hận rồi! Con không muốn làm hoàng hậu nữa!
Hà Đồ Vương kinh ngạc hỏi: “Tại sao? Hoàng Thượng khôi ngô tuấn tú, võ công cao cường, là một nhân tài, chẳng lẽ như vậy con cũng chưa hài lòng sao?”
Triệu Ngọc Oanh nói: "Không phải con xem thường Hoàng Thượng, chỉ là con… con đã yêu thương một người đàn ông khác rồi!"
Hà Đồ Vương biến sắc: “Con… con... đã yêu ai rồi?”
Triệu Ngọc Oanh nói: “Nghiêm Phi!”
Hà Đồ Vương nói: “Ai là Nghiêm Phi!”
“Là người anh hùng trẻ tuổi đêm hôm đó đã đánh bại Tứ Đại Mạc Khách!”
Cái thằng đàn ông mà xấu hơn cả ếch nhái đó hả? Con gái, những nhười khác đều là muốn cóc được ăn thịt thiên nga, sao con lại ngược ngạo, thiên nga muốn ăn thịt ếch nhái?”
“Con không biết. trong lòng con rất rối bời, con biết hắn rất xấu, nhưng trong lòng con không thể nào quên được hắn! Hắn tự tin, khôi hài, dũng cảm, võ công lại càng cao cường! Hắn mới là chàng thiếu niên anh hùng mà con muốn cưới.
Triệu Ngọc Oanh tuy là có cái tên rất hiền dịu, nhưng xuất thân sinh sống tại dã ngoại, nên rất thẳng thắng đơn thuần, không giống như con gái trong thành e lệ ngượng nghịu.
Hà Đồ Vương có chút không vui, nhỏ tiếng mắng: “Khốn nạn! Đêm mai ngươi sẽ trở thành hoàng hậu rồi! Sao trong lòng ngươi lại có thể nhớ nhung người đàn ông khác được? Con phải biết là toàn bộ hi vọng và tương lai đều trông chờ vào con! Sau nay không được phép nói những điều hồ đồ như vậy nữa!”
“Phụ Thân, con gái biết nên làm gì rồi.”
Triệu Ngọc Oanh không còn cách nào khác nên đành thỏa hiệp với Phụ Thân!
Đây là kết quả mà Như ý đang ở cùng với Tiểu bạch đều không bao giờ ngờ đến…
Cô nghĩ là bạo chúa không có cô cũng sẽ sống rất tốt, mỗi ngày đều có vô số nữ nhân đợi chờ sủng ái của hắn…
Cô không biết rằng bạo chúa ngày ngày đêm đêm rất thương nhớ về cô, nhưng lại không thể biểu đạt ra được, chỉ đành đau khổ kiềm nén tình cảm trong lòng của mình.
Về phần Triệu Ngọc Oanh…
Như Ý càng không nghĩ đến.
Cô thật không biết trong đêm hôm đó Triệu Ngọc Oanh đã ở trong Tịch Mịch Yên Vũ lâu đó!
Cùng một người nhưng lại gây thương nhớ cho hai người…
Hai người tương tư đó, đêm mai sẽ phải thành hôn rồi.
“Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu”
“Khinh giải la thường độc thượng lan chu”
“Vân trung thùy ký cẩm thư lai”
“Nhạn tự hồi thìnguyệt mãn tây”
“Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu”
“Nhất chủng tương tư lưỡng xử nhàn sầu”
“Thử tình vô kế khả tiêu trừ”
“Tài hạ mi đầu khước thượng tâm đầu”
“Khước thượng tâm đầu”
Suốt hai ngày ròng rã trôi qua, tiểu Bạch vẫn ngủ đông vẫn không nhúc nhích, Như Ý cũng đói bụng suốt hai ngày, dạ dày bực bội khó chịu, nhưng thỉnh thoảng lặng im nhìn Tiểu Bạch, thực ra khoảng thời gian đó đều nhắm mắt suy tưởng…
Ngày thứ ba, rất nhanh đã đến…
Tiểu Bạch vẫn không có phản ứng gì, chỉ càng lộ ra ủ rũ, chút suy nhược…
Như Ý lặng lẽ ở cùng với nó, phảng phất như thế giới bên ngoài tất cả đều không liên quan đến cô rồi.
Đường Bắc Khôi nói: “Ngươi nhanh đi thông báo cho Tứ Đại Mạc Khách, nói là đã tìm ra được chủ nhân của bọn họ! Nói với họ là tối nay đến kho hàng bỏ hoang ngoài ngoại thành gặp mặt! Đợi đến lúc bọn họ đến, thì bố trí mai phục, phải để bốn người bọn họ chết không chổ chôn!”
Trương Lôi Đình nói: “Nhưng Thu Vân hiện đang còn ở trong phủ Trần Phiêu.”
Đường Bắc Khôi nói: “Cho người đi thông báo cho cô ta! Nhất định phải một mẻ hốt gọn, không để sót người nào, cá không được để lọt lưới, để tránh hậu hoạn về sau!”
“Thuộc Hạ biết rồi.’
“Đêm hôm nay, lão phu phải thấy được đầu của bốn người đó! Hai ngươi đích thân đem theo cung tên và hắc y của cấm vệ quân bố trí mai phục!”
“Dạ! Thừa Tướng!”
“Đem theo đầu của bốn người đó trở về, nếu không là đem đầu của của chính các người về.”
“Thừa Tướng hãy yên tâm! Cách bài xếp cục diện tinh diệu như vậy, bọn họ nhất định mắc bẫy, tuyệt đối không thể có sai xót được, Thừa Tướng hãy đợi tin vui của chúng tôi.”
Sau khi hai Ma Tướng âm thầm rời khỏi Phủ Thừa Tướng, Đường Bắc Khôi đi vào đại sảnh, bắt được bà quản gia Bà Trương.
“Bà Trương, bà gấp gáp như vậy là đi đâu?”
“Lão gia, Lão gia…cái này…”
“Nói mau!”
“Dạ! Lão Gia! Chuyện là như vậy, vừa rồi trong quân đội cử người đến phủ, hối thúc Đại Thiếu Gia trở về doanh trại phục chức.”
“Phục Chức? Nó không phải vẫn đang túc trực tai quân trại sao?”
Đường Bắc Khôi nổi nóng hỏi.
“Lão gia, thì ra… thì ra đại thiếu gia đã rời khỏi quân trại đã nửa tháng nay rồi, nhưng là Nhị Thiếu Gia che giấu, mỗi lần đều là Nhị Thiếu Gia kiếm cớ đuổi những người trong quân trại đi về, lần này Nhị Thiếu Gia không ở đây, quân trại kiếm được tổng quản trong phủ, chuyện này mới được vạch trần.”
“Nhị Thiếu Gia? Nó đâu rồi?”
“Nhị Thiếu Gia dã bốn ngày bốn đêm không có trở về rồi…”
Hắn đã sớm cho người đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu dò la tin tức, biết được Đường Bắc Hổ không có chết, nhưng hắn biết Đường Bắc Hổ nhất định sẽ rất hận hắn!