Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 132: Chương 132:



Một bữa cơm mỗi người một suy nghĩ, đặc biệt là Huệ tần và Tiêu Vân Hoàn, sau khi nghe xong lời Thu phụ nói liền bắt đầu trầm mặc, bộ dáng như có điều suy tư, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Sắc mặt Thu mẫu có chút không quá đẹp, càng thêm xấu hổ vô cùng, huynh trưởng và tẩu tử của Thu Vãn cho dù có ngốc thế nào, nghe xong lời nói của Thu phụ cũng có thể đoán được một vài, bọn họ chỉ coi như mình không nghe thấy gì, làm bộ cái gì cũng không hiểu. Người duy nhất thật sự giữ được tinh thần nằm ngoài câu chuyện cũng chỉ có Thu Vãn.
Tất nhiên Thu Vãn biết Thu phụ có bao nhiêu lợi hại. Khi còn nhỏ nàng lớn lên bằng những câu chuyện xưa của Thu phụ, sự thông tuệ của Thu phụ đã sớm thâm nhập vào trong tâm trí của nàng. Thu phụ có thể nói ra một vài chuyện mà Tiêu Vân Hoàn và Huệ tần không biết, Thu Vãn đương nhiên cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.
Chẳng những không kinh ngạc mà trong lòng nàng còn rất tự hào.
Bởi vì Thu phụ luôn luôn lười nhác, tìm được cơ hội lười biếng sẽ nằm yên không nhúc nhích, người không hiểu đều bị bề ngoài của ông lừa gạt, chỉ coi ông là một kẻ ngu dốt ham ăn biếng làm, còn những người hiểu mới biết được rốt cuộc Thu phụ lợi hại tới mức nào. Thu Vãn rất hiểu cha mình, bởi vậy nàng cũng không cam lòng nhìn người khác coi khinh Thu phụ, hiện giờ mặc kệ là Hoàng Thượng hay Huệ tần ấn tượng đối với Thu phụ đều đã thay đổi, Thu Vãn đương nhiên là vui vẻ không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn cơm xong Thu Vãn liền cảm thấy buồn ngủ.
Từ ngày có thai nàng luôn dễ dàng buồn ngủ, không kể tới hôm nay còn ngồi xe ngựa lâu như vậy. Thu mẫu đau lòng nữ nhi nên cũng không lôi kéo nàng nói chuyện mà thúc giục nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi mọi người ai về phòng người nấy, Thu mẫu lập tức đến thư phòng tìm Thu phụ.
Thu phụ đang đọc sách trong thư phòng, Thu mẫu cũng không quấy rầy ông, chỉ ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Lời nói vừa rồi của chàng rốt cuộc là có ý gì?”
“Đương nhiên là ý ở trong lòng phu nhân.” Thu phụ khí định thần nhàn trả lời.
Thu mẫu hơi nhăn mày: “Lúc trước chính chàng nói không muốn vào triều làm quan, cho nên cả nhà chúng ta mới đến huyện Thanh Thành, sống ở đây nhiều năm như vậy, hiện giờ ngay cả Vãn nhi cũng có thai, chẳng lẽ chàng lại hối hận?”
“Ta không hối hận.” Thu phụ chậm rãi lật sang trang khác, nói: “Ngoại tộc bị đánh đuổi nhiều năm, hiện giờ quốc thái dân an, trời yên biển lặng, trải qua cuộc sống an ổn nhiều năm như vậy, mọi người thiếu cảnh giác là chuyện bình thường. Ta nhận được tin tức, ngoại tộc đã ngo ngoe rục rịch, nếu không nhắc nhở Hoàng Thượng chẳng lẽ phải đợi ngoại tộc đánh vào mới được?”
Thu mẫu nói: “Rõ ràng chàng có biện pháp khác.” Nhưng lại cố tình lựa chọn biện pháp ngu ngốc nhất.
Thu phụ luôn thích làm người đứng sau ra chủ ý, như vậy công lao sẽ không rơi xuống đầu ông, có thể bớt được không ít phiền toái. Lúc này cũng vậy, chỉ cần Thu phụ nguyện ý, ông có thể tìm được vô số biện pháp nhắc nhở Tiêu Vân Hoàn, tuy nhiên ông lại cố tình bại lộ năng lực của chính mình.
“Nếu ta không chính miệng nói ra, Hoàng Thượng sao có thể biết được sự lợi hại của ta?” Thu phụ thong thả ung dung nói: “Mặc dù ta không biết vì sao Vãn nhi được sủng ái, ta thấy con bé vẫn giống trước kia như đúc, ngay cả đầu óc cũng vẫn đơn giản như vậy. Quân tâm khó dò, hiện tại Hoàng Thượng thích nàng, nếu ngày nào đó hắn lại cảm thấy phiền chán, như vậy chẳng phải sẽ khiến con bé đau thấu tâm can hay sao?”

“Vậy chàng……”
“Bên trong hậu cung đơn giản chính là ích lợi dây dưa, hiện giờ ta để Hoàng Thượng nhìn thấy sau lưng Vãn nhi có thể mang lại lợi ích cho hắn, nếu sau này có một ngày như vậy hắn cũng sẽ cẩn thận hơn một chút.” Thu phụ thở dài: “Ta chỉ có một nữ nhi nhưng cố tình con bé lại thích Hoàng Thượng, ta làm gì có cách nào khác?”
Cho dù có bao nhiêu tâm cơ thì ông cũng không thể cầm tay chỉ dạy nữ nhi cung đấu như thế nào đi?
Ngay cả khi cung đấu thắng lợi thì ông cũng biết, thứ nữ nhi muốn không phải là vị trí kia mà là trái tim hoàng đế.
Lăn lộn trong hậu cung nhiều năm như vậy, đầu óc vẫn đơn giản như trước kia, Thu phụ không biết nên nhận xét thế nào về nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng yên tâm, ta sẽ ở lại huyện Thanh Thành không đi đâu hết.” Thu phụ nói: “Mặc dù ta nguyện ý giúp Hoàng Thượng, nhưng không đại biểu cho việc hắn có thể sai phái ta, ở huyện Thanh Thành chỗ nào cũng tốt, nếu nàng bảo ta đi ta còn luyến tiếc đấy.”
Thu mẫu bất đắc dĩ.
Bà không thể nói rõ ràng rốt cuộc trong lòng mình đang thở phào nhẹ nhõm hay là cảm thấy tiếc nuối.
Phải biết rằng, cơ hội có thể khiến Thu phụ nguyện ý động tâm không nhiều, thật vất vả mới tìm được một lý do nhưng bà lại có chút luyến tiếc.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, trong lòng ta hiểu rõ.” Thu phụ gấp quyển sách trong tay lại đặt lên chồng sách, đứng dậy đi ra ngoài.
Thu mẫu theo bản năng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Ta đi xem Ngọc Cầu.”
“Ngọc Cầu?” Ngọc Cầu là ai?
Thu mẫu còn muốn hỏi thêm nhưng Thu phụ đã nhanh chân bước ra ngoài, không lâu sau thân ảnh liền biến mất trong bóng tối.
Thu mẫu bất đắc dĩ đành ngồi trở lại. Bà tò mò cầm lấy quyển sách mà Thu phụ vừa đặt xuống lên, chỉ thấy bên ngoài ghi bốn chữ từ: 《 Hướng dẫn nuôi mèo 》.

Thu mẫu: “……”
Ngọc Cầu…… Ngọc Cầu còn không phải là mèo của Hoàng Thượng hay sao?!
Thu mẫu kinh ngạc quay đầu lại, nghĩ tới bộ dáng gấp không chờ nổi của Thu phụ, trong lòng bà lại sinh ra vài phần do dự.
Chuyện này rốt cuộc là vì nữ nhi? Hay là vì Ngự Miêu?
……
Thu Vãn trở về khuê phòng, leo lên giường, đầu vừa đặt lên gối liền lập tức chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau thân thể của nàng dần dần thu nhỏ lại biến thành mèo trắng, xuất hiện trên giường.
Thu Vãn tỉnh lại, meo meo gọi Tình Hương vào giúp nàng chải mượt lông, sau đó lại meo meo chỉ huy Tình Hương ôm mình ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Hoàng Thượng.
Tuy nhiên hôm nay thực không khéo, chân trước vừa bước ra cửa, chân sau Thu phụ  đã chậm rì rì tới trước cửa phòng nàng rồi.
Tình Hương vội vàng cúi đầu hành lễ: “Lão gia.”
Thu phụ vẫy tay, thăm dò nhìn vào trong phòng: “Nương nương nhà ngươi đâu?”
“Nương nương ngài…… ngài ấy đi tìm Hoàng Thượng.”
Thu phụ không mặn không nhạt “Ồ” một tiếng, tầm mắt lại rơi xuống mèo trắng trong tay nàng.
Thu phụ chậm rãi nói: “Rốt cuộc Ngọc Cầu cũng tới gì, đây là định đi đâu nha?”
“Nô tỳ chuẩn bị đưa Ngự Miêu tới chỗ Hoàng Thượng.” Tình Hương nói: “Mới vừa rồi Ngự Miêu ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền nháo muốn đi tìm Hoàng Thượng.”

Thu phụ chậc một tiếng, nói: “Không có ánh mắt.”
Thu Vãn: “……”
Tình Hương: “…… Lão gia?”
“Nương nương nhà ngươi đang ở chỗ Hoàng Thượng, thế nhưng ngươi còn muốn đưa mèo tới đó, như vậy không phải là cố ý muốn quấy rầy bọn họ hay sao?” Thu phụ nói xong liền trực tiếp vươn tay đoạt lấy mèo trắng trong tay Tình Hương: “Ngọc Cầu cứ để ở chỗ ta, khi nào Hoàng Thượng tới tìm, ta sẽ đưa mèo trở về.”
Tình Hương trở tay không kịp đành phải trơ mắt nhìn mèo trắng trong lòng Thu phụ, sau đó ông bất chợt xoay người rời đi, bước chân nhanh nhẹn, dáng người mạnh mẽ, thậm chí so với dáng vẻ buổi chiều bị Thu mẫu đuổi đánh còn linh hoạt hơn vài phần, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Thu Vãn trợn tròn mắt mèo, nhìn Tình Hương cách mình càng ngày càng xa, nàng bị Thu phụ ôm rẽ vào một khúc cua, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Cha…… Cha!
Ngài muốn đưa con đi đâu!
Cha! Cha! Con muốn đi gặp Hoàng Thượng!
Thu Vãn kinh hoảng thất thố giãy giụa trong ngực Thu phụ, chỉ là Thu phụ ôm thật sự rất chặt, mặc cho Thu Vãn giãy giụa như thế nào đều không có biện pháp thoát ra khỏi vòng tay của ông, cuối cùng đành phải ủy khuất mà ngoan ngoãn nằm trở lại.
Thời điểm Thu phụ quay lại thư phòng, Thu mẫu đã sớm đi rồi.
Ông vẫy lui hạ nhân trong thư phòng, thật cẩn thận đặt mèo trắng lên bàn, sau đó xoay người đi đóng cửa lại.
Thu Vãn hoạt động móng vuốt một chút, xoay vài vòng trên bàn, sau đó mới ngồi xổm xuống, hướng về phía Thu phụ kêu một tiếng mềm như bông.
“Meo ~”
“Ai.” Thu phụ theo bản năng lên tiếng, ý thức được nàng đang gọi mình, lập tức cười tủm tỉm đi đến.
“Ngọc Cầu.” Thu phụ chỉ vào chính mình, hỏi: “Ngươi có nhận ra ta không?”
“Meo ~”
Thu Vãn vươn móng vuốt, mềm như bông đẩy gương mặt đang ghé sát tới của ông ra xa.

Cha, con là nữ nhi của ngài.
Đương nhiên có thể nhận ra ngài!
Cha, rốt cuộc ngài ôm con đến đây làm gì?!
Thu phụ cọ mặt lên bàn chân mèo mềm mại, sau đó vươn tay, một tay nắm lấy cái chân kia, một tay khác nhanh chóng sờ từ đỉnh đầu xuống đến đuôi mèo trắng, lại từ đuôi sờ về đỉnh đầu, lặp đi lặp lại vô số lần, thấy mèo trắng không phản kháng, lúc này ông mới vươn tay ôm mèo trắng vào trong ngực, còn mình thì nằm oải ra ghế.
Ông đặt mèo trắng lên bụng, bàn tay như có như không vuốt ve qua lại trên người nàng.
Mèo trắng ấm áp ngồi xổm trên người mình, vừa an tĩnh lại ngoan ngoãn, bộ lông chỗ nào cũng mượt mà mềm mại.
Thu phụ hít sâu, sau đó lại thở ra một hơi thật dài.
Ông cúi đầu nói với Thu Vãn: “Ta thấy ta và ngươi thực sự rất có duyên, Hoàng Thượng đã có con mèo khác, hiện giờ lực chú ý cũng bị nữ nhi của ta hấp dẫn rồi, hắn chính vụ bận rộn, một ngày cũng không được mấy canh giờ ở cạnh ngươi, không bằng ngươi dứt khoát ở lại đây với ta đi.”
“Meo?!” Thu Vãn trợn tròn mắt mèo, không dám tin tưởng mà nhìn ông.
Thu phụ sờ cằm, cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt.
“Công vụ của ta không nhiều lắm, mỗi ngày chỉ tốn một canh giờ là có thể xử lý xong, thời gian còn lại đều có thể chơi với ngươi. Trong nhà cũng không có chuyện gì khiến ta nhọc lòng, nếu ngươi đã đến rồi, có lẽ phu nhân sẽ không cần thúc giục ta hoạt động mỗi ngày.” Thu phụ nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy đây là một ý kiến hay: “Ngươi ở trong cung được hưởng đãi ngộ gì, ở nơi này ta cũng cho ngươi đãi ngộ đó, dù sao ta cũng không thiếu tiền. Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, hôm nào ta sẽ bảo ca ca Vãn nhi sinh mấy hài tử cho ngươi chơi.”
Lòng bàn chân Thu Vãn hụt một cái, thiếu chút nữa ngã từ trên người ông xuống.
Cha!
Người tỉnh táo một chút đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Thu ca ca: Meo meo meo???