Cưng Sủng: Tận Cùng Của Sự Sợ Hãi

Chương 31: Sự khác lạ



Hắc Viên là một người cao ngạo.

Hắn là một người  tàn độc.

Vì cô, hắn đã gỡ bỏ mọi thứ để có thể để cô hiểu được tình cảm của hắn. Tại sao lại không tin hắn như hắn đã từng tin tưởng cô? Là do hắn yêu sai người hay vì hắn đã sai cách.

Bàn tay của Hắc Viên muốn chạm vào gương mặt của Ngọc Ly. Hắn muốn giúp cô lau những giọt máu trên mặt. Nhưng cô lại lạnh nhạt gạt hắn ra chạy tới bên Tuệ Nhất Vô và Minh Hiểu Nam. Hắn thấy cô lo lắng, hắn thấy cô khóc rất to vì cái chết của hai người họ. Hắn không cố ý giết bạn của cô. Hắn biết đó là người cô quý, làm sao hắn có thể ra tay được.

Bỗng chốc, Hắc Viên quay người lại nhìn về phía của Thẩm. Tên khốn đó dám giở trò. Thì ra, Tống Lang nói Thẩm đã lên 1 kế hoạch hoàn hảo. Kế hoạch đó chính là như thế này sao? Hắn đứng dậy, đi nhanh về phía Thẩm bóp lấy cổ của anh ta.

- Đây là kế hoạch của mày sao? Mày... rất tốt...

Thẩm ghé bên tai của Hắc Viên nói nhỏ.

- Mày biết đấy, mày cần Ngọc Ly. Tao cũng cần cô ấy. Trưởng lão nói, một trong hai chúng ta phải có 1 người chết. Kẻ phải chết... chính là mày!

Nói rồi, Thẩm lùi lại phía sau gần vách đá. Anh ta hất tay của Hắc Viên ra, rồi thả mình rơi tự do xuống biển. Đúng lúc này, Ngọc Ly quay lại nhìn thấy cảnh đó. Cô muốn lao xuống cùng Thẩm nhưng bị Hắc Viên vòng qua eo ôm lại.

- Em không thể nhảy xuống đấy!

- Hắc Viên... tại sao chứ? Anh đã giết hai người kia rồi... đến cả em trai cùng ba của anh cũng không tha... anh...

Do vì quá sốc, Ngọc Ly bị ngất đi. Hắc Viên thở dài ôm lấy cơ thể của cô rồi bế lên. Hắn lại gần vách vực nhìn xuống. Thẩm không dễ chết như vậy đâu. Tên đó dám bày ra cái loại trò này. Nhất định, hắn sẽ không bỏ qua.

Leo chạy tới trước mặt hắn. Vừa nãy anh ta cùng đám thuộc hạ bị Hắc Viên đánh cho một cái khá đau. Mãi mới có thể ngóc dậy nổi.

- Hắc Gia, giờ giải quyết ra sao? Thẩm vừa nãy đã hạ độc với ngài.



- Tôi biết!

Hắn mất kiểm soát như vậy cũng vì để cho Thẩm chạm vào vai hắn. Mà loại độc này là độc của Lang tộc ngấm vào da thịt kiểm soát tâm trí trong thời gian ngắn.

Ngọc Ly bây giờ hiểu lầm hắn. Cô thật sự coi hắn là kẻ giết Tuệ Nhất Vô và Minh Hiểu Nam. Hắn phải tìm cơ hội để cho cô hiểu được sự thật mới được.

- Thu dọn đi, mang hai người họ đi chôn cất cẩn thận.

- Dạ, Hắc Gia!

[...]

Ngọc Ly không biết đã thiếp đi bao lâu. Nhưng khi tỉnh lại thấy mình đang ở trong phòng của Hắc Viên khiến cô vô cùng cảm thấy ngột ngạt. Vậy mà tên giết người đó lại còn đưa cô về đây.

Cơ thể của cô xanh xao tới nỗi không bước được xuống khỏi giường nữa. Ba người bạn thân duy nhất đã đi. Bây giờ cô không còn ai cả. Ai cũng đi rồi, không thể ở bên cạnh cô sao?

Cái đêm hôm đó chính là nỗi ám ảnh. Ngọc Ly đến cả chìm vào giấc ngủ cũng mơ thấy ác mộng. Quả thật, sự việc diễn ra ngoài sức chịu đựng. Cái chết của ba người kia... chính là sự tổn thất tinh thần không thể xóa bỏ với cô.

Còn đang ngồi thất thần ở đó, cửa phòng được Hắc Viên mở ra đi vào. Trên tay hắn bê một khay đựng bát cháo nóng.

Trông thấy hắn, Ngọc Ly nắm chặt tay quay mặt đi. Hắc Viên nhẹ nhàng đặt khay xuống tủ cạnh giường.

- Ngọc Ly, em hãy ăn chút gì đi.

- Cút ra ngoài ngay!

Hắc Viên thở dài bê bát cháo lên rồi múc một miếng đưa lên miệng cô. Ngọc Ly cắn chặt môi, vung tay khiến thìa cháo rơi tung tóe xuống đất.



- Ăn đi, tôi dẫn em đi thăm mộ của Tuệ Nhất Vô và Minh Hiểu Nam.

- Còn Hắc Tước? Anh ấy đâu?

- Chưa tìm thấy!

Để được Hắc Viên dẫn đến mộ của hai người kia, Ngọc Ly bất đắc dĩ bê bát cháo lên miệng hút. Cô không cần thìa, dù cháo vẫn đang nóng cô vẫn cố gắng ăn. Vừa ăn vừa khóc khiến cho ai cũng thương cảm, Hắc Viên cũng không phải ngoại lệ.

Như đã hứa với cô, Hắc Viên dẫn Ngọc Ly đi tới mộ của Tuệ Nhất Vô và Minh Hiểu Nam. Hắn đã sai Leo an bài cho hai người một chỗ tốt nhất. Tuy hắn bị Thẩm điều khiển tâm trí nhưng một phần cũng là do lỗi của hắn.

Hắc Viên để Ngọc Ly đi vào bên trong nghĩ địa cùng Leo. Còn hắn đứng bên ngoài xe đợi. Hắc Viên phải đứng chờ một tiếng, cuối cùng Ngọc Ly cũng ra. Hắn vội vàng mở cửa xe để cô vào rồi vòng sang bên ghế bên cạnh ngồi. Trên đường về không ai nói với nhau một câu nào.

Cho tới khi trở lại biệt thự, Ngọc Ly xuống xe trước đi nhanh vào bên trong. Lúc này, Hắc Viên bước nhanh tới ôm cô từ phía sau.

- Ngọc Ly, tôi biết sai rồi. Tất cả là do lỗi của tôi. Chúng ta... quay lại với nhau được không?

- Bỏ ra!

Mặc kệ cô vùng vẫy, Hắc Viên vẫn ôm chặt lấy không buông. Cuối cùng, thấy cô không phảng kháng nữa, hắn mới từ từ thả tay ra. Ngọc Ly quay người lại nhìn chằm hắn.

- Điều anh muốn là gì mới có thể buông tha cho tôi?

Tại sao cô không hiểu hắn? Hắn đã cúi xuống tới mức này rồi... cô không thể hiểu cho hắn sao?

- Ngọc Ly, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Sau đó, tôi sẽ để em đi.

- Được!