Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 352: Mạng Của Ngươi Cũng Thật Dai



Cũng không biết nội lực của mình bao lâu mới có thể khôi phục lại, đối phương lại cho mình uống thuốc thì chắc chắn sẽ không dễ dàng cho nàng thuốc giải.

Bóng đêm dần buông xuống, chân tay của Như Ý vì lạnh mà bị tê cứng, nàng ép bản thân không được ngủ, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không ngừng ập đến.

Trong lúc mơ hồ nàng cảm nhận được thân thể của mình trở nên nhẹ bẫng, ai đó đang gọi nàng, đưa nàng đến đâu đó, nàng không muốn đi nhưng tiếng gọi kia vẫn không ngừng phát ra, lôi kéo nàng đi về phía đó.

” Hu Hu”

Trong mơ Trác Lỗi nghe thấy được tiếng khóc, là cái gì vậy?

” hu hu ”

Lại là âm thanh này, Trác Lỗi cảnh giác ngồi dậy. Khoác thêm áo đi ra ngoài, nhìn về phía xa xăm.

” Ngao ”

Thần thú? Trác Lỗi cảm giác tiếng kêu này rất giống với tiếng kêu của thần thú, lẽ nào Như Ý xảy ra chuyện.

Vừa nghĩ đến lập tức muốn trở về.

” Đại ca, có chuyện gì mà kích động như vậy ” Trác Tuấn vốn định đến tìm Trác Lỗi vì có chuyện khẩn cấp, không ngờ đến nơi thấy Trác Lỗi đang vội vàng thu thập đồ đạc.

” Trác Tuấn, chuyện bên này giao cho đệ, ta có việc gấp phải trở về một chuyến, tiểu muội xảy ra chuyện rồi!” Trác Lỗi vừa nói vừa thu dọn hành lí”.

” Tiểu muội?” Trác Tuấn không biết có thêm một tiểu muội từ khi nào, mơ mịt nhìn bóng dáng của Trác Lỗi.

Trác Lỗi nhất thời không biết giải thích thế nào ” Đến lúc đó ta sẽ giải thích cho đệ ”

Nói xong liền chuẩn bị rời đi.

” Đại ca, đợi chút, huynh không thể đi ” Trác Tuấn vừa nhìn thấy Trác Lỗi chuẩn bị đi liền ngăn lại.
Loading...


” Có chuyện gì? ” ánh mắt Trác Lỗi có chút kích động, biết chắc là có chuyện gì không hay xảy ra rồi.

Trác Tuấn nhìn về phía Trác Lỗi ” Vệ quốc công bên kia thay đổi kế hoạch rồi!”

Trác Lỗi vừa nghe lời này trong lòng cả kinh, sao lại xảy ra vấn đề nhỉ.

” Sao lại thành thế này? ” Hiện tại Trác Lỗi muốn đi cũng không thể, tính mạng của Như Ý quan trọng nhưng dưới Trác phủ còn nuôi bao nhiêu người, nếu vì chuyện này mà tất cả bị tội tử hình, vậy thì thực sự không đáng chút nào.

Trác Lỗi theo Trác Tuấn đến thư phòng, kể hết mọi chuyện, nghe xong sắc mặt Trác Lỗi ngày càng đen lại.

” Chuyện đến mức này, xem ra ta chỉ có thể ở lại, đây là Vệ quốc công ép chúng ta, ngươi lập tức chạy tới kinh thành, giao phong thư này cho ” Trại từ thiện” ” Trác Lỗi nhanh chóng viết xong một bức thư đặt vào tay Trác Tuấn, vẻ mặt thâm trầm.

Trác Tuấn nhìn sắc mặt nghiêm túc của Trác Lỗi, nhận lấy bức thư rồi trịnh trọng gật đầu.

Đêm nói dài cũng không dài, thoáng một cái trời đã sáng.

Có điều đối với Như Ý mà nói đã không còn phân biệt được sáng tối là gì nữa, bởi vì trong mật thất chỉ có một màu tối đen.

Nàng cảm thấy ý thức mình càng ngày càng mơ hồ.

” Như Ý”

” Như Ý ”

Ai đó đang không ngừng gọi nàng, nàng cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ, rốt cuộc là ai, sao lại nghe bi thương như vậy.

” ào ”

Bỗng chốc một chậu nước lạnh ập xuống khiến ý thức của nàng khôi phục lại, lạnh, hơi lạnh xung quanh làm chân tay nàng tê cứng, Như Ý cảm giác như chân tay không còn là của mình nữa.

” Ha ha, không nghĩ đến mạng của ngươi lại dài như vậy.”

Một giọng nói trào phúng vang lên.

Là giọng của Thái hậu, Như Ý không ngẩng đầu lên nổi, gắng gượng chống đỡ thân thể mình,

” Còn cậy mạnh cơ à, đổ thêm cho ta!” Khuôn mặt không một chút dịu dàng mà một thái hậu nên có, tàn nhẫn ra lệnh

” Ào ” lại thêm một chậu nước lạnh đổ xuống, suy nghĩ của Như Ý bị cắt đứt, nhưng có một giọng nói không ngừng gọi nàng, kêu nàng không được ngủ, không được ngủ.

” Thế nào? Dễ chịu không? Trách thì trách ngươi năm ấy không nghe lời ai gia, bây giờ còn đối đầu với ta, ai gia ghét nhất là bị loại người ngang ngược như ngươi!” Thái hậu nở nụ cười thâm độc, nâng cằm Như Ý tàn nhẫn nhìn nàng nói.

Như Ý bình tĩnh chớp mắt, ” Chuyện gì không thuận theo ý ta thì ta sẽ phản kháng ”. Như Ý hiểu tính cách của mình, hoặc nói là nàng đã hoàn toàn dung hợp với thân thể này.

” Ngươi!” Thái hậu nghe Như Ý nói vậy càng thêm tức giận ” ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng như thế nào!”

Phất tay một cái, một thùng nước lớn được đem đến, bên trong toàn là nước đá.

Như Ý bị một người nhấc lên ném vào trong.

” Ngươi cứ ở trong đấy đi, ta xem còn ai có thể cứu người!” Thái hậu nói xong liền xoay người rời đi, mặc kệ Như Ý sống hay chết.

Như Ý cười khổ, lần này e là không thoát khỏi, nhưng hi vọng được chết minh bạch một chút, khôi phục trí nhớ đi, Như Ý nhắm mắt. Chậm dãi hợp nhất với ý thức của người gọi nàng kia.

Như Ý thấy rồi, đó là cái gì? Sao lại cùng nàng chơi đùa, còn có một đứa trẻ đứng bên cạnh, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Nàng muốn gọi nhưng lại phát hiện không thể nói thành lời, chỉ nhìn thấy một vật thật to bay về phía mình, Như Ý thống khổ muốn qua giữ đứa trẻ kia lại, nhưng lại phát hiện bản thân đi xuyên qua được đứa trẻ kia.

” Chạy đi ~`” Như Ý trong lòng hét lớn

Đứa trẻ kia dường như cũng phát hiện nguy hiểm, không ngừng kêu ” Ý Nhi, cẩn thận’’

Trên mặt đứa trẻ lộ ra vẻ hoảng sợ, có lẽ là bị dọa, nàng ngây người đứng đó nhìn còn quái vật đang ngậm lấy mình.


Tốc độ của nó khiến Như Ý không thể nhìn rõ nó là gì, sau đó đã bị nó bắt đi.

Cảnh tượng bỗng chốc ngừng lại, Như Ý nhìn nơi mình bị mang đến, xung quanh trông có chút kì quái.

Cô gái xoa xoa đầu con quái vật đem nàng đến, nó thế nhưng lại vô cùng thân thiết cọ cọ lên tay cô gái, Như Ý cuối cùng cũng có thể thấy rõ nó, thế nhưng lại là thần thú mà bình thường nàng vẫn hay ôm.

Trong lúc mơ hồ, Như Ý nhìn thấy phía trước có vài người đang thảo luận gì đó, chầm chậm tiến lại gần, nhìn không rõ, chỉ có vài thanh âm đứt quãng truyền đến ” Huyết chú, tuân theo, tru di tam tộc! ”

Như Ý không hiểu, nàng muốn tới gần để nhìn nhưng cảm nhận được bản thân bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn lại, nàng muốn hét lên nhưng vô nghĩa, không thể làm được gì.

Cảnh tượng trước mắt lại bị ngắt quãng, chuyển sang quãng thời gian lúc nàng và Thác Bạc Liệt gặp nhau, nơi đẹp đẽ và thanh tịnh ấy, nàng thi triển khinh công bay từ trên cay xuống, bị Thác Bạc Liệt nhìn thấy.

Sau đó bị Thác Bạc Liệt ôm lấy, dĩ nhiên là cảm giác lãng mạn mang theo chút hơi ấm từ người hắn khiến nàng say mê..

” Như Ý, dậy đi, đừng ngủ nữa! ”Ai gọi nàng vậy, nàng không muốn bị làm phiền, nàng cảm thấy rất mệt, rất mệt…

” Như Ý, đi cùng ta, có nghe thấy không, thần thú đang gọi ngươi, ngươi nhắm mắt lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, sau đó triệu hoán là được.”

Như Ý nghe thấy ai đó đang chỉ bảo cho nàng, chậm rãi nghe theo, nhắm hai mắt cảm nhận tiếng gọi kia, sau đó học theo nó để triệu hoán thần thú.

” ầm ” Lúc Như Ý cảm thấy mình sắp đạt đến tầng cuối cùng thì một tiếng gầm rú truyền đến.

Toàn bộ lực nàng ngưng tụ được bị phá vỡ, chỉ còn lại một mảnh lạnh như băng, nàng muốn xem xem là ai đã xen ngang, lại phát hiện ý thức của mình không rõ ràng, dần dần trở nên mơ hồ.

Đột nhiên nàng thấy mình bị ôm khỏi thùng nước lạnh, Như Ý, ngươi thoát chết rồi ư? Nàng tự hỏi chính mình. Trong lòng bình ổn trở lại, thân thể cũng không cố gắng chống đỡ nữa, vậy là được rồi! như vậy là ổn rồi! Như Ý buông lỏng, sau đó hôn mê bất tỉnh.

” Thái y, truyền Thái y cho Trẫm.” lúc Thác Bạc Liệt nhận được tin tức, trong lòng như bị lửa đốt, không do dự gì chạy đến chỗ Thái hậu, đúng lúc nhìn thấy Thái hậu cùng một người thương lượng gì đó.

Đây cũng là lần đầu tiên Thác Bạc Liệt nói chuyện nghiêm túc với Thái hậu.

Thái hậu đi qua nghênh đón, không những không tức giận mà tâm tình trông còn có vẻ khá tốt.

” Hoàng nhi, sao con lại vội vàng như vậy? ” Thái hậu vừa cười vừa đi về phía Hoàng thượng.

Thác Bạc Liệt không muốn cùng thái hậu nói lời vô nghĩa, càng không cần nghĩ đến chuyện này có phải thái hậu làm hay không, mà trực tiếp khẳng định tin tức hắn nhận được là chính xác.

” Sao người lại nhốt cô nương kia vào?” Thác Bạc Liệt trực tiếp khinh thường thái hậu, trong mắt hắn tất cả chuyện này đều do Thái hậu gây nên, không còn gì để nghi ngờ.

Thái hậu vô cùng bình tĩnh nói,” Ai gia không hiểu lắm ý tứ của ngươi, Hoàng nhi, ngươi có thể nói rõ ra được không? Cô nương nào vậy?” Thái hậu cười nhạt, như thể chưa có chuyện xảy ra.

Thác Bạc Liệt ánh mắt có chút thị huyết, hắn thấy mình nhịn thái hậu hết lần này đến lần khác để bà ta được đà lấn tới.

Hắn trức tiếp nắm lấy cổ tay Thái hậu, dùng hết sức siết chặt khiến bà ta đau đớn: ” Người cũng biết trẫm rất tàn nhẫn, đừng để ta phải hỏi đến lần thứ hai!”Lúc này, Thác Bạc Liệt không che giấu ác tính của mình nữa, điều hắn muốn là để Thái hậu nói ra.

Thác Bạc Liệt nói xong liền thả tay Thái hậu xuống, thân thể thái hậu trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

”Ha ha, Thác Bạc Liệt, ngươi đúng là không có thuốc chữa,, ai gia vẫn cho rằng ngươi chỉ đối với người khác như vậy, còn với người mẹ đẻ là ta sẽ không giống, hiện tại mới biết ngươi chính là đồ máu lạnh, với ai cũng vô tình. Uổng cho ai gia quan tâm ngươi. Có điều với người kia, ngươi xác định ngươi có thể gặp được ư? haha ”

Thái hậu điên cuồng oán trách Thác Bạc Liệt, oán trách hắn đối với bà ta quá tàn nhẫn, không tin tưởng bà, bà ta làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho hắn, không ngờ hắn lại đối với mình như vậy.

Thác Bạc Liệt nhướng mày, ” Nói cho trẫm, trẫm vẫn sẽ là hài tử tốt của mẫu hậu, đối tốt với người như trước, kính trọng người, cho người được hưởng vinh lợi quyền quý!” Thác Bạc Liệt nhìn chằm chằm Thái hậu, đợi bà ta trả lời.

Thái hậu nhìn vể phía Thác Bạc Liệt, vẻ mặt hiện lên nét buồn, trong lòng có loại tư vị không thể nói thành lời ” Ngươi biết ai gia nghĩ cái gì, ngươi không cần phải lừa ai gia.”

Thái hậu không chịu khuất phục nói

Thác Bạc Liệt lập tức cười âm hiểm, cúi đầu đến gần Thái hậu ” Năm ấy ngươi có quan hệ bất chính với Vệ quốc công, ngươi cho rằng trẫm không biết ư? Trẫm biết ngươi muốn quyền lợi, muốn địa vị nên đẩy trẫm lên ngôi vị hoàng đế này, còn trẫm đang làm cái gì cũng không biết, ngươi muốn cái gì ngoài trẫm thì còn ai có thể biết đây? ”

Thái hậu hoảng sợ nhìn về phía Thác Bạc Liệt, bà ta cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, không ngờ Thác Bạc Liệt lại biết được, cuối cùng mình lại là người không hiểu rõ nhất.

Thác Bạc Liệt nhìn sắc mặt biến hóa của bà ta, cũng biết lời nói của mình đã có tác dụng, cao cao tại thượng phất tay áo nhìn Thái hậu: “ cho nên người tốt nhất nên nói cho ta biết, như vậy trẫm sẽ không so đo với người chuyện này. Thái hậu, người thấy thế nào?”