Rất nhiều lời, cho dù là giả, nói mười lần trăm lần người ta cũng sẽ tin, huống chi còn là một câu nói thật như vậy, Như Ý đã tin từ lâu rồi, người đàn ông này có thể giao cả mạng sống của mình cho cô, có phải cô có thể chọn to gan một lần, giao mình cho hắn hay không.
Nhưng lúc này không phải thời gian tốt nhất để nói chuyện yêu đương, Như Ý lý trí biết, Mộ Dung Tinh Thần đã tỉnh lại, vậy lúc rời đi đã đến rồi.
“Tinh Thần, bây giờ chàng cảm thấy thế nào?” Tuy Như Ý có kế hoạch như thế, nhưng vẫn lo lắng đến sức khoẻ của Mộ Dung Tinh Thần, cô lo vất vả như vậy, thân thể của Mộ Dung Tinh Thần sẽ không chịu nổi.
Mộ Dung Tinh Thần thấy vẻ mặt Như Ý căng thẳng vậy, biết chắc chắn cô có quyết định gì đó, tuy miệng vết thương còn mơ hồ đau đớn nhưng đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cảm nhận được dường như thân thể mình có nhiều hơn một luồng khí, còn có thể được mình hấp thu tốt như vậy, công lực cũng tăng lên rất nhiều.
“Yên tâm, ta rất khoẻ, hơn nữa ta cảm thấy dường như mình có thêm tinh lực rồi, Như Ý, nàng truyền chân khí cho ta sao?”
Ngoài khả năng này, Mộ Dung Tinh Thần tạm thời không thể nghĩ đến khả năng nào khác nữa, cho nên hắn mới hỏi chắc đến thế.
Như Ý gật đầu, cũng không có gì để giấu diếm, dù sao thân thể là của hắn, hắn có thể cảm nhận được, vậy chứng tỏ đã thật sự hấp thu rồi.
“Như Ý, nàng có quyết định gì cứ làm ngay đi! Không sao, ta rất ổn!” Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý muốn nói gì đó, lại có vẻ hơi khó xử, cho nên thấu tình đạt lý hỏi.
Như Ý gật đầu, cũng không chậm trễ thời gian nữa: “Ta muốn lập tức rời khỏi đây, vì ta thấy hình như Cát Lượng kia cũng không muốn bỏ qua cho chúng ta, tuy Đỗ Chính Viễn từng giúp chúng ta một lần, nhưng không phải lần nào hắn cũng giúp chúng ta được, cho nên…”
Lời này không cần phải nói hết cũng đã rất rõ ràng rồi, về phần Đỗ Chính Viễn kia, Mộ Dung Tinh Thần lăn lộn trong giang hồ đã lâu, đương nhiên cũng biết người thần bí này, lại có thể giúp mình, hắn không thích mang ơn người khác, lúc nào đó nhất định phải trả lại.
“Được! Để an toàn, bây giờ chúng ta đi ngay, thân thể ta không sao!” Mộ Dung Tinh Thần nói xong thì chủ động bước xuống giường.
Như Ý thấy Mộ Dung Tinh Thần bình tĩnh như vậy, lúc này mới yên lòng.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Giai, thầm đưa ra quyết định, đi lên gọi Tiểu Giai.
“Hả, gì thế…” Tiểu Giai như chim sợ cành cong, cũng không biết cái gì khiến nàng ta trở nên nhạy cảm như vậy, lại còn có phản ứng lớn đến thế. Loading...
Như Ý cười, sau đó nhỏ giọng nói với Tiểu Giai: “Tiểu Giai, bọn ta phải rời khỏi đây!”
Như Ý muốn hỏi Tiểu Giai có muốn đi cùng mình không.
Cô lại không ngờ bây giờ Tiểu Giai đã xem Như Ý trở thành người thân duy nhất của mình, vừa nghe Như Ý nói muốn đi, nàng ta cho rằng Như Ý muốn vứt bỏ mình, không cần mình nữa, sợ hãi cộng thêm uất ức trong lòng khiến nàng ta không kiềm lòng được mà bật khóc.
“Tỷ đã nói muốn dẫn ta đi, sao tỷ có thể không giữ lời như vậy chứ, tỷ cứ vứt bỏ Tiểu Giai như thế sao!” Tiểu Giai khóc đến tê tâm liệt phế.
Như Ý xoa cái trán hơi đau của mình, thế này mình cũng không cần nghĩ nên khuyên Tiểu Giai đi cùng mình thế nào nữa, không ngờ Tiểu Giai đã quyết định muốn rời đi theo mình rồi.
Như Ý vỗ vai Tiểu Giai, tiếp tục nói bên tai nàng ta: “Ai nói ta không dẫn cô đi chứ, khi nãy ta vốn muốn hỏi cô có muốn đi cùng bọn ta không, không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy, ta còn chưa kịp nói lời này cô đã giành lời với ta rồi!”
Bị Như Ý nói thế, Tiểu Giai mới hơi ngượng ngùng sờ đầu mình, xấu hổ nói: “Không phải vì ta sợ tỷ không cần ta sao!”
Lúc này Như Ý mới nhìn Mộ Dung Tinh Thần, hai người gật đầu, Như Ý kéo Tiểu Giai qua, nghiêm túc nói với nàng ta: “Tiểu Giai, bây giờ chúng ta sẽ rời đi, cô đừng hỏi ta cái gì cả, đợi lát nữa có chuyện gì xảy ra, hoặc có động tĩnh gì, cô chỉ cần đi ở giữa bọn ta là được, biết không? Đừng nói quá nhiều!”
Như Ý nói thế chỉ là sợ Tiểu Giai chợt nói nhiều, lớn tiếng dẫn Cát Lượng tới, dù sao lúc này hắn ta vẫn đang muốn xử lý mình.
Tuy Tiểu Giai không hiểu Như Ý muốn nói gì, nhưng nàng ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nàng ta sợ, sợ Như Ý không cần mình, như vậy nàng ta thật sự chỉ còn lại một mình mà thôi.
Như Ý thấy Tiểu Giai nghe lời như thế mới yên tâm hơn.
Mấy người lợi dụng đêm tối, chính thức rời đi.
Chỉ là không ngờ là bọn họ đã cực kỳ cẩn thận, nhưng vẫn không nhanh bằng Cát Lượng, có lẽ Cát Lượng đã trông chừng bên ngoài từ lâu, là vì đang đợi bọn họ.
Như Ý kéo Tiểu Giai đi đằng trước Mộ Dung Tinh Thần, nhanh chóng tiến lên.
Bốn phía đột nhiên sáng trưng, Như Ý cảm thấy xung quanh như có rất nhiều ngọn đuốc.
“Nửa đêm thế này, mấy vị đang đi đâu thế?”
Mộ Dung Tinh Thần nghỉ ngơi hai ngày, Cát Lượng cũng nghỉ ngơi hai ngày, ngược lại cũng hồi phục không tệ, tuy nhìn vẫn hơi tiều tuỵ, nhưng khí sắc tốt hơn Mộ Dung Tinh Thần rất nhiều.
Giọng nói của hắn ta quá bình tĩnh trong bóng đêm thế này, khiến người ta nghe thấy vang vọng đến rùng cả mình.
Như Ý kéo Tiểu Giai ra sau lưng mình, đứng sóng vai với Mộ Dung Tinh Thần, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Cát Lượng còn nằm trên nhuyễn tháp trước mặt.
“Quấy rầy đã lâu, muốn nhanh chóng rời đi thôi!”
Như Ý lạnh nhạt nói, âm thanh càng trở nên lạnh lẽo hơn trong bóng đêm.
Cát Lượng cười châm chọc: “Dù sao cũng đã làm phiền rồi, dài ngắn có khác gì nhau đâu?!”
Như Ý lạnh lùng: “Không cần nữa!”
Nói xong đưa mắt nhìn Mộ Dung Tinh Thần, hai người nhanh chóng xoay người.
Sao Cát Lượng có thể cho hai người cơ hội, hắn ta quay đầu, lớn tiếng rống lên: “Người đâu, giữ hai vị, à không đúng, là ba vị này lại cho ta, tiếp đãi bọn họ đàng hoàng!”
Lúc này đôi mắt Cát Lượng đục ngầu, đã mất đi vẻ tao nhã ung dung lần đầu tiên gặp Như Ý từ lâu, có vẻ cực kỳ kích động, xem ra Cát Băng rời đi đã đả kích hắn ta rất lớn.
Như Ý vừa nghe thấy âm thanh, hai người bước nhanh lên, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng rời đi, nhưng vì dắt theo Tiểu Giai, Mộ Dung Tinh Thần còn từng bị thương, lúc này trở nên chậm hơn rất nhiều.
Những người đó cũng lợi dụng cơ hội nhanh chóng đuổi theo.
Như Ý vừa bảo vệ Tiểu Giai vừa đánh nhau với những người đó, từ từ đến gần cổng lớn của Đào Viên sơn mạch.
Sao Cát Lượng có thể bỏ qua cho bọn như thế được, hắn ta muốn tận mắt nhìn thấy mấy người này bị bắt, như thế trong lòng hắn ta mới dễ chịu hơn được một chút, trong ý thức của hắn ta, Như Ý đã làm gì Cát Băng, nếu không sao cô có thể chạy ra ngoài, còn Cát Băng lại bị chôn vùi nơi nào đó chứ, còn có người đàn ông bên cạnh cô cuối cùng là ai, chắc chắn là hai người âm mưu hãm hại Cát Băng, Cát Lượng càng chắc chắn suy đoán của mình hơn, trong mắt đều là ngọn lửa báo thù đang bùng chát.
Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần liều mạng kiên trì, mắt thấy đã đến cửa lớn thì vui vẻ trong lòng, tăng nhanh tốc độ.
“Muốn chạy hả!”
Cát Lượng thấy hai người sắp đi ra cửa lớn, như thế đi ra ngoài đường lớn càng khó bắt hơn, hơn nữa hắn ta cũng không chắc bên ngoài bọn họ có người viện trợ không.
Hắn ta duỗi tay ra, thuộc hạ hiểu rõ đưa cho hắn ta một mũi tên, tuy hắn ta bị thương, nhưng vẫn làm được chuyện bắn tên.
Lúc này hắn ta như ma quỷ đến từ địa ngục, kết thúc mạng sống của tất cả mọi người, khoé miệng nở nụ cười thối nát tàn nhẫn, tựa như lúc này hắn ta chính là chúa tể.
Lúc này Như Ý đang lo đấu với kẻ địch bên cạnh, nào có thể chú ý đến Cát Lượng ở xa.
“A…”
Tiểu Giai không có công phu, hoàn toàn không thể giúp được gì, lúc này lập tức bị nam tử trước mặt doạ sợ.
Tiếng thét kinh hãi của Tiểu Giai hấp dẫn sự chú ý của Như Ý, cô quay đầu, nhìn thấy một tên đàn ông đang muốn chém xuống, cô lách mình một cái, vốn muốn kéo Tiểu Giai, nhưng vì nàng ta sợ hãi nên quơ tay lung tung, Như Ý kéo Tiểu Giai tốc độ bị chậm lại, mắt thấy lưỡi dao của người nọ sắp chém xuống, cô nhanh nhẹn lấy tay chặn dao, sau đó tay kia buông Tiểu Giai ra, vỗ mạnh một cái, người nọ ngã xuống, nhưng vẫn không may là tay trái của cô bị thương, máu tươi liên tục chảy ra bên ngoài.
Tiểu Giai thấy Như Ý vì cứu mình nên chảy máu lập tức đau lòng khóc lên.
“Như Ý tỷ tỷ, tỷ sao rồi, đều tại ta, cái gì cũng không biết!”
Tiểu Giai vừa uất ức vừa đau lòng nhìn về phía Cát Lượng, lại đúng lúc thấy hắn ta muốn bắn tên về phía Như Ý.
Như Ý vốn còn muốn an ủi Tiểu Giai mấy câu: “Không sao đâu, Tiểu Giai, chúng ta sắp rời khỏi rồi!”
Lời này vốn còn mang theo ý cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô cứng lại bên khoé môi.
“Cẩn thận!”
Lời này không phải Như Ý nói, vì cô vẫn chưa nhận ra, nhưng Tiểu Giai lại vô ý nhìn thấy Cát Lượng muốn bắn cô, khi nãy nàng ta còn vì người xấu muốn chém mình mà thét chói tai, lúc này lại không suy nghĩ nhiều đến thế, nàng ta nhẹ nhàng đẩy thân thể Như Ý ra, mũi tên đó cứ như thế vô tình cắm vào người nàng ta.
“Tiểu Giai, cô sao rồi?”
Mắt Như Ý lập tức phủ kín sương mù, tay trái bị thương không đỡ được Tiểu Giai, tay phải còn đang cầm kiếm, hoàn toàn không kịp đỡ lấy nàng ta, Tiểu Giai xinh đẹp tựa như một con bướm, sau đó nhẹ nhàng ngã xuống đất, ánh mắt dịu dàng nhìn Như Ý còn mang theo đau đớn mơ hồ.
Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý bị thương đã muốn đến gần cô từ lâu, nhưng vì kẻ địch quá nhiều, hoàn toàn không thoát ra được. Hắn giết đến đỏ cả mắt, hắn từng nói không muốn Như Ý bị thương, máu, lúc này hắn trở thành một cỗ máy giết người, chỉ có thể thấy máu, máu khiến hắn hưng phấn, hắn càng giết càng vui vẻ.
Như Ý chém mỗi người một kiếm, đi đến bên cạnh Tiểu Giai, vội vàng đỡ lấy nàng ta: “Tiểu Giai, cô cố chịu đựng, ta dẫn cô rời khỏi nơi này ngay đây!”
Như Ý nói xong thì vội vàng dùng cánh tay bị thương đỡ Tiểu Giai dậy, tuy đau đớn và sức nặng của Tiểu Giai khiến Như Ý cảm thấy cực kỳ mất sức, nhưng cô không thể mặc kệ nàng ta được, tay kia thì liều mạng giết người tấn công tới đây.
Mộ Dung Tinh Thần thấy cánh tay kia của Như Ý không ngừng chảy máu, ánh mắt cực kỳ đau lòng, quay đầu nhìn tới những người khác lại trở thành một con sư tử nổi giận, trong mắt ngập tràn sát khí, một chưởng đánh tới, một kiếm vung lên, đều là máu tươi bắn tung toé.
Tiểu Giai cảm thấy mình rất khó chịu, nàng ta ngây thơ, nhưng không có nghĩa là nàng ta ngu ngốc đến không biết mình bị thương, nàng ta cảm thấy sinh mệnh của mình đã đi đến điểm cuối rồi, máu trên tay Như Ý thỉnh thoảng sẽ nhỏ lên người nàng ta, nàng ta biết nếu Như Ý còn kéo một người sắp chết như mình nữa thì tiếp theo cũng chỉ có cái chết.
“Như Ý, tỷ đi đi, ta đã sắp không xong rồi, không cần lãng phí sức lực đâu, đúng lúc, đúng lúc ta có thể đến bên Nhị đương gia, như thế chắc ngài ấy sẽ không cô đơn, thật ra ngài ấy vẫn luôn không vui vẻ!”
Tiểu Giai như đã nhìn thấy Nhị đương gia đến nhìn mình, ánh mắt lấp lánh mang theo dịu dàng, nàng ta muốn đi gặp Nhị đương gia, như vậy nàng ta sẽ không cô đơn nữa.
Đôi mắt từ từ nhắm lại, vẻ mặt yên bình, thậm chí khoé miệng còn cong lên, như một đoá hoa bách hợp đang nở rộ đến giai đoạn rực rỡ nhất.