“Tỷ ấy trở nên lạnh nhạt, đáng sợ, xa lạ, hơn nữa…hơn nữa rất tàn nhẫn!”
“Lúc tỷ ấy giết chết sư phụ, tôi đã rất sợ hãi!”
“Không phải bị sự thê thảm của sư phụ dọa sợ, mà là bị biểu cảm trên khuôn mặt của tỷ tỷ dọa sợ!”
“Sau này tôi mới biết, hóa ra người làm thuê kia là một người tâm địa độc ác!”
“Ông ta đã cưỡng hiếp tỷ tỷ mới có tám tuổi, sau đó bán tỷ ấy cho một ông già cặn bã làm con dâu nuôi từ bé!”
“Ông già cặn bã kia mỗi ngày đều ngược đãi tỷ ấy, dùng roi đánh tỷ ấy!”
“Bắt tỷ ấy làm rất nhiều công việc vất vả, buổi tối còn bắt tỷ ấy ngủ cùng ông ta…”
“Những người đàn ông thối tha này, quả là súc vật mà.”
“Tỷ tỷ mới có tám tuổi!”
“Sau này tỷ tỷ gặp được một người che mặt, người che mặt dạy tỷ tỷ võ công.”
“Tỷ tỷ giết chết lão già và người làm thuê kia.”
“Sau đó nghe ngóng được quê hương của sư phụ….”
“Tỷ tỷ đã giết chết sư phụ, sau khi cứu tôi ra…”
“Hai tỷ muội chúng tôi vẫn cũng với người che mặt kia học võ công.”
“Tỷ tỷ biết, muốn không bị người khác bắt nạt, thì nhất định phải học võ công thật tốt.”
“Vậy nên, mỗi ngày tỷ tỷ luyện công vô cùng vất vả!”
“Người che mặt rất thích tỷ tỷ, thường đưa cho tỷ ấy một ít bạc lẻ, kêu tỷ ấy đi mua thức ăn.”
“Tỷ Tỷ chưa bao giờ mua.”
“Tất cả tiền đều giữ lại mua y phục mới và bánh cho tôi….”
“Sau này…”
“Đột nhiên có một ngày người che mặt tiến cử hai tỷ muội chúng tôi với thái hậu.”
“Từ lúc đó, hắn dần dần biến mất.”
“Sau này, hai tỷ muội chúng tôi biến thành người của thái hậu.”
“Tôi ở trong hoàng cung hầu hạ thái hậu, đã mười mấy năm….”
“Tỷ tỷ lại được thái hậu phái đi làm những nhiệm vụ khác, tôi thường mấy năm đều không gặp được tỷ tỷ…”
“Nhưng tôi biết, tỷ tỷ vẫn bình an, điều này là đủ rồi!”
Ám Tinh một hơi nói hết những lời cần nói.
Bình thường, cô ta một năm sẽ không nói nhiều như vậy.
Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội nói hết những điều đã chôn vùi trong lòng từ lâu….
Sau khi nói xong, khuôn mặt cô đã đầy nước mắt.
Như Ý bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ của cô là một người rất vĩ đại! Vì bảo vệ cô, cô ấy chắc chắn phải chịu rất nhiều đau khổ! Nhưng, cô khóc như vậy, tôi sẽ phải trang điểm lại đó!”
“Vậy tôi sẽ không khóc nữa.”
Ám Tinh thu lại nỗi buồn của mình, trở lại là một Ám Tinh lạnh nhạt thờ ơ.
Cô ở trong hoàng cung đã mười mấy năm, thấy được tất cả mọi thứ trong thế giới vô tình mà tàn nhẫn này, từ khi còn là một đứa trẻ cô đã trải qua quá nhiều khó khăn và đau khổ, sớm đã học được sự lạnh lùng để võ trang cho mình.
Như Ý vừa giúp cô trang điểm lại, vừa hỏi: “Nói như vậy, sau cổ cô và sư tỷ cô đều có hình vẽ giống nhau?”
“Đúng vậy!”
“Ngoài hai người ra, còn có người khác không?”
“Có lẽ là không. Cái này là năm đó sư phụ vẽ cho chúng tôi, là sợ sau này chúng tôi sẽ bị li tán!”
“Hiện tại sư tỷ của cô cũng làm việc giúp thái hậu?”
“Đúng vậy.”
“Sao tôi ở trong hoàng cung lại chưa từng gặp cô ấy chứ?”
“Từ trước đến giờ tỷ ấy không có ở trong hoàng cung. Thỉnh thoảng sẽ vào cung để phục mệnh của thái hậu, cũng chỉ ở lại một hai ngày rồi rời đi! Từ trước đến giờ tôi đều không có cơ hội ở cùng với tỷ tỷ mấy ngày. Nhưng tôi biết tỷ ấy ở đâu, biết tỷ ấy vẫn bình an, như vậy là đủ rồi.”
“Cô ấy ở bên ngoài làm những việc gì giúp thái hậu?”
“Cô muốn hỏi thăm chuyện của tỷ muội tôi, hay là muốn thăm dò những bí mật của thái hậu?”
Ám Tinh đột nhiên có chút cảnh giác.
“Haha. Xong rồi!”
Như Ý mỉm cười kết thúc công việc, nhìn Ám Tinh đẹp đến mức rung động lòng người trước mặt, trong lòng có chút ghen tị!
Tiểu Hỉ Tử đưa theo hai thái giám, mỗi người cầm ba bốn cái đèn lồng đi đến.
Ánh sáng phối hợp với khuôn mặt của Ám Tinh, những vệt anh đào đỏ lung lanh, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng nõn hiện ra lộng lẫy kiều diễm, xinh đẹp….
Như Ý tấm tắc khen ngợi: “Thật sự quá xinh đẹp! Xinh đẹp đến mức ngay cả tôi cũng phải ghen tị với cô đó!”
Ám Tinh có chút khinh thường nói: “Cái này là cô đang mỉa mai tôi sao? Ai mà không biết cô là người phụ nữ đẹp nhất trong hậu cung! Đừng dùng những lời như vậy đến mỉa mai tôi!”
Như Ý cười nói: “Có phải là mỉa mai hay không, để mọi người đến gần nhìn là biết thôi! Các tỷ muội, mọi người đều qua đây nhìn đi, sau đó mọi người sẽ biết sau khi dùng đồ trang điểm sẽ trở nên xinh đẹp như thế nào!”
Những người đẹp sớm đã có chút mất kiên nhẫn, nhao nhao đi lên.
Chỉ thấy ánh sáng màu hồng chiếu xuống, hóa ra khuôn mặt thanh tú của Ám Tinh, xinh đẹp động lòng người, kiều diễm vô cùng quyến rũ!
“Chà!”
“Ám Tinh cô nương bình thường khuôn mặt luôn lạnh lùng, trang điểm vào lại xinh đẹp như vậy!”
“Thật sự quá xinh đẹp rồi!”
“Giống như tiên nữ vậy đó!”
“Thật sự quá xinh đẹp!”
“Mặc dù không thanh tú xinh đẹp như Trác vương phi, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp nha!”
“Tôi dám cá! Trong hậu cung ngoài Trác vương phi, không có ai xinh đẹp hơn Ám Tinh cô nương!”
“Đồ trang điểm này thực sự quá thần kỳ rồi!”
“Chả trách ngay cả hoàng thượng cũng chỉ sủng ái Trác vương phi!”
“Không được!”
“Tôi cũng muốn mua tất cả sản phẩm là đẹp! Mỗi tháng số bạc hối lộ thái giám và cung nữ trong cung đều hơn 1200! Nếu như có thể hơn 1200 bạc đổi lấy vẻ đẹp tuyệt sắc như này, chết cũng đáng mà!”
“Mặc dù chúng tôi làm cung nữ mỗi tháng chỉ có mười hai tháng bạc, may là bình thường nương nương có thưởng thêm, nô tì lại tiết kiệm số bạc đó, mua không được cả bộ, nhưng cũng đủ mua một hai cái.”
“Tôi cũng muốn mua!”
“Trác vương phi, chúng tôi đều muốn mua đồ trang điểm!”
Đám người bắt đầu xôn xao.
Như Ý cười nói: “Tứ tỷ của tôi đã đặt một quầy hàng ở đối diện, tối nay chỉ bán 30 bộ, bán cho đến hết! Các tỷ muội nếu muốn mua nhanh chóng xếp hàng! Hết hôm nay sẽ không có nữa!”
30 bộ?
Ở đây ít nhất cũng phải có năm sáu mươi người!
Vậy chẳng phải sẽ có một nửa trong số họ không mua được?
Vừa nghe thấy tin tức đó, những người phụ nữ điên cuồng chạy đến quầy hàng!
Lúc đầu vẫn chưa quyết định có mua hay không, bây giờ cũng không ngần ngại lập tức xông đến xếp hàng, vì sợ nếu xếp ở phía sau sẽ không mua được.
Đám đông lập tức ùa lên chạy như bay qua….
…….
Ám Tinh thấy khuôn mặt Như Ý lộ ra nụ cười đắc ý, có chút khinh thường nói: “Cô tốn nhiều thời gian như vậy, còn giả vờ lấy tôi làm người mẫu trang điểm, thực sự chỏ bán có 30 bộ? Cái này nhất định lại là lừa người!”
Như Ý nói: “Sao lại nói là lừa gạt người khác? Thật sự chỉ bán có 30 bộ thôi!”
Ám Tinh không hiểu hỏi: “Tại sao? Hầu hết mọi người ở đây đều muốn mua, năm sáu mươi người, ít nhất có thể mua 40 bộ!”
Như Ý nói: “Tầm nhìn phải dài một chút! Phải để một nửa trong số này không mua được mới tốt, ngày mai bọn họ mới chạy đến xếp hàng, bọn họ đến, những phi tần khác trong hậu cung cũng sẽ đến! Cái này gọi là đánh đúng vào tâm lý đám đông!”
Ám Tinh nói: “Cái gì gọi là tâm lý đám đông!”
Như Ý nói: “Chính là đi theo tư tưởng đám đông!”
Ám Tinh lắc đầu: “Không hiểu! Hình như những điều cô nói ra, những việc cô làm, luôn khiến người khác đoán không ra.”
Như Ý nói: “Được rồi! Vì loại trừ những hiểu nhầm của cô đối với tôi, tôi sẽ giải thích cho cô một chút cái gì gọi lại tâm lý đám đông! Thật ra, tôi không thích giải thích những vấn đề phức tạp này!”
Ám Tinh cũng khá hứng thú: “Được! Tôi vừa nói nhiều như vậy, cũng nên nghe cô nói một chút gì đó.”
Như Ý nói: “Lúc nhỏ tôi có nghe qua một câu chuyện.”
“Câu chuyện gì?”
“Câu chuyện kể, một ngày có một người trên đường đột nhiên nhìn thấy một người khác đứng bất động ở đó, chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời…”
“Hắn nhìn cái gì?”
“Người kia cũng rất tò mò hỏi. Nhưng thấy người kia không có trả lời, cũng không để ý đến hắn.”
“Kỳ lạ như vậy?”
“Đúng!”
“Vậy sau đó thế nào?”
“Sau đó người kia thực sự rất tò mò, cũng học theo dáng vẻ của hắn, đứng yên không động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời….”
“Hắn nhìn thấy cái gì?”
“Không biết. Dù sao hắn cũng học theo dáng vẻ của người kia, đứng không động, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không ai biết hắn đã nhìn thấy cái gì…..”
“Thật thú vị. Sau đó thế nào?”
“Sau đó, người thứ ba cũng đi qua…”
“Thế nào?”
“Hắn thấy có hai người đứng bất động, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cảm thấy rất tò mò và kỳ lạ.”
“Đúng vậy. Chuyện này rất kỳ lạ!”
“Vì vậy người này cũng hỏi hai người đang nhìn lên bầu trời kia, hỏi bọn họ nhìn cái gì, tại sao phải nhìn….nhưng hắn hỏi rất nhiều câu hỏi, hai người kia vẫn không trả lời hắn!”
“Hắn sẽ đi sao?”
“Không. Hắn lại học theo người thứ hai, đứng bất động, nhìn lên bầu trời….”
“Người thứ ba cũng cùng nhìn lên bầu trời?”
“Đúng vậy! Dần dần, người thứ tư, người thứ năm….sau đó xuất hiện mười mấy chục người đều đứng bất động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời! Trên đường toàn là người, rất hùng vĩ lại rất kỳ quái!”
Ám Tinh vô cùng tò mò hỏi: “Rốt cuộc bọn họ nhìn cái gì? Đã nhìn thấy cái gì?”
Như Ý nói: “Cô đoán xem?”
Ám Tinh lắc đầu, nói: “Thật ra, người thứ nhất nhìn lên bầu trời có lẽ mới là người rõ nhất?”
Như Ý cười nói: “Cô sai rồi!”
Ám Tinh nói: “Sai? Tại sao?”
Như Ý nói: “Người thứ nhất nhìn lên bầu trời là người không rõ nhất!”
Ám Tinh nói: “Sao lại như thế được? Không phải hắn là người thứ nhất nhìn lên bầu trời sao? Hắn nên biết hắn đang nhìn cái gì?”
Như Ý nói: “Cô nghe tôi kể xong câu chuyện này sẽ biết!”
Ám Tinh nói: “Vậy cô kể nhanh đi.”
Như Ý nói: “Người đứng trên đường bất động, ngẩng đầu lên nhìn đầu trời ngày càng nhiều….sau đó, người thứ nhất ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đột nhiên cúi xuống, nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều người cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vô cùng kỳ quái và khó hiểu….”
“Sau đó, hắn hỏi người đứng bên cạnh, tại sao lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời? Trên trời có cái gì sao?”
“Mọi người đều nói, là thấy người khác làm như vậy, nên cũng học theo…”
“Cứ như vậy một người truy vấn một người…cuối cùng người thứ ba ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đã hỏi người thứ hai ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.”
“Người thứ hai ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nói là tôi nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nên mới nhìn theo! Bây giờ tôi cũng không nhìn thấy trên trời rốt cuộc có cái gì….”
“Chính là như vậy, tất cả mọi người đều thêm tò mò!”
“Vốn không có một người nào biết đang nhìn cái gì!”
“Cũng không có ai nhìn thấy cái gì!”
“Tất cả mũi nhọn đều hướng vào người thứ nhất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời!”
“Vì hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mới dẫn đến nhiều người như vậy cùng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời!”
Nghe thấy Như Ý nói đến đây, Ám Tinh quả thật vô cùng tò mò!
“Cô nhanh nói đi! Sau đó thế nào? Sau đó rốt cuộc thế nào?”
“Sau đó?”
“Ừ. Nhanh nói đi.”
“Sau đó…người thứ nhất ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bình tĩnh nói, lúc nãy mũi tôi bị chảy máu, ngẩng đầu lên để máu ngừng chảy, sau khi những người khác nghe xong, tất cả đều choáng váng ngã xuống.”
“Hahaha…”
Ám Tinh đột nhiên cười haha!
Như Ý nói: “Hóa ra Ám Tinh cô nương cũng biết cười!”
Ám Tinh nói: “Câu chuyện cô kể thật sự quá buồn cười rồi!”
Như Ý nói: “Chỉ là buồn cười thôi sao?”
Ám Tinh nói: “Không! Còn giúp tôi hiểu được cái gì gọi là hiệu ứng đám đông! Chính là có lúc con người không biết nguyên nhân là gì, nhưng sẽ mù quáng làm theo những người khác chuyện gì đó! Giống như chúng ta ăn mì. Thấy quán mì nào nhiều người, sẽ đi đến đó ăn mì. Thật ra chúng ta không hề biết mì ở đó làm có ngon không, chỉ là cảm thấy mọi người đều đi đến đó ăn, chắc chắn sẽ ngon. Cái này chính là hiệu ứng đám đông!”