Sắc mặt của bạo quân đột nhiên tái nhợt, giống như là gặp phải quỷ: “Nàng...nàng...nội lực của nàng đâu?”
Như Ý cười khẩy: “Không phải là do hồng phúc của Hoàng thượng sao?”
Bạo quân cả kinh nói: “Không! Không thể nào! Hai chưởng kia lúc so đấu nội lực, căn bản sẽ không gây ra tổn thương lớn như thế với nàng! Còn có, lúc ấy rõ ràng là nàng đã thắng, chiếm thế thượng phong. Tại sao sau đó nội lực của nàng lại đột nhiên biến mất?”
Như Ý trầm mặc không nói.
Bạo quân tức giận lạnh lùng: “Nàng không cần phải giấu diếm trẫm! Trẫm tuyệt đối sẽ không hại nàng! Nếu như nàng không tin, thì hẳn là phải tin tưởng trẫm sẽ không hại con của mình?”
Như Ý nghĩ nghĩ, cảm thấy ít nhất đối với việc này thì vẫn có thể tin tưởng bạo quân.
“Được thôi!”
“Ngài đã muốn biết.”
“Tôi sẽ nói cho ngài biết.”
Như Ý quyết định đem sự thật nói cho hắn biết!
Bạo quân vội hét lên: “Vậy nàng nói đi! Tại sao nội lực của nàng lại không còn?”
Như Ý nói: “Lúc ấy khi so đấu nội lực, bụng của tôi đột nhiên lại bị đau đớn, sau đó...sau đó...có một loại cảm giác không thể sử dụng nội lực được nữa, chuyện sau đó ngài cũng đã biết hết rồi!”
Bạo quân kinh hoàng: “Bụng dưới một trận đau đớn?”
“Phải!”
Như Ý gật đầu.
Bạo quân: “Chẳng lẽ vì nguyên nhân của thai nhi? Lẽ nào là bởi vì động thai khí?”
Động thai khí?
Thật ra Như Ý cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cô nhìn thấy trên mặt bạo quân nữa là vui mừng nữa là sầu lo, lại nói ra một câu căn bản không phải là sự thật: “Thật ra tôi muốn nói với ngài, ngài không cần phải ôm kỳ vọng quá lớn! Có lẽ tôi căn bản cũng không hề mang thai!”
Bạo quân càng thêm kinh khoảng hỏi: “Cái gì? Nàng không hề mang thai?”
Như Ý cười khổ nói: “Tôi hẳn là người không xứng với chức mẹ nhất trên đời này, thật ra chính tôi cũng không biết là có mang thai hay không!”
Bạo quân hỏi: “Nàng đang nói sự thật?”
Như Ý gật gật đầu: “Chuyện này tôi cũng đã nói cho ngài biết, tôi còn còn phải nói láo sao?”
Ý của nàng chính là: “Mạng của mọi người trong Trác vương phủ đều nằm trong tay của ngài, tôi cũng không dám nói láo a!”
Bạo quân nói: “Không phải thái y đã chẩn đoán chính xác sao?”
Như Ý: “Tay nắm một sợi dây thừng chẩn mạch là có thể chẩn đoán chính xác sao? Ngài tin tưởng thật sao? Tôi nói cho ngài biết, tôi đến từ thế giới kia, y học so với ngự y trong hoàng cung này còn tốt hơn, y thuật cũng cao minh gấp mấy trăm lần, không, là mấy nghìn lần! Thật ra mang thai rất dễ dàng chẩn đoán chính xác, chỉ cần một que thử thai là được! Nhưng thời kỳ đầu mang thai, chính là khoảng hơn một tháng, rất dễ dàng xem lầm! Cho dù có dụng cụ tân tiến, cũng thường xuyên xuất hiện những lúc xem sai bệnh, cho nên thái y chẩn đoán cũng không chính xác mấy.”
Bạo quân hỏi: “Que thử thai là cái gì?”
Như Ý bó tay toàn tập.
Cô sợ nhất mình lơ đãng nói ra một ít thứ gì đó mà người khác nghe không hiểu.
Sau đó lại phải phiền phức giải thích.
Chuyện này mang đến cho cô một cảm giác rất bất lực.
Giống như là người lớn nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ.
Kiên nhẫn giải thích rất nhiều lần, vẫn không hiểu...
Như Ý nói: “Que thử thai...cái này...chính là một cây gỗ thần kỳ, giống như ma trượng vậy đó, chỉ cần vung cái cây đó trước mặt người mang thai, là có thể biết được người ta có mang thai hay không!”
Như Ý không muốn sau khi giải thích xong chuyện que thử thai.
Lại phải giải thích cho Bạo quân dương tính và âm tính...
Cô dứt khoát viện một thuyết pháp.
Bạo quân ngạc nhiên: “Thế giới bên đó của các nàng hóa ra lại thần kỳ như vậy a? Còn có ma pháp lợi hại như vậy! Trách không được nàng luôn có vài vật ly kỳ cổ quái, hóa ra là nàng đến từ một thế giới tràn đầy ma pháp! Nếu nói vậy thì những lời nàng nói tại Trác vương phủ ngày hôm đó đều là thật?”
Như Ý: “Lời nào?”
Bạo quân nói: “Nàng kỳ thật không phải là người của Trác vương phủ?”
Như Ý gật gật đầu: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không biết tại sao không có ai tin tưởng tôi! Thật ra tôi không phải là người của Trác vương phủ! Mặc dù mấy tháng nay, người của Trác vương phủ đối với tôi coi như không tệ, nhưng tôi thật sự không phải là người của Trác vương phủ. Sau này, tôi cũng không muốn lại dính dáng quan hệ đến Trác vương phủ.”
Bạo quân nói: “Nàng phải biết, nếu như nàng thật sự không còn là người của Trác vương phủ, nàng sẽ càng gặp nguy hiểm!”
“Ít nhất Trác vương phủ bây giờ vẫn chưa diệt vong!”
“Trác vương phủ còn có thể cho nàng một sự bảo hộ vô hình.”
“Một khi nàng rời khỏi Trác vương phủ...”
“Nàng cho rằng nếu như không có Trác vương phủ bảo hộ, nàng có thể đặt chân vào trong hoàng cung sao?”
“Huống chi bây giờ nội lực của nàng cũng bị mất.”
Như Ý lãnh đạm nói: “Không có Trác vương phủ bảo hộ, cũng không có hoàng thượng ngài bảo hộ, cũng không còn nội lực, tôi vẫn không phải là nên tự dựa vào mình hay sao?”
Bạo quân cười nói: “Nhưng thỏa thuận giữa nàng và Thái hậu, chỉ sợ...”
Như Ý: “Ngài muốn nói cái gì?”
Bạo quân nói: “Chỉ sợ là thực hiện không được! Một trăm vạn lượng, làm sao nàng có thể trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi mà kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Như Ý nói: “Chưa từng thử thì làm sao biết không được?”
Bạo quân nói: “Chốn hậu cung nguy hiểm! Nàng lại lớn gan làm bậy như vậy! Trẫm chỉ sợ ngay cả mạng của mình mà nàng cũng ném đi!”
Như Ý cười lạnh hỏi: “Ngài là sợ tôi ném đi mạng con trai của ngài?”
Bạo quân tuyệt không phủ nhận, chỉ cười lạnh nói: “Tóm lại nàng đừng có không biết tự lượng sức mình!”
“Thái hậu không dễ đắt tội đâu!”
“Trẫm cũng không dám tùy tiện đắc tội với bà ta.”
“Bây giờ trẫm còn phải cần thời gian để bố trí binh lực đối phó với Bạch gia.”
“Cho nên trong thời khắc mấu chốt này...”
“Trẫm cũng không thể trực tiếp đối đầu với Thái hậu.”
“Có điều, nếu như nàng cần tiền,”
“Trẫm có thể cho nàng.”
“Mấy trăm vạn lượng, trẫm vẫn có thể lấy ra được.”
Như Ý cười lạnh: “Ngài muốn đánh trận, không phải quốc khố rất thiếu tiền sao?”
Bạo quân có chút đắc ý, nói: “Trẫm đã diệt trừ phủ thừa tướng, đoạt được vàng bạc đã đủ cho quốc khố sử dụng trong mười năm! Ít nhất trong vòng mười năm, trẫm không cần phải lo lắng chuyện quốc khố thiếu hay không.”
Như Ý nói: “Được! Đã có tiền như vậy, thì tôi mượn một ít tiêu xài được chứ?”
Bạo quân nói: “Nếu như nàng cần tiền, trẫm có thể cho nàng, nàng muốn bao nhiêu, trẫm sẽ cho nàng bấy nhiêu!”
Như Ý nói: “Mau thu lại sự phách lối mà không ai bì nổi của ngài đi! Ngài thật sự cho rằng tôi sẽ tìm ngày mượn tiền? Không ngại nói cho ngài biết, lúc tôi cần tiền, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, xưa nay không cần người khác bố thí.”
Bạo quân cảm nhận được nàng bỗng nhiên lại phát ra sự rét lạnh trong lời nói.
Như Ý hỏi: “Ngài không tin phải không?”
Bạo quân do dự một chút, nói: “Chính là nàng làm một số loại dược liệu hoa tươi kì quái, bán chút son phấn cho nữ nhân, là có thể kiếm được tiền?”
Như Ý nói: “Đúng vậy!”
Bạo quân khinh miệt cười: “Nàng có thể kiếm được bao nhiêu? Mười lượng, một trăm lượng? Hay là một ngàn lượng”
Như Ý nói: “Mười triệu lượng.”
Bạo quân nói: “Nàng biết mười triệu lượng là bao nhiêu tiền không? Nàng cho rằng chỉ bán son phấn sẽ có thể kiếm được nhiều tiền?”
Như Ý nói: “Ngài không được coi thường nữ nhân!”
Bạo quân: “Từ đó giờ trẫm không hề xem thường nữ nhân. Chỉ là, cho đến bây giờ, nữ nhân đều tồn tại được là phụ thuộc vào nam nhân! Muốn kiếm nhiều tiền, thì phải kiếm được tiền của nam nhân! Mở sòng bạc, mở kỹ viện...”
Như Ý cười lạnh: “Ngài không tin?”
Bạo quân đáp rất thản nhiên: “Không tin.”
“Vậy ngài dám đánh cược không?”
“Đánh cược như thế nào?”
“Một vở kịch, một ván cược!”
“Có ý gì?”
“Ván cượt của chúng ta là, chỉ cần ngài giúp ta diễn một vở kịch, ta cam đoan trong vòng năm ngày sẽ kiếm được ba trăm vạn lượng.”
“Trong thời gian năm ngày? Ba trăm vạn lượng?”
“Đúng!”
“Nàng nói nàng có thể kiếm được mười triệu lượng, trẫm còn tin tưởng, nói không chừng trong một năm, mười năm thì thật sự có thể! Nhưng trong ba ngày kiếm được ba trăm vạn? Một ngày một trăm vạn lượng? Trên đời này không có ai kinh doanh như vậy!”
“Ngài cược không?”
Ánh mắt Như Ý lạnh lùng, bắn ra một tia sáng sắc bén.
Bạo quân hơi sững sờ: “Được! Trẫm cược với nàng! Tiền đánh cược là cái gì?”
Như Ý nói: “Nếu như tôi thắng, ngài phải cho tôi quyền kinh doanh độc quyền trong cả thiên hạ, còn nữa, tôi muốn đội quân Thanh Long!”
Bạo quân đứng hình chốc lát: “Là như vậy? Nàng cũng biết đánh cược cùng trẫm, nếu như nàng thắng, trẫm tuyệt đối sẽ không thể chơi xấu?”
Như Ý cười lạnh nói: “Đương nhiên tôi biết! Ngài đường đường là một hoàng đế, sao lại chơi xấu không nhận thua?”
Bạo quân không hiểu hỏi: “Nếu nàng đã biết, vậy tại sao không để cho trẫm giải thoát cho người của Trác gia? Nàng cũng biết đội quân Thanh Long chỉ có ba ngàn người, hơn nữa cũng chỉ là là binh của Trác vương phủ mà thôi, cũng không phải là quân đội biên chế chính quy.”
Như Ý nói: “Nếu như tôi muốn ngài giải thoát cho toàn bộ người của Trác vương phủ, ngài sẽ đáp ứng sao?”
Bạo quân nói: “Đương nhiên trẫm sẽ không đáp ứng.”
Như Ý nói: “Vậy thì được rồi! Nếu ngài đã không đáp ứng, tôi còn cùng ngài đánh cược làm gì? Không cần nhiều lời, ngài cũng đừng quan tâm tôi muốn những thứ này để làm gì! Tóm lại đây chính là điều tôi cược, còn ngài là gì?”
Bạo quân nói: “Có phải trẫm nói cái gì cũng được không?
Như Ý nói: “Đúng! Chỉ cần ngài thắng, muốn cái gì tùy ngài!”
Bạo quân nói: “Trẫm...muốn nàng.”
Khóe miệng Như Ý nổi lên một ý cười lạnh lùng.
Sắc lang!
Vĩnh viễn là sắc lang!
Trong đầu của tên bạo quân này toàn là t*ng trùng!
Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm tình!
Khóe miệng bạo quân cong lên một độ cong mập mờ: “Trẫm chỉ muốn nàng một đêm! Nàng phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của ta!”
Như Ý sáng khoái đáp: “Được.”
Bạo quân: “Thật sự được?”
Như Ý cười nói: “Dù sao ngài cũng không thắng được!”
Sắc mặt bạo quân âm u: “Trẫm tuyệt đối không tin nàng chỉ trong vòng năm ngày có thể kiếm được ba trăm vạn lượng. Nàng nói đi, nàng muốn trẫm diễn một vở kịch gì?”
Như Ý nói: “Vở kịch tình yêu.”
Bạo quân hỏi: “Nàng kêu ta phải diễn?”
Như Ý nói: “Ngài không cần phải gấp gáp, không phải bảo một mình ngài, tôi và ngài cùng diễn!”
“Diễn làm sao? Diễn như nào?”
“Chuyện này cũng không cần ngài quan tâm. Tôi sẽ viết một kịch bản, ngài sai người bố trí tốt tình cảnh là được! Đúng rồi, còn cần một họa sĩ nữa.”
“Tình cảnh tùy ngài chọn!”
“Bể tắm là được rồi! Còn chỗ nào chọc lòng người hơn so với bể tắm của Hoàng đế?”
“Còn họa sĩ thì sao?”
“Tìm mười người...họa sĩ có tốc độ vẽ tranh nhanh nhất!”
“Trẫm sẽ sai người đi làm, nàng còn muốn gì nữa không?”
“Còn cần một đạo cụ quan trọng nhất! Không có nó, kịch vui này cho dù diễn có tốt cũng sẽ uổng phí!”
“Đạo cụ gì?”
“Ipad.”
Phòng tắm xuân quang kiều diễm...
Hơi nước lượn lờ...
Vô cùng xa hoa...vô cùng mập mờ...
Cánh hoa bay lả tả giữa làn sương mờ ảo mông lung...sự hòa hợp giữa ánh sáng và bóng tối...
“Soạt!”
Tiếng nước nhẹ tung tóe!
Trong màn sương mờ ảo, đột nhiên có một nàng tiên tuyệt đẹp với cơ thể trần trụi cùng làn da trắng nõn nà xuất hiện...
Bỗng nhiên...
Cửa mở, có một trận gió cùng với một tên bạo quân xông vào như một con thú hoang...
“Người đẹp. Người đẹp...”
Bạo quân như đói như khát, như một hoàng đế ngu ngốc ham mê sắc dục, một lòng trầm mê sắc đẹp của nàng ta...
Ở giữa màn sương mù, bạo quân nhanh chóng tìm thấy người đẹp đang trần trụi.
“Mỹ nhân...”
“Làn da của nàng thật mềm mượt nha!”
Bạo quân một phát bắt được cánh tay của mỹ nhân, da thịt kia trơn trượt, trắng tinh như ngọc, khiến cho người khác muốn ăn đến tận xương...
“Hoàng thượng. Nô tỳ chỉ là sử dụng sản phẩm dưỡng da “Ngươi thật xinh đẹp” mà thôi.”
“Mỹ phẩm dưỡng da “Ngươi thật xinh đẹp” là cái gì?”