Cưng chiều em vô hạn – Mộ Thời Yên
Editor: Yurissuniverse
Hãy đọc bản đầy đủ luôn được chỉnh sửa thường xuyên và đăng tải DUY NHẤT tại trang chính chủ w,🅰️✝️.✝️P🅰️d @Yurissuniverse và Word.🅿️ress.
💗💗💗💗💗
Dưới lòng bàn tay là làn da mỏng manh trắng nõn như sứ của cô, đôi mắt sâu hút của Hoắc Nghiên lóe lên một tia u ám, nó dày đặc và càng ngày càng đậm, hô hấp cũng lặng lẽ thay đổi, dần trở nên nặng nề hơn và còn có chút rối loạn nữa.
Quai hàm siết lại rất chặt, khuôn mặt tuấn tú đang cố kiềm chế, bóng tối trong mắt biến hóa liên tục, ánh mắt nặng nề nhìn cô chăm chú.
Cô vẫn đang đáp lại nụ hôn của anh.
Ngây ngô và không có tí kỹ xảo nào.
Đầu lưỡi cô vô tình quét quanh lưỡi anh như đang miêu tả nó, rất là ngây ngô, nhưng càng dễ khiến cho người khác muốn bất chấp tất cả để bắt nạt cô hơn.
Áo ngủ bị tuột ra, Hoắc Nghiên kéo nó lại cho cô, che đi khung cảnh trắng như tuyết kia, kìm lại đứng dậy, anh đi đến phòng vệ sinh.
Mặc dù đã xối nước lạnh xuống nhưng du͙ƈ vọиɠ vẫn còn.
Nước chảy liên tục, anh tùy ý để nước lạnh chảy xuống người mình.
Hơn mười phút sau, Hoắc Nghiên lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, anh đi đến bên cửa sổ cuối hành lang, đốt điếu thuốc vẫn còn khô ráo không bị dính nước mưa lên.
Làn khói trắng từ từ bao phủ anh, trong bóng tối khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm mơ hồ, cũng càng khiến người khác không nhìn thấu được anh, chỉ có sự lạnh lẽo thì đang hiện lên rất rõ trên những đường nét khuôn mặt anh.
Trong đầu đột nhiên hiện lên câu báo cáo lúc buổi sáng của Đường Cách.
Mà Minh Hành đánh anh cũng vì điều này, vì anh đã khiến Minh Lê phải dùng loại thuốc đó.
Hai mắt khép hờ, hô hấp của Hoắc Nghiên lần thứ hai trở nên trầm trọng hơn, anh nặng nề hít một hơi thuốc, rồi sau đó dập tắt nó.
Khi anh trở lại phòng, cô vẫn đang ngủ rất an lành, phảng phất như chuyện vừa rồi chỉ là một ảo giác.
【Ngoại trừ chuyện thân thế, anh có còn nói dối em chuyện nào nữa không? 】lúc ở cầu thang cô nhìn anh với đôi mắt đào hoa sáng ngời, hình ảnh này đang từ từ hiện ra.
Yết hầu Hoắc Nghiên chuyển động một cách nặng nhọc.
Anh nhìn cô chuyên chú, một lúc sau, anh nằm lên giường vòng cánh tay qua eo cô, ôm cô vào lòng mình.
Anh đặt một nụ hôn lên chân mày cô, một nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ.
“Minh Lê……”
*
Minh Lê mơ màng chìm vào giấc ngủ, ánh dao lạnh thấu xương và một vết sẹo dài cứ xuất hiện liên tục trong giấc mơ của cô, còn có giọng nói mơ hồ của người đàn ông không thấy rõ được mặt kia cùng câu nói đừng sợ.
Hình như có ai đó đang chạm vào cô.
Thần kinh căng thẳng, gần như theo bản năng cô giơ tay lên muốn đẩy cái người đang chạm vào cô ra.
“Bốp——”
Một âm thanh sắc bén vang lên.
Giật mình, lông mi Minh Lê run lên cô từ từ mở mắt ra.
Khuôn mặt Hoắc Nghiên đang ở trước mặt cô.
Anh đang cúi người, những ngón tay thon dài đang kéo chăn bông đắp cho cô, mà cái tay còn lại của anh thì đang nắm lấy cổ tay cô, và cô đã đánh trúng vào cánh tay đó.
Ánh mắt va vào nhau.
Đôi mắt anh vẫn thâm thúy và yên lặng như mọi khi, ánh mắt anh đang dừng ở mặt cô, như một tấm lưới rơi xuống không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Một cảm xúc kỳ lạ phớt nhẹ qua trái tim, Minh Lê gọi anh, vì nửa tỉnh nửa mơ nên giọng nói cũng bất giác trở nên mềm mại: “Hoắc Nghiên……”
Anh lặng lẽ đặt cánh tay trắng nõn của cô vào lại trong chăn, môi mỏng nhếch lên, Hoắc Nghiên nhỏ giọng giải thích: “Dự án có vài vấn đề, anh phải đi Lan Thành, giờ vẫn còn sớm em ngủ thêm chút đi.”
Anh ấy phải đi sao?
Minh Lê đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Bây giờ hả?” Cô nhìn anh không chớp mắt, hỏi.
“Ừm,” âm tiết phát ra từ cổ họng, nhịn xuống xúc động muốn ôm cô lên và hôn môi cô, nhìn cô chăm chú, dừng một chút, giọng Hoắc Nghiên đã khàn khàn những vẫn bình tĩnh: “Có muốn đi cùng anh không?”
Minh Lê nhất thời không phản ứng kịp.
“Đi đâu?”
“Lan Thành.”
Mãi đến lúc này Minh Lê mới nắm rõ được tình hình.
Lông mi vỗ vỗ rất nhanh, cô hơi có chút lo lắng không thể giải thích được: “Anh đi công việc mà, em đi theo làm gì?”
Dưới sự lo lắng căng thẳng kia là một sự mong đợi nho nhỏ không thể nói rõ được.
Nhưng người đàn ông vẫn không nói chuyện.
Ngón tay trong lớp chăn mỏng đang siết chặt lại, hình như tim đập có chút nhanh, cô nhìn anh, giọng điệu từ chối mang theo chút ngạo kiều: “Không đi đâu.”
Muốn hỏi anh cô có thể đi đâu nhưng rốt cuộc vẫn không dám hỏi.
Có chút xấu hổ xen lẫn hưng phấn đang len lỏi trong lòng cô, không đợi anh nói thêm gì khác, cô ra vẻ thản nhiên dò hỏi: “Vậy khi nào anh về.”
“Tối nay.”
“Ồ.”
“Anh đi đây.” Lời nói phát ra từ sâu trong cổ họng, Hoắc Nghiên trầm giọng nói.
Nói xong anh liền đứng lên.
Khóe mắt Minh Lê nhìn thoáng qua ngón tay anh đang cầm lấy một mảnh giấy ở trên tủ đầu giường.
“Gì vậy?” Cô vô thức hỏi anh.
Hoắc Nghiên cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm nhìn cô, giải thích: “Mảnh giấy này cho em.”
Thấy anh đang chậm rãi rút tay về…….
“Từ từ!” Minh Lê buột miệng thốt lên, cánh tay trắng nõn mềm mại vươn ra khỏi chăn nắm lấy cổ tay anh ngay lập tức không chút suy nghĩ, hơi nhướng mày lên có chút kiêu ngạo, “Cho em rồi thì là của em, kể cả mảnh giấy thì cũng là của em.”
Hoắc Nghiên dừng lại.
“Được rồi,” anh đặt lại chỗ cũ, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt cô, “Là của em.”
Của em…….
Đó rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, giọng điệu cũng giống như mọi khi lạnh nhạt và hững hờ, nhưng không biết sao Minh Lê lại có thể nghe ra được một cảm giác thâm tình và lưu luyến từ lời nói của anh.
Nhiệt độ ở chỗ mà cô đang nắm lấy tay anh hình như đang tăng dần lên một cách khó hiểu.
Minh Lê liếc trộm anh.
“Hoắc Nghiên.”
“Hửm?”
Tim đang đập nhanh quá, cô cố gắng hết sức kiềm chế cái cảm xúc mà trong 23 năm qua chỉ xuất hiện khi ở trước mặt anh lại, Minh Lê kiềm chế rồi lại kiềm chế, lúc này cô mới tỏ vẻ bình tĩnh quang minh chính đại nhìn thẳng anh.
“Anh cứ như vậy rời đi hả?”
Cô giả bộ thản nhiên hỏi anh, nhưng thực ra trong lòng không kìm được sự căng thẳng, “Hết ngày hôm nay là cũng chỉ còn có hai ngày, anh làm cách gì để có thể dỗ em hết giận được đây?”
Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay cô, vị trí bị cô nắm lấy có chút nóng, lộ ra 1 khúc tay trắng nõn, và mùi hương nhàn nhạt của cô cũng đang lặng yên không tiếng động xâm nhập vào mũi anh.
Môi cô ấy…….
Một khung cảnh rất sống động đầy sắc màu đang hiện ra trước mắt anh.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô lại rất trong sáng.
Yết hầu Hoắc Nghiên đột nhiên trồi lên hạ xuống.
“Minh Lê.”
Giọng nói anh cực kỳ khàn và êm ái một cách lạ thường, nó bay vào tai cô, Minh Lê còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy khuôn mặt đẹp trai cao ngạo đó đang từ từ tiến đến gần mình, ngay sau đó, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông che hai mắt cô lại.
Thị giác mất đi, theo sau đó là hơi thở mát lạnh quen thuộc bao phủ xuống, mang theo nhiệt nóng như lửa xuyên vào lỗ chân lông cô.
Vô cùng rõ ràng.
“Ưʍ.”
Môi hai người chạm vào nhau.
Một nụ hôn dịu dàng, trằn trọc và dày vò.
*
Mãi cho đến khi không còn một chút hơi thở nào của Hoắc Nghiên còn trong phòng ngủ thì Minh Lê mới khôi phục lại được trạng thái bình thường của mình một cách rất khó khăn.
Hô hấp vẫn chưa dịu lại, ngực cô vẫn còn đang phập phồng.
Minh Lê vô thức đưa tay lên chạm vào hai gò má đang ửng hồng của mình, không hề ngờ, ngay khi vừa chạm vào cô đã phải nhanh chóng rút tay về lại ngay.
Nhớ lại nụ hôn lúc nãy…..
Minh Lê chợt thấy hô hấp lại trở nên dồn dập hơn, thậm chí là hỗn loạn, cô thấy mình giống như một cô gái nhỏ mới biết yêu, mới va phải tình yêu cuồng nhiệt cùng với người mình thích hôn môi lần đầu tiên, mà rõ ràng là tối hôm qua cô đã hôn rồi ấy chứ.
Có chút thẹn thùng, cô cắn chặt môi, lông mi không ngừng rung rung, cố gắng bình ổn lại hô hấp nhưng mà vẫn vô dụng, cô không khỏi băn khoăn sao anh lại tự nhiên không nói một lời mà hôn cô nhỉ.
Muốn dỗ cô sao?
Trực giác này khiến cả người cô nóng ran lên như bị lửa thiêu, Minh Lê vội vàng xốc chăn lên đi đến phòng tắm để hạ nhiệt.
Khóe mắt nhìn thoáng về phía mảnh giấy mà anh để lại.
Hơi khựng lại một tí, sau đó Minh Lê đưa tay ra cầm nó lên.
Nét chữ quen thuộc, giống với nét chữ ngày hôm qua cô nhìn thấy ở ở biệt thự, trong mảnh giấy nói cho cô biết việc anh phải đi Lan Thành, ngoài ra cũng không có một chữ dư thừa nào khác, giống hệt với con người của anh, những lời nói này cũng mang theo một chút lạnh lùng.
Lòng bàn tay xẹt nhẹ qua mảnh giấy, Minh Lê cầm lòng không đậu nhếch đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Cảm giác……
Giống như nhận được thư tình từ anh vậy.
Trên thực tế từ nhỏ đến lớn Minh Lê đã nhận được rất nhiều thư tình hoặc giấy nhắn, nhưng mỗi lần thấy chúng, cô không cảm thấy được gì ngoài sự phản cảm và không thích, có lần Yểu Yểu còn cười cô nói với cô, nếu cậu không thích thư tình của những cậu trai vậy không lẽ cậu thích của những cô gái hả?
Mà bây giờ………..
Minh Lê chắc chắn rằng cô đang rất vui sướng.
Ngay cả khi nó chỉ là một mảnh giấy.
Trái tim nhảy lên thình thịch, dường như có một chút ngọt ngào nhè nhẹ đang lặng lẽ toát ra, từng lớp từng lớp phủ lên trái tim cô, mang theo vị ngọt.
Minh Lê cẩn thận gấp lại mảnh giấy rồi sau đó trịnh trọng mở ngăn kéo ra và cất tạm mảnh giấy vào đó.
Đi chân trần xuống nhà, cô ngâm nga một bài hát, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng tắm với một nụ cười trên môi.
Rửa mặt xong, ánh mắt tùy ý quét qua, đột nhiên, cô trợn to hai mắt lên, cơ thể sững sờ cứng ngắc tại chỗ.
Đồ lót của cô và quần áo của anh…………
Tối hôm qua sau khi đuổi Hoắc Nghiên đi, Minh Lê đã rất buồn và đau khổ, anh thật sự rời đi khiến cho tâm trạng cô trở nên rất tệ, vì vậy toàn bộ quần áo trên người cô bao gồm cả đồ lót đều bị cô trút giận ném hết xuống đất.
Sau cô đi tắm, váy ngủ hai dây cô cũng tùy ý vứt ở một bên.
Nhưng mà lúc này……
Cho dù là quần tây hay vẫn là váy ngủ cô mặc ban ngày, kể cả là đồ lót, đều đã được nhặt hết lên, đặt ngay ngắn chỉnh tề trong giỏ quần áo bẩn, mà bên cạnh quần áo của cô là quần tây bị ướt mưa của Hoắc Nghiên.
Cô cũng không có nhặt nó lên.
Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất là Hoắc Nghiên đã nhặt.
Nghĩ đến cảnh anh nhặt váy và đồ lót của cô lên với vẻ mặt hờ hững, ngón tay anh còn chạm phải………..
Chỉ trong tích tắc, nhiệt độ nóng bỏng trên khuôn mặt mà Minh Lê đã rất vất vả kìm xuống lại lần thứ hai nóng bừng bừng lên, sắc mặt đỏ ửng đáng ngờ đã thay thế luôn cả làn da trắng nõn của cô, nó nhuộm đỏ hết toàn bộ da thịt cô, thậm chí cả bắp chân đang lộ bên ngoài cũng trở nên hồng hồng theo.
Nhịp thở của Minh Lê đang rất hỗn loạn.
Cô gần như chạy trối chết ra khỏi phòng tắm đi đến phòng để quần áo.
Nhưng mà khi cô đến phòng để quần áo rồi, thì sắc mặt và nhiệt độ vẫn không trở lại bình thường mà còn có chiều hướng nghiêm trọng dữ dội hơn nhiều.
Chỉ vì cô đã thấy được những dấu vết anh để lại trên cơ thể cô.
Khác hẳn với cảm xúc phẫn nộ và tủi thân sáng hôm qua thì bây giờ cô lại đang ngại ngùng vô cùng.
Trong lúc xấu hổ, cô đã có ảo giác, cô thấy dấu hôn kia hình như đang đậm hơn, thậm chí trong lúc hốt hoảng cô còn cảm thấy, hình như hôm qua đã mơ thấy Hoắc Nghiên hôn mình……
*
Sau khi Minh Hành nghe xong cuộc điện thoại và bước vào phòng thì thấy Minh Lê đang nở một nụ cười nhạt.
Nhướng mày, hắn trêu ghẹo: “Đã suy nghĩ cẩn thận rồi hả?”
Minh Lê lười để ý đến hắn.
Minh Hành bật cười, chỉ về hướng nhà ăn: “Hoắc Nghiên đã cho người đưa bữa sáng tới rồi, cùng ăn sáng với chú không?” Hơi dừng một chút, hắn còn nói thêm một câu đầy ẩn ý, “Anh ta đối xử khá tốt với cháu đấy chứ.”
Ánh mắt kia……
Ngực Minh Lê nhảy dựng lên một cái, lộ ra sự xấu hổ hiếm khi thấy, trừ khi ở trước mặt Hoắc Nghiên, cô đã không có chú ý đến hàm ý sâu xa của Minh Hành: “Anh không được nói ra bên ngoài!”
“Nói cái gì cơ?” Ý cười nơi khóe miệng vẫn không giảm đi, Minh Hành biết rõ còn cố hỏi.
Sao Minh Lê có thể không nhìn ra được là hắn đang cố ý chứ.
Hãy đọc bản đầy đủ luôn được chỉnh sửa thường xuyên và đăng tải DUY NHẤT tại trang chính chủ w,🅰️✝️.✝️P🅰️d @Yurissuniverse và Word.🅿️ress.
Số chữ: 2643
💗💗💗💗💗