Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy

Chương 4



Sau khi bước đến bên cạnh Phó Thuấn, ánh lạnh trong mắt Đào Uyển dần nhạt đi, cô lại khôi phục vẻ dịu dàng điềm tĩnh như trước.

Giám đốc nói: "Hai người đợi tôi một chút, chỗ tôi có băng cá nhân."

Giám đốc vào hậu trường rồi mang ra hai miếng băng cá nhân.

Đào Uyển nhận lấy và nói lời cảm ơn với giám đốc.

Cô nhẹ nhàng nói với Phó Thuấn: "Anh đưa tay ra một chút."

Phó Thuấn điềm tĩnh đưa tay ra.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Phó Thuấn nhìn cô cẩn thận xé băng cá nhân, hàng mi cong khẽ rung động, từng động tác đều toát lên sự nhẹ nhàng và chu đáo.

Một lát sau, Đào Uyển khẽ bảo: "Xong rồi, cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy."

Dù rằng nếu Phó Thuấn không xuất hiện, cô có lẽ vẫn tránh được, nhưng cô vẫn thấy hơi lưu luyến cái cảm giác được anh bảo vệ trong vòng tay vừa rồi.

"Không có gì."

Đào Uyển mỉm cười: "Vậy em đi chuẩn bị, phải lên sân khấu rồi."

Vừa rồi xảy ra chút ồn ào, khiến mọi thứ chậm trễ một lúc.

Phó Thuấn nhẹ nhàng đáp: "Được."

Khi trở lại hậu trường, giám đốc bèn hỏi cô: "A Uyển, cô quen người vừa nãy à?"

Đào Uyển gật đầu: "Ừ, bạn của tôi, sao vậy?"

Giám đốc cười: "Tôi còn tưởng là fan của cô, dạo gần đây thấy anh ta tới đây nhiều lần lắm."

Đào Uyển không kìm được mà hỏi: "Anh ấy thường xuyên tới ư?"

"Không hẳn, trước đây thỉnh thoảng lại thấy một lần, đến thì cũng chỉ ngồi một mình ở góc sofa, không trò chuyện với ai cả. Nhưng hai ngày nay tới rất đều đặn, hôm qua còn dẫn theo một người bạn, ngồi một lát rồi rời đi."

Đào Uyển lộ vẻ suy tư.

Giám đốc giục: "Được rồi, cô mau lên sân khấu đi, lát nữa khách lại giục."

"Ừ."

Thường thì khi hát, Đào Uyển luôn rất tập trung, nhưng hôm nay không hiểu sao, cô cứ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn khán giả phía dưới.

Không phải để tương tác, mà giống như đang tìm kiếm ai đó.

Phó Thuấn ngồi ở một góc khá xa, phía trước có lan can gỗ sơn tím chắn, Đào Uyển phải tìm một lúc lâu mới thấy anh.

Nếu không cố ý tìm kiếm, rất khó để nhìn ra.

Chẳng trách trước đây cô không hề biết anh đã tới đây nhiều lần.

Phó Thuấn nhìn cô, ánh mắt họ gặp nhau, anh nở một nụ cười nhè nhẹ. Để lịch sự đáp lại, Đào Uyển cũng mỉm cười.

Ngay lập tức, khán giả phía dưới vang lên những tiếng hét ầm ĩ.

Đào Uyển xưa nay luôn lạnh lùng, cô đã ở đây lâu rồi mà số lần cười có thể đếm trên đầu ngón tay. Phía dưới mấy chàng trai bắt đầu ồn ào:

[Thấy không, Uyển Uyển cười với tôi kìa!]

[Anh nằm mơ giữa ban ngày đấy à, rõ ràng cô ấy cười với tôi.]

Một cô gái dưới sân khấu cũng chen vào tranh cãi

[Đừng cãi nữa, chị Uyển Uyển là của tôi.]

Trong lòng Đào Uyển dâng lên một niềm vui khó tả...

Lan tỏa, bừng nở.

Từ sau đêm đó, mỗi lần lên sân khấu, Đào Uyển lại vô thức liếc nhìn về góc ấy.

Nhưng Phó Thuấn đã vài ngày không xuất hiện.

Khi buổi diễn kết thúc, Đào Uyển quay về hậu trường.

Giám đốc trêu chọc cô: "A Uyển, tôi thấy mấy hôm nay cô cứ lén lút tìm người bạn đó, có phải thích người ta rồi không?"

Đào Uyển vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Không, đừng nói linh tinh."

Giám đốc chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt như muốn nói "Cô cứ giả vờ đi, tôi nhìn thấu hết rồi."



Đào Uyển thu dọn đồ đạc, định về nhà thì Trì Nguyệt đột nhiên đến tìm cô.

Thấy cô ấy có vẻ rất lo lắng, Đào Uyển đặt đồ xuống, dẫn cô ấy đi tìm một chỗ ngồi.

"Có chuyện gì sao?" Đào Uyển hỏi.

Trì Nguyệt hơi khó xử rồi mở lời: "Uyển Uyển, cậu có thể cho mình mượn ít tiền không?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Cần bao nhiêu?"

Trì Nguyệt bối rối nắm lấy vạt áo: "Một trăm năm mươi nghìn tệ(*)."

(*) 150.000 tệ = ~530 triệu VND.

Cô ấy cau mày giải thích: "Anh trai mình trước đây khởi nghiệp với người khác, bị lừa mất hết số vốn gia đình đưa, còn nợ thêm bọn cho vay nặng lãi. Cậu biết đấy, mẹ mình bị bệnh tim, nếu bà biết chuyện này, chắc chắn sẽ tức đến phát bệnh, nên mình muốn trả thay anh ấy trước. Chỉ lần này thôi, nếu lần sau anh ấy còn gây họa, mình sẽ mặc kệ."

Bản thân Trì Nguyệt rất xuất sắc, mới ra trường một năm đã làm giám đốc khách sạn, nhưng anh trai cô ấy lại rất bất tài, dễ tin người và bốc đồng.

Trước đây cũng từng có chuyện, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này.

Trì Nguyệt cúi đầu, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Với tính cách mạnh mẽ của cô ấy, nếu không thật sự hết cách, cô ấy sẽ không nhờ ai giúp.

Đào Uyển an ủi: "Hiện tại mình không có nhiều tiền như vậy, hai ngày nữa mình đưa cho cậu có kịp không?"

"Kịp mà."

"Được, vậy hai ngày nữa mình đưa cho cậu, đừng vội."

"Ừm... Uyển Uyển, yêu cậu."

Trì Nguyệt ôm Đào Uyển, trong lòng vô cùng cảm động.

Hiện tại trong tay Đào Uyển cũng chỉ có khoảng 12.000 tệ, mà bên Trì Nguyệt là vay nặng lãi, chắc chắn rất gấp, vì vậy cô chỉ có thể gọi điện về nhà để hỏi vay.

Với Đào Hiển Đình, 150.000 tệ không phải nhiều, chỉ cần cô mở lời chắc chắn ông sẽ cho, nhưng sẽ bị trách mắng vài câu.

Khi về đến nhà, đã là rất khuya.

Sáng hôm sau, Đào Uyển mới gọi điện thoại cho Đào Hiển Đình.

Đào Hiển Đình hỏi thẳng: "Con cần nhiều tiền vậy để làm gì?"

"Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi."

"Chuyện gì?"

Đào Hiển Đình hỏi lại, nhưng Đào Uyển không trả lời.

"Lúc nào gọi điện về cũng chỉ để đòi tiền, mất công bố nuôi con lớn thế này, chẳng biết nói được mấy câu dễ nghe."

Đào Uyển ngoan ngoãn lắng nghe.

Cuối cùng, Đào Hiển Đình nói: "Được rồi, mai về nhà một chuyến, ăn cơm xong bố sẽ chuyển tiền cho con."

Đào Uyển biết ông ta đã đồng ý, đáp: "Vâng."

Hôm sau, khi Đào Uyển trở về nhà, cô đã cẩn thận sửa soạn cho mình một chút.

Vừa bước vào cửa, chị Tống, người đã làm việc trong nhà họ Đào nhiều năm, ân cần đón: "Cô chủ, cô về rồi."

Chị Tống đã chứng kiến Đào Uyển lớn lên từ nhỏ, nên tình cảm giữa họ rất sâu đậm. Sau khi đáp lời chị một cách nhẹ nhàng, Đào Uyển đi thẳng vào bên trong.

Ngay khi bước tới cửa, cô đã nghe thấy tiếng người trong nhà.

"Được rồi, Hân Nhiên, con đừng lo nữa. Mẹ và bố con đã bàn xong rồi, hôm nay sẽ sắp xếp cho Đào Uyển đi xem mắt. Mặc dù ông cụ Lương ngoài miệng nói chỉ chấp nhận Đào Uyển, nhưng sau khi chúng ta gả nó đi, để Gia Bình tới nói chuyện lại, chắc chắn ông cụ sẽ phải nhượng bộ thôi."

"Nhưng chị ta có đồng ý không?"

"Bố con lo liệu cả rồi. Lần này nó về nhà có vẻ là cần nhờ vả bố. Chúng ta cứ xem tình hình rồi tính tiếp."

Đào Uyển đứng im nơi cửa, như thể đôi chân của cô bị dính chặt tại chỗ, hoàn toàn không muốn bước vào nhà.

Không thể nghe tiếp được, chị Tống khẽ ho một tiếng, nhắc: "Bà chủ, cô chủ đã về rồi."

Thi Tĩnh Phương cười mỉa: "Về thì về thôi, chẳng lẽ tôi còn phải ra đón nó vào sao?"

Đào Hân Nhiên hùa theo: "Đúng vậy, đừng quên rằng mẹ tôi mới là người lớn trong nhà này."



Chị Tống khẽ thở dài.

Đào Uyển vỗ nhẹ vai chị, thì thầm: "Chị Tống, không sao đâu."

"Cô chủ, để tôi đi chuẩn bị bữa ăn."

"Vâng, chị cứ đi đi."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đào Uyển tiến vào phòng khách, ngồi xuống sofa, còn Thi Tĩnh Phương và Đào Hân Nhiên vẫn đứng bên cạnh, không ngừng lảm nhảm những lời khó nghe.

Một lát sau, Đào Hiển Đình từ trên lầu bước xuống.

"Về rồi à."

Đào Uyển chỉ khẽ đáp lại: "Vâng."

Ngay lập tức, Đào Hân Nhiên tiến tới, khoác lấy tay Đào Hiển Đình, làm nũng: "Bố ơi, con mới thấy một chiếc túi rất đẹp."

Đào Hiển Đình hào phóng vung tay: "Thích thì mua đi, nếu không đủ tiền thì bảo mẹ con."

"Cảm ơn bố."

Sau khi ngồi xuống cạnh Đào Uyển, Đào Hiển Đình nhìn cô một lúc, muốn nói điều gì đó, nhưng không tìm được chủ đề phù hợp. Đào Uyển vốn là người không bao giờ chủ động nói chuyện, dù trước đây cô cũng từng thử làm nũng với bố, muốn gần gũi, nhưng dần dần nhận ra rằng trong mắt ông ta chỉ có Đào Hân Nhiên. Cô đã từ bỏ.

Thời gian trôi qua, Đào Uyển đã quen với việc không nói chuyện và không làm nũng nữa.

Nhìn thấy Đào Uyển, trong lòng Đào Hiển Đình càng thêm khó chịu. Thi Tĩnh Phương nhanh chóng kéo Đào Hân Nhiên tới bên ông, và sau vài lời nịnh nọt, Đào Hiển Đình mới vui vẻ trở lại.

Một lúc sau, chị Tống bước vào thông báo: "Ông chủ, bữa ăn đã sẵn sàng."

"Chờ thêm một chút nữa."

"Vâng, thưa ông chủ."

Thấy Đào Hiển Đình như đang đợi ai đó, Đào Uyển lạnh lùng hỏi: "Bố đã sắp xếp cho con đi xem mắt rồi sao?"

Đào Hiển Đình phủ nhận: "Xem mắt gì chứ, chỉ là muốn giới thiệu bạn bè để con làm quen thôi."

Vừa nhìn thấy biểu cảm của bố, Đào Uyển đã biết chắc rằng những gì Thi Tĩnh Phương và Đào Hân Nhiên vừa nói là sự thật.

Cô đứng dậy, giọng lạnh lùng: "Không cần bố phải phiền lòng nữa, con đã có bạn trai rồi."

"Con nói gì cơ?"

"Ý con là những gì bố vừa nghe."

Giọng Đào Hiển Đình nghiêm túc hơn: "Đào Uyển, con ngày càng không biết lớn nhỏ, con còn coi bố là bố của con nữa không?"

Đào Uyển điềm tĩnh nhìn ông ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, rồi cô nói: "Vì để ông Lương từ bỏ hy vọng, giúp Hân Nhiên gả vào nhà họ Lương, bố mới lừa con về đây để xem mắt đúng không?"

"Con…"

Đào Hiển Đình tức giận ôm ngực. Dù thực sự ông ta có ý định đó, nhưng cũng phần nào do áy náy. Vì Gia Bình đã ở bên Hân Nhiên, ông ta muốn tìm cho Đào Uyển một cuộc hôn nhân tốt hơn.

Thi Tĩnh Phương vội vã tới đỡ ông ta: "Đào Uyển, con sao có thể nói chuyện với bố như vậy? Mọi việc bố làm đều là vì tốt cho con thôi."

Đào Hân Nhiên cũng không quên hùa theo: "Chị nói chị có bạn trai, chẳng phải là cố tình bịa chuyện để chọc tức bố sao? Nếu có thật, thì gọi anh ta đến đây đi. Còn nếu không, xem mắt để làm quen thêm bạn bè, chẳng có gì là xấu cả. Sao chị lại phải coi lòng tốt của bố như lòng lang dạ thú?"

Đào Uyển thờ ơ: "Nếu mấy người không tin, tôi sẽ gọi anh ấy đến đón tôi ngay bây giờ."

Vừa nói, cô vừa nhanh tay lấy điện thoại, gọi cho Phó Thuấn ngay trước mặt Đào Hiển Đình.

Với giọng điệu đầy thách thức, Đào Hân Nhiên yêu cầu: "Mở loa đi."

Đào Uyển bật loa ngoài.

"Alo, Uyển Uyển."

Đào Uyển cố gắng nói với giọng nũng nịu: "Anh bận không?"

Phó Thuấn vừa hạ cánh sau một chuyến bay dài, dịu dàng đáp: "Không bận."

"Vậy anh tới đón em nhé, lát nữa em sẽ gửi địa chỉ cho anh."

"Được."

Sau khi cúp máy, Đào Uyển gửi địa chỉ cho Phó Thuấn.

Ba người Đào Hiển Đình đều ngỡ ngàng nhìn cô. Người vừa rồi nói giọng nhẹ nhàng bỗng trở lại vẻ lạnh lùng vốn có. Cô bình tĩnh nói: "Anh ấy sắp đến rồi."
— QUẢNG CÁO —