Đường Lâm động đậy người, từ từ mở đôi mắt cay cay ra, khẽ chớp mắt vài cái thì nhìn thấy Arthur đang nằm ghé vào mép giường.
"Tỉnh rồi! Có đói bụng không? Thức ăn đã được hâm nóng, nếu đói thì anh mang vào cho em." Đường Lâm vừa động thì Arthur đang nằm bên mép giường đã dán tới, bước lên khe khẽ chỉnh người cho Đường Lâm, sau đó bưng một chén thuốc màu đen từ trên bàn qua, "Đây là Lord sắc riêng cho em, bảo anh khi nào em tỉnh lại thì cho em uống."
"À! Có lợi gì?" Biết là Lord sắc, cô không dám từ chối. Lord cố chấp có tiếng trong chuyện này. Trừng phạt lần trước tới bây giờ vẫn khiến cô lòng mang sợ hãi.
Arthur vén mái tóc buông trên trán cô, "Dưỡng thân thể nữ nhân mới sinh. Lord đặc biệt tới Ác Cốc hái về cho em, gãy mấy cái xương sườn, bây giờ còn đang nằm trong nhà." Bỗng nhớ tới gì đó, Arthur không nhịn được mà bật cười.
"Gãy mấy cái xương sườn? Ác Cốc là chỗ nào?" Lord thân là y sư, sức mạnh không kém hơn những người khác d;đ;l;q;đ trong bộ lạc mà còn mạnh hơn một chút. Ác Cốc này đến cùng là chỗ nào? Cô khẽ cau mày, mang theo vẻ lo lắng, ngửa đầu lên uống hết chén thuốc đen thui trong chén gỗ một hơn. Thứ này là Lord dùng mạng đổi lấy, có đắng nữa cũng phải uống.
"Không có chỗ nào bất ổn chứ? Sao Lâm không hỏi thú con của chúng ta?" Arthur nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, rõ ràng là không muốn Đường Lâm biết chỗ Ác Cốc. Chỗ đó quá nguy hiểm, nếu không cần thiết thì tộc nhân trong bộ lạc sẽ không tới đây săn thú. Với bọn họ mà nói thì chỗ đó quá nguy hiểm.
Arthur nhắc tới, Đường Lâm vỗ về bụng bằng phẳng, vẻ mặt nghiêm trọng, sốt ruột nói ngay: "Mau ôm cục cưng tới đây cho em nhìn một chút." Trước khi ngất đi, thú nhỏ thân thể yếu đuối kiêu ngạo đứng trong lòng bàn tay Arthur, một màn kia vẫn khiến cô nghĩ lại mà sợ.
"Anh còn tưởng Lâm không thích thú con, tỉnh lại cũng không hỏi tới chuyện của nó." Arthur nhíu mày lại, mang theo ý trêu chọc mà liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Lâm, đứng dậy đi tới chỗ cách giường gỗ hai thước. Ở đó có một cái giường gỗ nho nhỏ, thú con được bọn họ lqđ đặt giữa giường. Da thú mềm mại bọc lấy thú con đang ngủ say, khóe môi thỉnh thoảng thổi bong bóng nho nhỏ, bàn tay nho nhỏ trắng nõn nắm lại thành nắm đấm nhỏ, giơ lên cao qua đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn có bảy phần giống với Đường Lâm, còn ba phần giống Da La, nhất là khóe mắt.
Cô cẩn thận nhận lấy thú con trong tay Arthur, đặt tới trước người, vươn tay khẽ bóp má mềm mại của đứa bé trong lòng. Xúc cảm trơn nhẵn khiến Đường Lâm yêu thương không thôi. Đây là cục cưng của cô, cục cưng có huyết mạch tương liên với cô.
Arthur vui vẻ, cũng khẽ bóp theo bàn tay Đường Lâm, nắn cái tai tròn của thú nhỏ, cười nói: "Thú con của chúng ta không hổ là người dũng cảm. Thú nhỏ bình thường được sinh ra sau mười ngày Maya mới có thể xác định được giới tính. Tiểu thú nhân của chúng ta trong khoảnh khắc ra đời đã biến thành hình thú, sức mạnh chưa đủ, không thể biến về hình cũ."
Cái tai tròn của tiểu thú nhân không có màu như tai Arthur mà là đen như Bối Lý. Bong bóng thi nhau phập phồng nơi khóe môi, vô cùng đáng yêu. Có lẽ là ngửi được mùi của Đường Lâm, cái miệng nhỏ cong lên, phát ra tiếng nức nở khe khẽ, nhưng làm sao cũng không thể mở mắt ra.
"Gọi là tiểu thú nhân khó nghe muốn chết. Phải gọi là cục cưng, cục cưng của chúng ta." Cô vươn tay chọc vào cái miệng nhỏ. Có lẽ là đói bụng, bị Đường Lâm chọc một cái, cục cưng cuối cùng bất giác mở to cái miệng phấn nộn, mút, hút lấy ngón tay cô. Đầu lưỡi nho nhỏ liếm không ngừng, hồi lâu cũng không uống được giọt sữa nào, không khỏi hơi nóng nảy, tiếng mút hút càng lớn hơn.
"Được, gọi là cục cưng. Lâm, cục cưng đói bụng!" Arthur vươn tay xoa gò núi trắng như tuyết một tay ôm không hết qua lớp vải thô. Vì vừa sinh cục cưng, bị Arthur nắn như vậy, đóa hồng mai lập tức tiết ra sữa, thấm ướt lớp vải thô. Đường Lâm liếc Arthur, cởi vải thô phần trên ra, để lộ gò núi trắng nõn nà, ôm lấy cục cưng, đặt nó sát lại gò đồi trắng trẻo. Ngửi được mùi thơm ngọt, cục cưng vô sự tự thông (không thầy dạy mà biết), cắn chặt đóa hồng mai, bắt đầu mút sữa.
"Lâm, làm sao bây giờ? Anh cũng đói!"
Arthur nắn gò núi trong lòng bàn tay, không nỡ buông ra, xúc cảm mềm mại càng tiêu hồn hơn trước. Nghe mùi sữa thơm ngọt tràn ra trong không khí, hắn không khỏi vươn lưỡi liếm môi, cúi người d.đ.l.q.đ ngậm lấy gò núi trắng trẻo bên phải, mút theo tiểu bảo bảo. Nhịp mút cũng không quá mạnh, chơi tới bất diệc nhạc hồ. Vừa sinh con, thân thể cô vô cùng nhạy cảm, bị Arthur trêu chọc như vậy, làn sóng không khỏi tuôn về tứ chi từ bụng dưới. Cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng, khẽ thở ra khí nóng.
"Arthur, anh —— " Đường Lâm cắn môi, một tay ôm lấy tiểu bảo bảo, một tay đè đầu Arthur, miệng phát ra tiếng thở gấp thật khẽ. Tuy nhẹ vô cùng nhưng lại vô cùng chọc lòng người. Arthur cắn hồng mai trong miệng thật mạnh, hài lòng khi nghe thấy Đường Lâm thở gấp dồn dập ngay lập tức. Hắn giang chân ra, để lộ thứ đồ chơi đã phấn chấn, cọ vài cái vào bắp đùi trắng tinh của Đường Lâm.
"Lâm rất không an phận! Vậy mà lại dụ hoặc anh." Nhìn tiểu bảo bảo thỏa mãn ợ một cái trong lòng Đường Lâm, cái miệng nhỏ phấn nộn còn dính chút sữa, Arthur nhận lấy nó, dùng ngón trỏ lau sạch khóe môi cho nó, kề sát lại hôn mấy cái. Sau đó hắn nhanh chóng thả vào giường gỗ nhỏ, động tác lưu loát liền mạch, đợi tới lúc Đường Lâm phản ứng kịp thì tiểu bảo bảo đã sớm bị Arthur thả vào giường gỗ, đắp kín chăn!
"Arthur, sao anh lại ••• "
Đường Lâm bực mình là trừng Arthur. Arthur thế này là sao? Cô còn chưa hôn cục cưng, hơn nữa cục cưng còn chưa no hẳn.
"Lâm lại đang quyến rũ anh." Arthur nói xong liền nhào lên, năm ba cái đã cởi hết da thú trên người Đường Lâm, vuốt ve làn da mịn màng trong tay. Không ngờ sau khi sinh cục cưng làn da của Lâm lại càng mềm mại trơn bóng hơn, khiến người ta yêu thích không buông tay, nhất là gò núi trước ngực. Arthur cúi người xuống, gặm bằng lực lớn, cảm giác mềm mại khiến hắt rất thích thú. Hắn không vội vàng như Da La mà thích hôn từng cái từng cái nhỏ vụn một cách chậm chạp. Cưng chiều Lâm dưới thân như vậy càng khiến Arthur mê mẩn hơn là nước sữa giao hòa.
Cảm nhận được sự vuốt ve thành kính của Arthur, thân thể mềm mại của Đường Lâm không khỏi càng mềm hơn, dán chặt lấy thân thể gầy gò không có chút thịt dư nào của hắn, thật như hận không thể để mình tan ra trong lòng hắn. Cố há miệng tiếp nhận Arthur, hai chân cũng từ từ mở ra. Không biết có phải bởi chén thuốc của Lord hay không mà thân thể vừa sinh con xong lại không hề có chút đau đớn nào. Được Arthur đối xử như vậy lại sinh ra một sự khát khao.
"Arthur muốn. Nhột quá •••" Cô nghênh hợp với Athur, người mềm dẻo như rắn nước, vặn vẹo không ngừng. Cô quấn lên người Arthur, hắn xé thứ dư thừa trên người. Thứ phấn chấn phía dưới hùng dũng oai vệ chống lên chỗ của Đường Lâm, mở cái miệng rộng phun ra bạch trọc một cách hung dữ, định vọt thẳng vào mật đạo ướt át mềm mại này.
Bỗng, bàn tay nhỏ bé của cục cưng nằm trên giường gỗ đánh lên mép giường, tiếng vang mạnh mẽ khiến Arthur trầm eo xuống, đi vào rất nhanh. Mật đạo đã lâu chưa được thoải mái, bỗng thứ to lớn vọt vào như vậy, cự vật khiến người Đường Lâm căng lên, từng tầng thịt trong mật đạp quấn lấy cây gậy bên trong.
"Ừm! Lâm thả lỏng chút, chặt quá!" Mật đạo thật chặt ôm lấy thứ kia của Arthur, mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống trước ngực Đường Lâm từ mặt Arthur, tạo thành từng đóa hoa nhỏ.
Ôm nhau, một lát sau Đường Lâm khẽ từ chối Arthur trên người, nói: "Arthur anh đi ra ngoài có được không? Có phải cục cưng đã tỉnh rồi không? Em qua xem một chút." Chịu đựng sự trống rỗng trong lòng, Đường Lâm định đứng dậy, không ngờ cô vừa khẽ động thì người càng co lại chặt hơn.
"Em định làm anh ngộp chết hả •••" Giọt mồ hôi to như hạt đậu, rơi xuống từ mặt Arthur như mưa, tay ôm eo Đường Lâm, cố gắng cọ vào, chôn đồ chơi của mình càng sâu hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn Đường Lâm đã thích ứng phía dưới, ngay lập tức đánh thẳng vào một cách mãnh liệt, liếc mắt đầy áy náy về phía tiểu bảo bảo một cái. Tiểu bảo bảo phải biết, nếu dừng lại lúc này thì không phải là giống đực!
Hôn nhẹ lên đôi môi đo đỏ của Đường Lâm, quấn lấy cái lưỡi trơn mềm một cách linh hoạt, hay tay đặt lên chỗ nhạy cảm của cô, cảm nhận đóa hồng mai trong tay. Đường Lâm không ngờ Arthur lại vội vàng như vậy, cứ cứng lên một cách lạnh lùng như thế. Cô để mặc Arthur muốn làm gì thì làm. Liếc thấy đồng tử đen nhánh của Đường Lâm đã nhiễm một tầng hơi nước, biết ham muốn của cô đã được mình khơi lên.
Mặt Arthur tràn đầy thương yêu nhìn vào người dần dần bị ham muốn bao phủ, nắm cô trong tay, trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt dâng lên làn mây đỏ mờ mờ. Hắn di chuyển, đôi môi đỏ mọng của cô ngâm nga từng hồi tiếng nhạc mập mờ. Vốn tiếng rên rỉ du dương từ từ trở thành lớn tiếng kêu tên nhau •••
Bối Lý đứng ở cửa khựng lại, vốn định gia nhập vào nhưng nhìn tới tiểu bảo bảo đã mở mắt ra, mò mẫm khắp nơi trên giường gỗ nhỏ thì lập tức mặt như thịt nguội. Chống lại ánh mắt tò mò của cục cưng, có suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng biến mất gần hết. Hắn bước lên ôm tiểu bảo bảo, rón rén đi ra ngoài, không quấy rầy hai người đang chìm đắm trong ham muốn, thầm nghĩ: Lần sau để Lâm bồi bồ cơ thể lại thật tốt. Hắn cúi đầu nhìn người anh em đã ngẩng cao đầu, uất ức mày lần này, lần sau nhất định sẽ để mày ăn no.
Lord giã thuốc, đi tới thì nhìn thấy Bối Lý đang ôm tiểu bảo bảo trêu đùa ngoài phòng, không khỏi ngạc nhiên mà hỏi: "Lâm còn chưa tỉnh à? Dược tính cũng nên hết rồi mới đúng." Buông thuốc trong tay, rửa sạch tay, bắt đầu đùa với cục cưng trắng mịn trong tay Bối Lý.
Cục cưng không giống tiểu thú nhân vừa ra đời khác trong bộ lạc. Nó vừa sinh ra đã có thể biến thành hình thú, điều này khiến bộ lạc kinh ngạc, giật mình xong thì không khỏi vui hết mình. Có thể biến thành hình thú càng sớm thì chứng tỏ sức mạnh càng mạnh. Cục cưng từ lúc ra đời đã có thể thay đổi.
Sau này chắc chắn có thể trở thành dũng sĩ số một số hai trong bộ lạc.
Dáng vẻ đáng yêu càng khiến giống cái trong bộ lạc chạy theo như vịt, hận không thể ôm lấy không buông tay, nhất là mấy người thú vị thành niên trong bộ lạc. Không biết bọn họ lòng vòng quanh nhà gỗ bao nhiêu vòng trong thời gian này.
Thấy vẻ mặt tiểu tử Trạch Nhã kia đề phòng mà nhìn cục cưng chằm chằm, sợ cục cưng chạy theo Anna, Lord liền không nhịn được muốn cười to ba tiếng. Phải biết rằng từng vị mặt mày mà mấy người bọn họ không được giống cái trong bộ lạc thích.
Kể từ lúc Lâm tới bộ lạc, giống cái mới từ từ thay đổi quan điểm trước kia, từ từ tiếp nhận bọn họ. Đối với bọn họ mà nói, Lâm hoàn toàn thay đổi cuộc đời bọn họ. Hôm nay cục cưng ra đời càng khiến bọn họ có chỗ dựa, không có gì khiến bọn họ thỏa mãn hơn điều này.
"Lúc này Lâm không thoát thân được đâu. Arthur ở trong phòng, đoán chừng phải ít nhất hai ba canh giờ mới có thể ra ngoài được."
Bối Lý khẽ nói, vừa cầm ngón trỏ cục cưng đặt trong tay, cảm nhận ngón tay mềm mại, đáy lòng từ từ mềm đi. Đây là con của hắn và Lâm, càng kế thừa ưu điểm của mấy người bọn họ, hồng hồng tròn tròn, mềm mại tới đáy lòng.
"Thật đúng là không chịu ăn chút thua thiệt nào. Quên đi, dù sao Da La không có ở đây, tôi còn phải giã những thứ này. Lần sau để Lâm bồi bổ lại ——" Dứt lời, đôi mắt vàng chợt lóe tính toán rồi biến mất, sau đó hai mắt nhìn nhau với bối Lý, ngầm hiểu ý nhau.