Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 6



Phó Tư Diễn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo lại gần mình một bước để cô cách xa hồ nước chút. Anh cúi đầu, trên mặt giữ nét cười nhạt.

Dung Hoan bị anh đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho sợ tới mức không nói ra lời, cả người vẫn ngây ra.

Phó Tư Diễn nhướn mày, nở nụ cười, đè giọng xuống rất thấp:

“Cô nhóc, còn nói chú không đẹp trai à? Đã nhìn đến ngây ra rồi.”

Dung Hoan còn chưa trả lời, bên cạnh đã vang lên một chuỗi âm thanh như chuông bạc: “Chú Phó!”

Thẩm Như nhìn thấy Phó Tư Diễn, kích động xông tới. Phó Tư Diễn buông tay ra nắm lấy hai vai Dung Hoan, mỉm cười với Thẩm Như: “Như Như lại cao lên không ít nhỉ?”

Thẩm Như thẹn thùng sờ đầu: “Mới 1m65 mà.”

Anh đánh giá Dung Hoan lùn hơn Thẩm Như một đoạn, nói như trêu ghẹo: “Ừm, cao hơn Hoan Hoan.”

Dung Hoan: “...” Cô cũng 1m6 mà, đi giày cao gót là có thể...

Dương Tuyết chạy đến, nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cũng rất ngạc nhiên: “Chú là ai vậy?”

Dương Sóc vừa hay xuống lầu, đi qua giới thiệu, biết được Dung Hoan và Phó Tư Diễn còn có quan hệ chú cháu, mời bọn họ cùng nhau ở lại ăn cơm trưa.

Ba cô nhóc tiếp tục chơi, Dương Sóc mời Phó Tư Diễn uống trà.

Phó Tư Diễn gật đầu, trước khi đi anh nhìn Dung Hoan, đuôi lông mày mang ý cười. Anh đi rồi, Dương Tuyết kìm nén trái tim thiếu nữ đang nhảy nhót: “Chú này đẹp trai quá.”

Thẩm Như gật đầu như gà con mổ thóc: “Trước đó tớ đã nói với cậu rồi mà, tớ có ông chú siêu đẹp trai.”

Thẩm Như vỗ vỗ Dung Hoan đang ngây ra: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”

“Không...” Dung Hoan vội đi sang một bên, trong đầu không loại bỏ được giọng nói chuyện vừa rồi của Phó Tư Diễn với cô. Cô cụp mi sờ khuôn mặt hơi nóng của mình.

-

Thẩm Như vốn muốn ở lại ăn cơm với Dung Hoan nhưng cô ấy nhận được điện thoại của mẹ phải về nhà. Dung Hoan muốn về cùng cô ấy nhưng giữa trưa Phó Tư Diễn đến, anh bảo cho cô dứt khoát ở lại cùng.

Dương Tuyết bưng hai đĩa cherry đến phòng khách, hỏi người đang ngồi: “Dung Hoan, chú của cậu thích ăn cherry chứ?”

“Tớ không biết.”

Dương Tuyết mím môi: “Không sao, để tớ đưa lên.” Cô ta lên lầu, gõ cửa rồi đi vào, nhìn thấy Phó Tư Diễn và Dương Sóc đang chơi cờ.

“Ông ơi, ăn trái cây thôi.” Cô ta đặt một đĩa ở trước mặt ông rồi lại bưng một đĩa khác đặt trong tầm tay Phó Tư Diễn, giọng rất ngọt: “Chú Phó cũng ăn chứ ạ? Cherry này ngọt lắm đó.”

Phó Tư Diễn nhàn nhạt nói cảm ơn, Dương Tuyết ngoan ngoãn báo cáo với Dương Sóc: “Ông ơi, hôm nay cháu nghiêm túc tập đàn piano đó, thầy còn khen cháu.”

Dương Sóc đầy ý cười: “Ngoan lắm.”

“Ông ơi, cháu xuống lầu đây.” Cô ta nói rồi đôi mắt còn lơ đãng liếc Phó Tư Diễn, lại thấy anh chậm chạp không lấy cherry, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn cô ta một cái.

Cô ta hơi tức giận, ra ngoài thì nhìn thấy cô giúp việc cầm váy trắng mà cô ta mua ở nước ngoài trong tay, cô ta biến sắc, không còn giọng mềm nhẹ như trong thư phòng nữa: “Váy này phải giặt bằng tay, sau đó phơi khô. Ngày mai tôi phải mặc rồi!”

“... Vâng, cô chủ.”

Cô ta trừng mắt nhìn cô giúp việc một cái, xuống lầu thì thấy Dung Hoan đứng trước đàn piano của cô ta, ngón tay thiếu chút nữa đã chạm vào.

Dương Tuyết chau mày, hô về phía cô ấy: “Cậu đừng sờ lung tung!” Cô ta đến trước mặt Dung Hoan, kéo cô lùi ra sau một bước, đáy mắt mang theo vẻ chán ghét: “Đàn này đặt ở nước ngoài, rất đắt.”

Dung Hoan thu lại nét mặt, giọng nói không chứa cảm xúc: “Tớ chỉ nhìn xem thôi.”

Dương Tuyết giương mắt nhìn cô: “Chỉ là piano, có gì đẹp, cậu cũng không biết đánh.”

Dung Hoan mím môi, xoay người: “Đúng là không có gì đẹp.”

Dương Tuyết sửng sốt, túm chặt tay Dung Hoan lại, trên mặt nở nụ cười tươi: “Dung Hoan, tớ không có ý gì khác. Nếu không cậu nghe tớ đàn một bài nhé? Đàn piano này mà không đánh thì đặt ở đây chẳng có giá trị gì cả.”

Cô ta ngồi xuống, ngón tay khẽ đặt trên phím đàn, mặt ra vẻ say mê. Dung Hoan cho rằng cô ta sẽ đàn một bản yêu cầu độ khó siêu cao, không nghĩ tới là “Fur Elise”.

Bài này hay, chẳng qua khá đơn giản. Cô ta đàn rất nghiêm túc, sau khi kết thúc cô ta ngẩng đầu tươi cười hỏi: “Tớ đàn thế nào, rất tuyệt chứ?” Bản nhạc này là bản cô ta lấy ra biểu diễn khi trong nhà có khách, chịu trách nhiệm đại diện.

“...” Môi Dung Hoan giật giật: “Cũng tạm.”

Không có tiếng vỗ tay kinh ngạc tán thưởng không dứt như trong tưởng tượng, phản ứng này làm Dương Tuyết bất mãn. Hai chữ “Cũng tạm” này không khỏi quá có lệ rồi. Cô ta nhỏ giọng nói thầm: “Cứ làm như cậu cũng đàn được tốt như này ấy.”

Dung Hoan không muốn quan tâm đến cô chủ mắt cao hơn đầu trước mặt, cô đi đến phòng khách, yên lặng cầm cherry ném vào trong miệng, Dương Tuyết lại đến gần: “Dung Hoan, cậu là cháu gái của chú Phó, sao cậu với chú ấy không giống nhau tẹo nào thế.”

“Tớ và chú ấy không phải chú cháu ruột.”

Dương Tuyết ra vẻ hiểu rõ: “Khó trách, tớ thấy chú ấy với cậu chẳng thân nhau tẹo nào. Chú ấy còn không để ý đến cậu.”

Dung Hoan cười hỏi lại: “Vậy cậu rất thân quen với chú ấy à?”

“Tớ...”

Cô ta nói không ra lời.

Thật ra Dương Tuyết vẫn luôn không thích Dung Hoan. Dung Hoan xinh đẹp, tính cách thanh cao, ngay cả Hầu Tử mà cô ta yêu thầm nhiều năm cũng thích Dung Hoan. Cô ta rất khó chịu. Cô ta không muốn nói chuyện nhiều với Dung Hoan, bèn tự mình tiếp tục đánh đàn.

-

Đến giờ cơm, Phó Tư Diễn và Dương Sóc từ trên lầu xuống. Dương Tuyết mang đồ ăn từ phòng bếp sang: “Ông, chú Phó, ăn cơm thôi ạ.”

“Ôi, hôm nay Tuyết Tuyết hiểu chuyện vậy à?”

Dương Sóc đi đến nhà ăn, tầm mắt Phó Tư Diễn quét một vòng, không thấy bóng dáng Dung Hoan.

Anh đi đến sân sau, Dung Hoan vừa hay cũng từ sân sau đi vào. Anh cúi đầu nhìn thay tay cô bụi bặm, dính bùn đất, không khỏi cười: “Đi đào quặng à?”

Cô giấu tay ra sau: “Sân sau có trồng dâu tây, cháu chỉ đi xem.”

Anh cụp mi cười nhạt, ánh mắt dừng ở khóe miệng cô, hỏi một câu: “Cháu đã ăn nhiều cherry lắm à?”

“Dạ?” Cô sững ra.

Anh giơ tay, khẽ chạm lên nước quả trên khóe miệng cô. Dung Hoan hoàn hồn, vội vàng dùng ngón tay cọ cọ khóe miệng, cảm giác còn hơi dính dính, trong lòng cảm thấy quá ngượng ngùng.

Thấy cô cọ gương mặt trắng nõn ra chút ửng đỏ, anh nhếch khóe môi: “Thích ăn cherry à?”

Cô nghiêm túc giải thích: “Rất ngọt nên cháu ăn nhiều một chút...”

Anh cười, cảm thấy cô rất đáng yêu: “Được rồi! Hoan Hoan thích ăn, vậy mấy ngày nữa nhà chúng ta cũng mua cherry ngọt.”

Nhà chúng ta...

Cô hơi ngây ra, khóe miệng chợt hiện lúm đồng điếu.

Rồi sau đó anh vỗ vai cô: “Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

Cô đi vào toilet, rửa tay sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn mình qua gương, lại vốc nước vỗ lên mặt để giảm bớt nhiệt độ.

Đi vào nhà ăn, mọi người đã vào chỗ ngồi, Dương Sóc ôn hòa nói: “Vào đây, ngồi bên cạnh Tuyết Tuyết đi.”

Dung Hoan gật đầu, nhìn thức ăn tinh xảo trước mắt còn chưa động đũa đã nghe Dương Tuyết nói: “Ông ơi, hôm nay trong nhà có khách, cháu cũng xuống bếp hỗ trợ. Tuy rằng làm không ngon, nhưng chị Dung Hoan và chú Phó thích ăn là tốt rồi.”

“Được, được, được. Bé ngoan.” Dương Sóc cười.

Dung Hoan nhớ rõ vừa rồi Dương Tuyết căn bản không xuống bếp, nhiều lắm chỉ ở cửa phòng bếp hô một tiếng bỏ ít muối thôi vào cho người làm ở trong bếp. Nhưng cô không nói gì, yên lặng động đũa.

Được cho phép, hai cô gái cũng uống một ít rượu vang đỏ.

Trên bàn cơm, Dương Sóc hỏi Dung Hoan năm nay bao tuổi: “Thi đại học rồi à? Thi vào trường nào?”

“Đại học S ạ.”

“Khá lắm.” Dương Sóc khen ngợi.

Dương Tuyết bĩu môi, gắp một miếng khoai từ lên bỏ vào miệng: “Cháu cảm thấy đại học S cũng bình thường. Lần trước cháu từng đi dạo trong trường đó, cũng chỉ có vậy, không có hoàn cảnh tốt như đại học ở nước ngoài. Trừ học viện âm nhạc ra, hình như đại học S không có chuyên ngành nổi bật.”

Chuyên ngành ở đại học S là số một số hai trong nước, mời giảng viên ở trong ngoài nước đều có tiếng tăm lừng lẫy. Dương Tuyết đã từng báo danh thi chuyên ngành ở đây, muốn tìm quan hệ để được đề cử vào học, đáng tiếc trình độ của cô ta quá thấp, bị từ chối.

Dương Tuyết nâng cằm, liếc Dung Hoan. Dung Hoan chỉ khẽ mím môi cười, không tiếp lời.

Dương Sóc và Phó Tư Diễn nói về chuyện công việc, Dương Tuyết ở bên cạnh nghe, chủ động nói leo: “Chú Phó, chú là giảng viên đại học à? Thật đỉnh mà. Chú làm giảng viên ở đại học nào thế?”

Phó Tư Diễn nhìn ánh mắt sùng bái của cô ta, cười nhạt trả lời: “Tôi dạy ở đại học S.”

Một giây trước, cô ta còn nói đại học S không tốt, giờ phút này nghe được Phó Tư Diễn dạy học ở đây, câu khen tiếp theo của Dương Tuyết bị nghẹn ngang cổ họng.

Trong lòng Dung Hoan khiếp sợ, không ngờ nghề nghiệp của chú ấy lại là cái này. Nhìn chú ấy không giống giáo viên mà...

Sau khi đề tài này kết thúc, rốt cuộc Dương Tuyết không dám nói gì, ngoan ngoãn ăn xong cơm.

Hai cô bé ăn xong, Dương Tuyết bèn kéo Dung Hoan: “Ông ơi, cháu đi đàn piano một lát. Hai người cứ từ từ ăn ạ.”

“Được, được.”

Dung Hoan cũng chỉ đành rời bàn. Dương Tuyết đi đàn piano, muốn nhân lúc Phó Tư Diễn còn ở dưới lầu, khoe ra kỹ thuật đánh đàn của mình. Bọn họ chắc chắn sẽ lau mắt mà nhìn.

Dung Hoan ngồi trên sofa nghịch di động. Một lát sau, Dương Sóc và Phó Tư Diễn từ nhà ăn cùng đi ra.

Khóe mắt Dương Tuyết liếc thấy hai người đi về phía cô ta, lập tức càng ra sức đàn, âm thanh và tình cảm phong phú. Đàn xong một bài, Dương Tuyết ngẩng đầu, chờ được khen ngợi. Ai ngờ cô ta nhìn thấy tầm mắt Phó Tư Diễn đưa ra phía sau, nhìn về phía người ngồi trên sofa, nói: “Hoan Hoan, không phải cháu cũng biết đánh đàn piano à?”

Dương Tuyết kinh ngạc, Dương Sóc mở miệng trước một bước: “Ồ? Hoan Hoan cũng biết đàn à? Nào, qua đây đánh một bản, bác cũng nghe xem.”

Dương Tuyết trừng mắt, nhìn thấy Dung Hoan đứng dậy đi về phía cô ta. Cô ta đành phải đứng lên để Dung Hoan ngồi xuống.

Dung Hoan ngẩng đầu phát hiện Phó Tư Diễn dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô, khóe miệng cong khẽ, dường như rất chờ mong.

Dung Hoan mở phổ nhạc piano ra, xem mục lục tìm bài muốn đánh, lật xuống phía sau. Dương Tuyết thầm khinh thường, ngoài miệng lại cười nói: “Bài phía sau càng ngày càng khó đó.”

Dung Hoan chợt khép phổ nhạc lại, nói nhỏ một câu: “Không tìm được bài cháu muốn đàn.”

Dương Tuyết hận không thể cho một ánh mắt cực kỳ xem thường. Không tìm được? Cô nói thẳng không biết đàn có phải tốt hơn không?

“Không sao đâu chị Dung Hoan, vậy chị...”

Dương Tuyết vừa định bảo cô đứng dậy, ngón tay Dung Hoan đã chạm lên phím đàn đen trắng, khúc nhạc dạo vui sướng chợt nhảy lên.

Dương Tuyết lập tức chấn động, phát hiện cô đàn bài “Fantasy Impromptu”(*) của Chopin!

Cô ta đã từng không biết tự lượng sức mình muốn luyện bản nhạc này, khó đến cô ta còn chưa đàn xong trang đầu tiên đã bỏ cuộc. Vậy mà Dung Hoan có thể không xem phổ nhạc còn có thể lưu loát đàn ra!

Phím đàn lưu loát duyên dáng nhảy trên đầu ngón tay, tốc độ tay nhanh làm người ta hoa cả mắt. Dung Hoan hòa trong tiếng đàn, rót linh hồn vào bản nhạc.

Tiếng đàn chảy xuôi trong biệt thự, ngay cả quản gia và cô giúp việc đều không khỏi tò mò, đang khó hiểu cô chủ biết đàn bản nhạc khó như vậy từ khi nào, ló đầu ra nhìn, mới biết được là người khác đàn.

Sắc mặt Dương Tuyết càng ngày càng đen.

Một bản piano kết thúc, ngón tay Dung Hoan rời khỏi phím đàn, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Phó Tư Diễn.

Cô hơi đỏ mặt, giây tiếp theo lại nghe được Dương Sóc vỗ tay khen ngợi, nói với Phó Tư Diễn: “Đàn tốt quá, trình độ cao như vậy, không học piano đáng tiếc nhỉ?”

Dung Hoan nhoẻn miệng cười, chậm rãi nói: “Bác Dương, cháu học piano, khoa âm nhạc đại học S.”

Dương Tuyết: “??!”