Hắc Long nắm chặt lấy tay của cô rồi lôi đến chiếc giường trong căn phòng. Ngọc Ly bị hắn hất mạnh lên giường, đến khi cô ý thức được dơ hai tay của mình lên thì một màu đỏ nhơm nhớp dính lên bàn tay cô.
- Aaa..... cái... cái thứ này... là...
Ngọc Ly hoảng hồn, miệng lắp bắp. Hắc Long mỉm cười, nụ cười đẹp đến nỗi mê mẩn người nhìn. Nhưng điều đó lại càng khiến cô sợ hãi hơn.
- Đó là máu... máu của những kẻ phản bội. Bọn chúng đáng trả giá.... Em biết vì sao tôi đưa em vào đây không?
Nghe hắn nói vậy, lòng cô lại run rẩy mà liên tục lắc đầu.
Bây giờ cô mới chú ý đến xung quanh. Căn phòng này rất lạ. Cô ở trong biệt thự này cũng gần tháng rồi, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào đây. Căn phòng tuy được chiếu sáng bằng những ánh điện nhưng lại làm cho con người cảm thấy sợ hãi đến tuyệt vọng.
Bốn bức tường treo toàn thứ vũ khí và kim loại lạ. Đặc biệt... còn có rất nhiều súng. Đã vậy, xung quanh không những rất nhiều máu, lại còn có rất nhiều bức tranh cổ về các loại hành hình thời xưa.
Căn phòng này quá đáng sợ!
Đột nhiên, Hắc Long nắm lấy cằm của cô đối diện với mặt mình. Ánh mắt hắn nhìn chằm cô lộ lên tia chiếm đoạt mạnh mẽ.
- Tôi muốn em nhớ rằng... nếu em phản bội tôi... kết cục cũng giống như những kẻ vào căn phòng này....
Gương mặt hắn rất gần, rất gần. Hắn cúi xuống vùi mặt vào mái tóc của cô mà hít thở đều. Thật thoải mái. Sở dĩ hắn muốn cô ở bên mình vì mùi hương trên người cô lại làm cho hắn cực kì dễ chịu. Hắn biết nhân cách ban ngày của hắn cũng rất thích mùi hương trên cơ thể cô. Nhưng nhân cách kia tính tình vốn lạnh lùng, làm sao dễ dàng gần gũi cô được!
Mà suy đi tính lại thì suy nghĩ của Hắc Long cô cảm bao giờ đoán ra được.
Hắc Long bỗng dưng nắm lấy tay cô, đè xuống chiếc giường nhuốm máu. Ánh mắt cực kì thích thú. Cô bây giờ chẳng khác gì một con mồi đang bị đe dọa cả. Gương mặt bỗng chốc trắng bệch không huyết sắc. Vả lại, cứ nghĩ đến mình đang nằm trên vũng máu khiến cô lại nổi hết da gà. Hắn đúng là tên điên, điên thật rồi.
- Anh... thả...
Mùi máu tanh xộc vào mũi của cô. Hắc Long thấy cô vùng vậy kịch liệt phản kháng thì càng thích. Đôi môi hắn hơi cong lên rồi áp xuống môi cô hôn mạnh. Hắn càng quét mãnh liệt khiến hô hấp của cô dần trở lên khó khăn.
Tay của Hắc Long vươn ra, lấy được một sợi dây thừng bên cạnh. Hắn trói chặt hai tay cô lên thành giường mặc cho cô kêu gào. Nước mắt của Ngọc Ly cứ tuôn ra không ngừng. Hắc Long thuận tiện lấy một con dao bên trái, vuốt nhẹ nhàng từng chút. Mái tóc hắn vừa bị cô phản kháng đến nỗi rối lên nhưng không vì thế mà vẻ đẹp của hắn tụt giảm.
- Bây giờ em muốn sao? Có vẻ tôi đã cho em chơi trốn tìm cũng lâu rồi nhỉ? Con dao này... tôi rạch ở chỗ nào đây? Ở tay? Ở chân? Ở mặt... hay cổ họng?
- Không... tôi không muốn... Hắc Long... anh...
Cô toát mồ hôi lạnh. Hắn càng ngày càng quá đáng!
Ngọc Ly không thể hiểu nổi hắn. Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?
- Nhớ, tôi không phải là Hắc Long. Tôi tên là Hắc Viên!
Cả người cô trấn động. Cô biết hắn là người có hai nhân cách, nhưng không thể ngờ là nhân cách vào ban đêm lại có tên khác.
Đúng, hắn tên là Hắc Viên. Từ trước đến nay chỉ có những người trong dòng tộc mới biết được tên này. Đây là điều cấm kị mà mọi người không được nhắc đến. Hắc Long chính là người thừa kế duy nhất được Hắc Gia lựa chọn, vậy nên bí mật hắn có hai nhân cách thì người trong Hắc Gia dù biết thì đến chết cũng không được tiết lộ ra. Vậy mà hắn cư nhiên lại nói cho cô biết. Không phải hắn tin tưởng cô mà là hắn xác định cô không thể thoát khỏi hắn nên hắn mới không ngại nói ra.
Đến khi ánh sáng của con dao chợt lóe lên, sắc mặt cô trở lên khó coi. Hắc Viên muốn làm gì cô nữa đây? Chỉ biết con dao lạnh buốt chạm vào làn da khiến cô cảm giác như nghẹn thở.
Nhưng sau đó, bỗng chiếc đồng hồ nạm vàng trên tường đổ chuông đúng 1 giờ sáng. Cả người Hắc Viên chợt ngã xuống. Con dao trên tay Hắc Viên rơi xuống sượt qua má cô cắm xuống giường. Chỉ 1 gang tấc bé nữa thôi là con dao sẽ cắm vào mặt cô rồi. Thật nguy hiểm.
Hắn từ từ xoa đầu đứng dậy, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh. Nhìn biểu hiện đó, cô đương nhiên là hiểu bởi vì nhân cách kia của hắn đã xuất hiện
- Hắc Long?
Cô lên tiếng gọi hắn. Hắn khó hiểu quay ra nhìn cô rồi gương mặt lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
- Sao tôi với em lại ở đây? Chẳng lẽ....
Cô như hiểu ý gật đầu.
- Là Hắc Viên bắt lôi tôi vào đây!
- Tại sao em biết nó tên là Hắc Viên? Là nó nói sao?
Cô gật đầu.
Chỉ biết Hắc Long quay mặt đi, không rõ cảm xúc. Tuy hắn ghét phụ nữ nhưng Hắc Viên đối với cô như vậy khiến hắn cũng chẳng thoải mái chút nào. Dù gì cô cũng là vợ hắn.
- Em đi thu dọn đồ đạc, thuộc hạ của tôi sẽ đưa em ra sân bay tạm sang Mĩ. Tốt nhất nhanh lên, tôi chỉ giúp được em vào ban ngày. Hắc Viên tàn nhẫn hơn tôi nhiều, dù gì em cũng là vợ tôi. Nhân cách kia làm em khổ sở thì tôi cũng chẳng vui vẻ!
Lúc này, Ngọc Ly đứng dậy lén cười. Hắc Long quả thực khác xa Hắc Viên. Tuy bề ngoài hắn lạnh lùng nhưng bên trong lại rất có chút gì đấy biết quan tâm cô chứ không điên cuồng như Hắc Viên. Nếu Hắc Long đã muốn giúp cô như vậy thì chắc chắn cô cũng sẽ trốn đi. Cô không thể ở lại được, nhất định cô phải thoát khỏi tên đó.