Lý Uyên cũng không muốn chấp nhất với hắn, thôi thì dù sao đang tự do, đột nhiên có một người mang cái bụng to rồi ép buộc phải nhận con thì đương nhiên không vui là đúng.
Lý Uyên xoay đi, không muốn dây dưa với hắn nữa. Ai chửi mắng thì ta giả điếc, đây là cách mà cô đã sống ở. Nhà họ Lý.
Tuy người ở nơi này không thích cô cho lắm, nhưng cũng không dám làm điều gì quá phận, so với lúc ở nhà họ Lý thì cô ở nơi này thảnh thơi hơn.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, nhưng thoáng chốc đã ở nơi này được 1 tháng rồi, đứa bé trong bụng cũng đã được 6 tháng.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Triệu Tử Anh có việc nên ở lại công ty từ mấy hôm trước, cô ấy dặn dò người làm phải để tâm đến Lý Uyên hơn.
Không biết là có ý tốt hay xấu, nhưng cô cũng không quá lo lắng.
Bản thân vốn bị ép đến đây, chẳng có mưu đồ gì cho nên đâu cần vì bị giám sát mà tức giận?
Thanh giả tự thanh thôi.
Trong 1 tháng qua, đứa bé rất khoẻ mạnh, nhưng vì Lý Uyên có chút gầy, cho nên cô phải ăn uống rất nhiều để bổ sung dinh dưỡng nuôi đứa bé.
6 tháng, bụng to ra thấy rõ, khi ngủ đúng là có chút mệt, ngay cả việc thay đồ và tắm rửa, lần nào cũng khiến cho cô cảm thấy mệt.
Người làm ở đây không quá mặn mà, có lẽ vì màng đuổi việc những người quá phận hôm đầu cô đến đây khiến cho họ không dám làm bừa, tuy nhiên, nói xấu sau lưng thì vẫn có.
Cô luôn là chủ đề của việc bàn tán.
Phụ nữ mang thai, tính tình thay đổi rõ rệt. Ngay cả cô, người khá giỏi trong việc kìm nén cảm xúc cũng không thể tránh khỏi.
Hôm nay khi đi dạo một vòng quanh vườn rồi trở vào nhà, liền nghe thấy một vở kịch nho nhỏ.