Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn

Chương 28: Chương 28




Lần này không ít việc đều rơi hết lên người Điền thị làm bà oán giận không thôi, nhưng Điền thị nào dám chính diện cãi nhau với Trương thị.Mặc dù Dư Đào không lại mặt, nhưng lễ vật đưa về rất phong phú, ngoài ra còn tặng năm lượng bạc ròng, xem như tâm ý cho Dư Phụng.

Từng ấy tiền, bà cụ Dư cuối cùng lấy ra hai mươi đồng tiền mua đồ tết, toàn bộ số tiền còn lại đều giữ cho Dư Tần đi học.“Lạnh quá.” Dư Dung run rẩy, hôm nay Trương thị nấu cơm, Dư Dung muốn dậy giúp đỡ.Dư Tùng có sức lực lớn, đã bổ củi xong từ lâu.

Hơn nữa hắn được Trương thị dặn chỉ bổ củi đủ cho một ngày, nước cũng chỉ đủ dùng trong một ngày.


Ngược lại, Dư Thụ ngồi trước bếp lò sưởi ấm, nghĩ năm sau là có thể đến học đường, cậu bé không khỏi vui mừng.

Dư Dung đang cắt dưa muối ở một bên, cháo trong nồi cũng không ăn nổi, đều là rau xanh và củ cải nấu với vài nắm gạo.“Ngươi và Điền thị nướng bánh đi, nó còn mang thai trong bụng…” Bà cụ Dư ló đầu vào phòng bếp nói.Đây chắc chắn là ý của Điền thị.

Đúng, thai phụ là phải ăn nhiều.

Nhưng lúc Trương thị mang thai đâu có ăn được như thế, đến phiên Điền thị thì lại đặc cách, Trương thị chắc chắn không chịu.“Nương tự đến nướng bánh đi, ta làm không tốt đâu, hơn nữa ta cũng không phải loại người chỉ biết đợi sinh.” Trương thị đã thật lòng bắt đầu dùng chiêu nàng dâu mẹ chồng bất hòa để phân nhà....Về cuộc đời của vị tiểu thư này, chủ yếu là vào năm Dư Bội được sinh ra, Dư Phụng được trường học đặc cách thu nhận, còn đặc biệt cho thêm năm đấu gạo.


Năm đó nhà họ Dư đã sống sót qua thiên tai, về sau lại bởi bà cụ Dư đưa Dư Bội cùng đi dâng hương gặp được phu nhân của Ngô đại địa chủ, như vậy mới quen biết nhà họ Ngô và mới có thể lấy được năm mẫu ruộng phì nhiêu từ Ngô đại địa chủ.

Về sau bà cụ Dư tìm người xem cho một quẻ, Dư Bội là mệnh tiểu thư, cho nên bà cụ Dư mới nuôi dưỡng Dư Bội như một tiểu thư.

Cũng vì duyên cớ này mà bà cụ Dư vẫn thiên vị nuông chiều riêng mình Dư Bội.“Tiểu tiện nhân, mẹ chồng giao việc cho ngươi thì ngươi đều ra sức chối đẩy.

Cái thứ không biết xấu hổ, đồ bất hiếu...”Dư Dung dũng cảm đứng ra: “Có hiếu thuận hay không cũng phải xem muốn hiếu thuận như nào chứ? Cớ vì sao thím năm bây giờ còn rất trẻ mà lại bảo chúng ta phải hiếu thuận thím ấy, thím ấy không sợ làm tổn hại phúc phận của mình sao?”.