Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 186: Không giống một chút nào cả





Cô gái nhân viên bán hàng sau khi quét giá hết tất cả các đồ vật, thì hỏi thêm một câu: “Có còn muốn mua thêm cái gì nữa không?”

Lâm Quân vẫn còn chưa kịp nói gì thì Lê Nhật Linh đã âm thẩm nhéo ãnh một cái, thấp/giọng’ khẽ nói: “Anh đừng có nói linh tỉnh gì đấy, Nhã Tuyết vẫn đang.

còn ở đây này.”

Lâm Quân cũng không hề tức giận mà lại nở nụ cười, rồi kéo cô ôm chặt trong lòng: “Không cần cái gì nữa đâu, cô ấy xấu hổ rồi”

Lê Nhã Tuyết bị ngó lơ đứng ở một bên, nhìn thấy thế liền tức giận dùng dùng. Cô ta đợi Lâm Quân thanh toán xong thì vứt giỏ đồ hàng lên quầy thanh toán và nói: “Cô làm nhân viên bán hàng cái kiểu gì thế, có thanh toán cho tôi hay là không đây?”

Cô gái nhân viên bán hàng nhìn cô ta một cái, lịch sự hỏi lại: “Thế chị có cần xem trước cái nào cần, cái nào không cần không?


“Tôi là khách hàng, tôi là thượng đế cơ mà. Tôi muốn mua cái gì, không muốn mua cái gì, cô quản được chắc?”

“Thế thì chị cứ chọn lựa xong xuôi đi, rồi sau đó lại đến thanh toán ạ.”

“Tôi muốn khiếu nại cô”: “Thế thì chị cứ việc khiếu nại đi.”

“Cô” Lê Nhã Tuyết từ nhỏ tới lớn đã quen thói hống hách ngang ngược, làm sao mà cô có thể nuốt nổi cục tức này được. Cô ta đã xắn tay áo lên chuẩn bị ra tay thì bị Lê Nhật Linh kéo lại.

“Thanh toán cả đi, chúng tôi mua hết. Làm phiền “Chị, nhưng mà em không mang đủ tiền đâu. Hơn nữa, chuyện em mua đồ chị đừng nhúng tay vào làm gì”

“Chị có mang tiền đây, không sao đâu, cứ mua hết đi”

Lê Nhã Tuyết thấy thế lại càng tức giận hơn. Lê Nhật Linh là chị ruột của cô ta thế mà lại đi giúp cho một người ngoài: “Em còn chưa chọn xong đâu, mua về xong em không dùng thì lãng phí chết à?”

“Không sao đâu. Cứ thanh toán xong rồi mình về.

nhà chọn sau cũng được. Em không ưng cái nào thì để cho chị, chị dùng hết”

“Em gái ngoan, thôi nào!”

Lê Nhã Tuyết vẫn tức giận bừng bừng. Nhưng cô.

ta liếc thấy ánh mắt không còn kiên nhẫn của Lâm Quân, thì đành phải im lặng.

Trong lòng cô ta âm thầm căm ghét Lê Nhật Linh.


Dựa vào cái gì mà chị cô được chọn vai người tốt, còn cô tả Bhải đóng tải ác ‘chứ. ‘Chị ấy có còn là chị ruột của cổ ta không thế?

Thế mà chị ấy lại đi giúp người ngoài rồi làm cô ta mất mặt trước anh rể.

Cô gái nhân viên bán hàng nhìn nhìn mặt của hai chị em bọn họ, xong rồi mới bắt đầu thanh toán: “Hai người là họ hàng đấy à?2”

Lê Nhật Linh bình thản trả lời: “Con bé là em gái của tôi”“

“Em gái ruột à?“ Cô gái nhân viên bán hàng lại có chút tò mò: “Hai người các cô đúng là không giống nhau một chút nào.”

Tính cách không giống đã đành, ngoại hình cũng hoàn toàn khác xa.

Một người có một ngoại hình của thiên sứ, và mang một tâm hồn của một thiên sứ. Còn người còn lại thì có ngoại hình của một người bình thường, nhưng lại mang tâm hồn của một con ác quỷ.

Lê Nhật Linh nghe thấy thế thì ngẩn người, nhìn em gái mình một cái¿ Hai người tuy là chị em gái ruột, nhưng đúng là không-giống nhau gì cho lắm. Từ nhỏ đến lớn đúng là vẫn luôn có người nói hai người bọn họ không giống nhau ở bất kỳ điểm nào.

Cô dừng lại một chút rồi mới giải thích: “Có thể là do tôi giống mẹ tôi, còn em.gái tôi lại giống ba tôi nhiều hơn đó.”

Cô gái bán hàng gói ghém lại hàng hóa cẩn thận xong mới tươi cười đưa cho Lê Nhã Tuyết: “Đã gói xong cả rồi đây, cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau lại tới.”

Lê Nhã Tuyết tức giận đùng đùng đi phía trước.

Cô ta duỗi tay muốn mở cửa phía bên ghế phó lái để được ngồi phía trước với Lâm Quân.

Nhưng cô ta không ngờ rằng Lâm Quân từ đằng xa đã bấm điều khiển khóa cửa xe lại, cho nên cô ta kéo thế nào cũng không thể mở cửa được.


Lê Nhã Tuyết ngạc nhiên nhìn Lâm Quân một cái, lúc này anh mới không mặn không nhạt giải thích với cô ta: “Ấn nhầm ấy mà”

Cô ta nói: “Anh mau mở cửa xe đi, mở cả cốp nữa, rồi cất đổ đạc vào luôn.”

Anh cất gọn túi đồ hàng hóa rồi mới ngồi vào bên ghế lái, để Lê Nhật Linh ngồi ở ghế phó lái.

Lê Nhã Tuyết vẫn còn đang đứng bên ngoài xe nghiến chặt răng.

Cô ta dựa vào cái gì mà phải tự làm nhục mình như thế chứ. Nếu đã không muốn đi cùng bọn họ thì cô tả đừng có mà đồng ý.làm gì: Bây giờ vừa tự làm khó mình lại vừa khó chịu để làm cái đì chứ?

Lê Nhật Linh xuống xe nhìn cô ta rồi hỏi: “Làm sao.

thế, sao lại không lên xe? Em cảm thấy không thoải mái chỗ nào à?”

Lê Nhã Tuyết hất mạnh tay của cô ra khiến cô trở tay không kịp, cánh tay bị đập vào cửa xe đỏ một mảng.

Lê Nhã Tuyết nổi cơn tam bành lên: “Chị đừng có mà giả vờ giả vịt nữa. Nếu như chị thật sự để ý đến em thì chị đã không làm như thế này rồi”