Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 33: Bất Ngờ Với Sự Xuất Hiện Của Hải Phong



Vĩ Văn bước dọc hành lang, trong đầu cậu tràn ngập những lời Tuấn Kiệt đã nói với mình. Vĩ Văn không khỏi cảm thấy bối rối, không biết Tuyên Quân thực sự yêu ai. Những cảm xúc bên trong cậu rất phức tạp, và Vĩ Văn mang theo chúng khi quay trở lại lớp học. Nhưng rồi, liếc qua khóe mắt, Vĩ Văn thoáng thấy Tuyên Quân ngồi trên chiếc ghế đá ngay ngoài sân trường.

Vĩ Văn không rời mắt khỏi Tuyên Quân, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ xáo trộn. Vĩ Văn nhíu mày khi chứng kiến ​​cảnh tiếp theo diễn ra trước mắt. Một cô gái xa lạ, người mà cậu chưa từng gặp bao giờ, đột nhiên cúi xuống. Vĩ Văn bị sốc và không thể tin được khi nhìn họ hôn nhau. Chớp mắt thật nhanh, cậu nhanh chóng quay đi khỏi nơi đó. Đầu óc Vĩ Văn tràn ngập sự bối rối và anh không thể hiểu được những gì mình vừa chứng kiến.

Bảo Vy, thành viên hội học sinh, luôn có tình cảm thầm kín với Tuyên Quân kể từ ngày họ gặp nhau lần đầu. Yêu từ cái nhìn đầu tiên có vẻ phi lý nhưng Bảo Vy không khỏi bị vẻ ngoài điển trai của Tuyên Quân thu hút. Tuy nhiên, mỗi lần cô cố gắng thu hết can đảm để tiếp cận anh, lời nói của cô đều thất bại. Cô chỉ đơn giản là đứng đó, lặng lẽ ngưỡng mộ anh từ xa. Nhưng như số phận đã sắp đặt, một ngày nọ, người bạn thân nhất của cô đã động viên cô đối mặt với Tuyên Quân và bày tỏ cảm xúc thật của mình. Với quyết tâm mới, Bảo Vy lấy hết can đảm chạy về phía anh, sẵn sàng mở lòng mình.

Run rẩy, Bảo Vy nắm chặt cuốn sách trong tay, quay lại nhìn người bạn thân nhất, nhíu mày thú nhận hiện tại cô đang rất sợ hãi. Bạn thân của cô ngay lập tức hiểu được tâm trạng của Bảo Vy và đưa tay ra, nhiệt tình cổ vũ cô. Trong khoảnh khắc dễ bị tổn thương này, Bảo Vy tìm thấy niềm an ủi trước sự hỗ trợ không ngừng nghỉ của bạn mình, khi biết rằng cô không đơn độc trong nỗi sợ hãi. Được sự động viên của người bạn, Bảo Vy lấy hết can đảm để đối mặt với mọi thử thách phía trước, biết rằng mình có một người bạn đồng hành kiên định bên cạnh.

Bảo Vy gật đầu với bạn mình rồi quay sang nhìn Tuyên Quân. Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm trước khi nói. Trong mắt cô hiện lên vẻ kiên quyết khi cô chuẩn bị lên tiếng: “Phó hội học sinh, cậu rảnh chứ? Có một bài toán nâng cao này, làm mãi không biết chỗ sai, cậu xem giúp tôi, chỗ nào sai vậy?”

Tuyên Quân không cần nhìn đối phương cũng biết rõ là ai, vốn Tuyên Quân là người không thích bỏ ai vào mắt, thường sẽ thoáng nhớ giọng nói mà nhận định đối phương. Liếc qua cuốn bài tập của Bảo Vy, không cần mất quá nhiều thơi gian Tuyên Quân liền nhận ra điểm sai, rồi chầm chậm giải thích.

“Thì ra là sai chỗ này, Tuyên Quân giỏi quá đi Cảm ơn cậu nhiều nhé”, Bảo Vy vui mừng và rạng rỡ vì cô không ngờ Tuyên Quân sẽ giúp đỡ mình việc gì khác ngoài ở hội học sinh. Người bạn thân nhất của cô đã ấp ủ một kế hoạch để kiểm tra xem Tuyên Quân có thực sự có ý tốt với Bảo Vy hay không. Giờ đây khi cô nhìn thấy Tuyên Quân mở rộng sự giúp đỡ của anh. Bảo Vy cảm thấy một niềm tin và tràn đầy năng lượng mới. Bảo Vy rất biết ơn khi có một người bạn thân luôn ở bên giúp đỡ.

“Lần sau có dịp tôi sẽ bao cậu một chầu nhé?”, Bảo Vy ý muốn dành thời gian bên cạnh Tuyên Quân nhưng anh muốn tiếp xúc hay đối mặt với Bảo Vy, dùng khuôn mặt lạnh lùng phản đối rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại cô gái với sự bẽ bàng "Không cần đâu. Chuyện nhỏ

Vĩ Văn ngồi im lặng trên chiếc ghế từ nãy đến giờ, cảm thấy trong lòng có điều gì khó miêu tả. Cậu cảm nhận được tâm trạng của mình đang trở nên tệ hơn. Một cảm giác đau nhói thật cao lên trong lòng, nhưng cậu không thể diễn tả rõ ràng giác giác đó.

Thân hình khuất lấy cuốn bài tập, cậu chỉ thấy được lấp ló đó giống một nụ hôn. Ở góc độ này, Vĩ Văn không thể nghĩ ra điều gì khác ngoài cả hai sự thật là người yêu. Nếu không nhờ bạn lớp kéo cậu về thực tại, có lẽ cậu đã ngồi đơ ra như vậy không biết đến bao giờ. Chưa đầy một tuần trôi qua, Vĩ Văn cảm thấy khoảng cách giữa cậu và Tuyên Quân ngày càng xa.

Vĩ Văn trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Vừa mở cửa, Vĩ Văn không tìm thấy ai trong nhà nhưng lại thấy đèn đang được bật sáng. Vĩ Văn hiểu Tuyên Quân đang ở nhà. Cậu cũng không muốn đứng đây quá lâu. Vĩ Văn dùng chân mở giày, sau đó đá giày vào một góc, rồi nhanh chóng về phòng của mình.

“Con đi đâu bây giờ mới chịu vác cái mặt về nhà!”. Đang đi được nửa đường, tiếng mà Vĩ Văn không muốn nghe nhất lại phát lên trong không gian vốn đang yên tĩnh. Vĩ Văn quay sang nhìn người bố đang giận dữ vì mình, và cậu hỏi một cách ngơ ngác: “Ba?”, cậu nuốt nước miếng vào trong, lấy lại bình tĩnh nói: “Con đi học nhóm nhà Tuấn Kiệt…”

“Đi học đâu giờ này, đi học nhóm mà không đưa Tuyên Quân đi theo?”, Hải Phong lên tiếng với ngữ khí khó chịu nhìn Vĩ Văn, ông đã hầm hầm sát khí từ khi Tuyên Quân mới về. Tra hỏi Tuyên Quân một lúc thì nhóc nói không biết anh trai hiện tại đang ở đâu. Tức giận vì nghịch ngợm đi chơi đêm, bây giờ thì nói dối trước mặt ông. Đôi chân Hải Phong nhăn lại, đi lại phía Vĩ Văn đang đứng, bấu vào vai Vĩ Văn tra hỏi.

Vĩ Vĩ Văn nhăn mặt, nhìn vào vẻ mặt đầy giận dữ của cha mình trong nỗi sợ hãi. Cậu biết rằng tâm trạng của cha hiện giờ đang rất tệ, nên không nhìn thẳng vào mặt đó mà cố gắng tránh ánh mắt của cha. Cậu liền áp dụng chiêu mà hồi bé của mình, chu chu cái miệng nhỏ xíu của ra, thỏ thẻ: “Tuyên Quân nó giỏi lắm, bọn con kém, học với nó như giáo viên…gò bó chết đi được”

“Con với chả cái, nhà có em học giỏi thì nhờ nó kèm”, trước câu nói của con trai mình, ông Hải Phong cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao hơn. Ông chỉ biết thu lại bàn tay để trên vai Vĩ Văn. Tâm trạng hiện tại của ông vừa buồn vừa vui. Lâu lắm rồi ông mới được thấy Vĩ Văn làm nũng với mình như thế. Ông còn nhớ y như in hình ảnh vợ mình ngày trước cũng thích nũng nịu như vậy. Ông không từ liên tưởng rằng hình bóng vợ mình ngày nào giờ đây hiện hữu trong trẻ con trai bé nhỏ này.

“Có chết cũng không thèm”, đang giữa cuộc trò chuyện vui vẻ, một cái tên mà cậu không muốn nghe lại được nhắc đến. Với vẻ mặt không vui đi về phòng mình. Vừa vào phòng, cậu vứt chiếc cặp mạnh bạo lên bàn học, sau đó ngã vật xuống giường quen thuộc của mình.

Ngay sau khi tan học, Vĩ Văn đã nhanh chân trốn tránh ánh mắt của Tuyên Quân, lang thang quanh khắp ngõ xóm cho đến khuya. Đồng hồ điểm vào thời điểm Tuyên Quân đã lăn ra giường thiu thiu giấc nồng, Vĩ Văn mới chậm chậm về nhà. Thế nhưng, một vấn đề hoàn toàn ngoài dự đoán đã xảy ra, người được kính ngưỡng yêu thích của Tuyên Quân bất ngờ về thăm nhà. Làm kế hoạch tan tành, còn bị la một trận. Đứng trước mặt giận dữ của cha, nỗi buồn chán nản, vùi mặt vào chiếc gọi thầm than khóc với chính mình. Đắng cay và đau đớn, cậu tự trách bản thân vì đã không về nhà sớm hơn, giờ đây chỉ còn biết chịu đòn trong oan ức.

“Anh hai!”, đứng ngoài cửa chờ đợi được cho phép với trên tay mâm cơm thơm ngon. Nếu là những ngày trước, chỉ cần gọi một tiếng anh hai, dù không nghe thấy giọng Vĩ Văn cho phép Tuyên Quân cũng có thể tự ý mở cửa đi vào, nhưng hôm nay Vĩ Văn đang giận Tuyên Quân, Tuyên Quân không thể tự ý hành động, đứng yên đó đợi mãi vẫn không có sự cho phép, Tuyên Quân mạnh dạng gõ cửa.

Vẫn không nghe thấy câu trả lời bằng tiếng nói từ bên trong phòng, Tuyên Quân thở dài, tự ý mở cửa bước vào, đảo mắt nhìn khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng Vĩ Văn nằm ưỡn ẹo trên giường lười như mọi khi. Nghe tiếng nước chảy, Tuyên Quân đưa mắt nhìn về phía phòng tắm, thấy le lói ánh đèn hắt ra. Tuyên Quân mỉm cười nhẹ, chắc chắn anh trai đã về nhà, anh đi đến bàn học của Vĩ Văn, đặt đĩa cơm vừa hâm nóng bàn học, không quên để lại một tờ giấy nhắn. Xong xuôi, Tuyên Quân mới yên tâm quay về phòng của mình.

Vĩ Văn đang tắm, nhưng tâm trí cậu vẫn không thể quên những hình ảnh Tuyên Quân bên cô gái lạ. Cảm thấy có gì đó bất ổn, một cảm giác đau nhói ở cấp độ Vĩ Văn không khỏi lo lắng. Cậu đưa tay chạm vào ngực mình, cố gắng xoa dịu cơn khó chịu nhưng càng xoa dịu cơn khó chịu càng dữ dội, sắc mặt Vĩ Văn liền thay đổi, cậu lẩm bẩm trong miệng trong vô thức: “Cảm giác này…”

Sau khi tắm xong, Vĩ Văn bước ra khỏi nhà tắm, lúc này cậu nhìn thấy trên bàn đã có một đĩa cơm. Cậu không hiểu ai đã chuẩn bị sẵn cho mình như vậy. Đến khi Vĩ Văn nhìn thấy tờ giấy ghi chú đính kèm trên đĩa cơm, cậu mới biết chắc đó là Tuyên Quân làm cho mình.

“Anh chắc chưa ăn cơm đâu đúng không, cơm em đã hâm rồi, anh mau ăn lúc còn nóng. Anh, đừng tránh mặt em nữa được không? em thấy buồn lắm, muốn được ở gần anh thôi… Ngủ ngon.”

Không biết vì lý do gì, khi Vĩ Văn đọc tấm note này, khuôn miệng không thể ngưng cười, khuôn mặt ửng đỏ lên. Vĩ Văn tạch lưỡi tự nói với bản thân: “Tắm có tí đã bệnh rồi sao?”, Vĩ Văn thở phào, vuốt mái tóc đang ướt của mình ngược ra phía sau.
— QUẢNG CÁO —