Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 232: Lẫm sinh Tử Hỉ



Giữa tháng sáu, Thẩm thị dẫn Tử Hỉ về nhà, là Lâm Khang Bình tự mình đi đón về, đầu năm Khang Bình có mua một trăm mẫu ruộng nước ở An Châu phủ cùng Xương Châu phủ, lần này dẫn Lâm Phúc cùng đi thu địa tô. Trong khoảng thời gian này, Tăng Thụy Tường cũng dẫn Tử Lộc cùng Tử Thọ vội vàng thu địa tô vài ngày, Trần thị Tử Vũ cùng với Hà thị thường xuyên ở Tình viên.

Thẩm thị và Tử Hỉ vừa trở về, trong nhà lại náo nhiệt lên, Tử Tình làm một bàn đồ ăn thật ngon ở Tình viên, để làm tiệc đón gió cho Thẩm thị cùng Tử Hỉ. Vào phòng, Tử Vũ cười, đem chuyện kể tỉ mỉ cho Thẩm thị về chuyện Chu thị mời rượu, Thẩm thị cũng nhịn không được mà tâm tình cực tốt.

Tử Tình cũng bổ sung, Chu thị vài lần đến muốn mấy thứ, Thẩm thị cười nhìn về phía Tăng Thụy Tường nói: "Quên đi, nể mặt cha ngươi, đừng để hắn khó xử. Dù sao các ngươi đã vui vẻ một lúc rồi."

"Nương, mỗi lần chúng ta đều sợ cha khó xử, có phải bọn họ đã bắt được nhược điểm này của chúng ta, tính kế hết lần này đến lần khác, thật ra phụ thân đã không khó xử, thông qua chuyện ngày đó, ta đã cẩn thận suy nghĩ, ai thích tức giận ai thì cứ việc tức giận, ta không thể vì bọn họ mà ủy khuất chính mình. Cha, ngươi cũng đứng về phía ta chứ?" Tử Tình hỏi.

"Nghe nương ngươi nói bậy à, ta khi nào thì khó xử hả? Các ngươi đừng nể mặt ta, đã nhịn mười mấy năm, cũng không thấy được lợi gì, ngược lại là một đống phiền toái, về sau ai cũng không cần phải nhịn nữa, nhưng đừng làm ra chuyện lớn quá." Tăng Thụy Tường nhìn thoáng qua Thẩm thị, thật ra hắn cũng rất vui vì chuyện hôm đó.

"Đúng, ta sớm không thoải mái khi thấy bọn họ, chúng ta nên làm như vậy từ lâu rồi." Tử Vũ hoan hô.

"Chúng ta làm như vậy từ lâu thì có lẽ bọn họ còn hơi nín nhịn, như thế cũng tốt. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, muốn sửa đổi cũng khó. Đại cô không phải là một ví dụ à?" Tử Thọ nói.

"Trời. Các ngươi kìa, ta mới chui từ trường thi ra, không một ai quan tâm, ân cần thăm hỏi một chút." Tử Hỉ thấy không có người chú ý hắn, nghẹn hơn nửa ngày, rốt cục nhịn không được mà mở miệng.

"Tứ đệ thông minh như vậy, nhị ca ngươi còn thường nói cha khen ngươi đọc sách rất giỏi, vừa thi đã đậu tú tài, còn dễ như trở bàn tay, chúng ta không cần hỏi, cũng biết ngươi có thể đậu." Trần thị cười nói.

"Có thể qua thì tính cái gì, Tiểu tứ, ngươi đừng nói tỷ không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không đậu Lẫm sinh, ngươi uổng phí công ta dạy mấy năm nay." Tử Tình nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong lời Tử Tình nói, nhìn chằm chằm Tử Tình. Tử Tình cân nhắc một chút, hiểu được, vội bảo: "Không phải uổng phí ta dạy mấy năm nay, mà là uổng phí cha dạy mấy năm nay đối với ngươi."

Tăng Thụy Tường nghe xong, với vuốt vuốt chòm râu, nở nụ cười. Nói: "Coi như ngươi phản ứng mau lẹ, ta làm cha cực cực khổ khổ dạy hắn nhiều năm như vậy, còn chưa có lên tiếng, mà ngươi đã giành phần rồi."

"Sao có thể chứ, cha, đương nhiên là ngài có công lao to lớn, ta chỉ nói không suy nghĩ thôi." Tử Tình vội rót một ly rượu cho Tăng Thụy Tường.

Mọi người thấy, ào ào nở nụ cười, Thẩm thị nói: "Nhìn ngươi kìa, học ai kiểu chân chó (ý chỉ sự nịnh hót) thế hả?"

Thẩm thị vừa nói xong, mọi người cười càng to, ngay cả Vĩnh Tùng ba tuổi cũng vỗ cái bàn kêu: "Chân chó, chân chó." Vừa kêu khóe miệng còn vừa chảy nước miếng, làm mọi người cười nghiêng cười ngã.

Tử Hỉ rảnh rỗi, ở Tình viên suốt, bởi vì Tử Lộc cùng Tử Thọ sang năm lại thi hương, hai người mỗi ngày đều phải bỏ ra một khoảng thời gian nhất định để học, Tử Hỉ mới từ trường thi ra, tất nhiên là không muốn đọc sách vở, cho nên, mỗi ngày ăn điểm tâm xong, liền chạy đến Tình viên tìm đến Tử Tình, có khi cũng đi theo Khang Bình đến Khang trang dạo một vòng, trở về nói đậu xanh mọc tốt hơn năm cũ, có thể thấy được một năm nay không uổng phí công sức nỗ lực.

"Tỷ, ta phát hiện trồng cây cũng là một môn học, không thể học nhiều như đọc sách, nhưng lại ra sức lao động, một năm tiền lời còn nhỏ, triều đại nào cũng phải trải qua đói khổ, sĩ nông công thương, nhưng thực tế, bọn họ thậm chí không thoải mái bằng nô tài nhà giàu, trừ bỏ có một thân phận tự do." Tử Hỉ thở dài.

"Điều này chứng tỏ mấy ngày này ngươi không chỉ chơi, cũng học được cách suy xét, học cách đứng ở lập trường của nông dân mà lo lắng, điều này rất có lợi với đối với sách luận mà tương lai ngươi làm." Tử Tình sờ sờ đầu Tử Hỉ.

Mười ngày sau, Lâm Khang Bình ăn điểm tâm, dạo một vòng Khang trang rồi về, nói bên ngoài thời tiết quá nóng, nên thấy Tử Tình mặc áo ngắn tay, váy ngắn ở trong phòng ngủ cùng Thư Duệ chơi, nên hắn cũng chỉ mặc áo trong và quần đùi, vừa ngồi xuống chưa nói mấy câu, Tử Hỉ đã vọt vào, Tiểu Thanh không ngăn lại kịp, Tử Hỉ đã vọt vào nội đường, hô: "Tỷ, ta đậu, thật sự là Lẫm sinh, đứng thứ hai toàn bộ An Châu."

"Thật sao, thật tốt quá, tiểu tứ, ngươi thi huyện đứng thứ hai, thi phủ thứ hai, không nghĩ tới thi viện cũng có thể lấy được vị trí thứ hai, chờ tương lai ngươi thi hương và hội, nếu còn có thể lấy được vị trí thứ hai, là lợi hại." Tử Tình vừa nghe xong, vội ra nghênh đón.

Ai ngờ Lâm Khang Bình cấp tốc túm Tử Tình về, Tử Tình còn chưa hiểu được, Lâm Khang Bình quăng cho nàng một bộ quần áo, sau đó đen mặt đi ra ngoài, Tử Tình cúi đầu nhìn, thế này mới ý thức được mình mặc áo ngắn váy ngắn, mặc dù dài qua gối, nhưng dù sao vẫn lộ cẳng chân cùng cánh tay, vội vàng mặc đồ vào.

Lúc này, Tử Tình nghe thấy hắn nói với Tử Hỉ: "Đã là tú tài rồi, phải biết không thể tùy tiện vào phòng ngủ của người khác, về sau, chờ nha hoàn hỏi qua rồi mới được tiến vào, nhớ kỹ không?"

Tử Hỉ chưa thấy Lâm Khang Bình nghiêm túc cùng hắn nói chuyện như vậy, bỗng chốc đơ người, cũng không biết vì sao, chờ Tử Tình đi ra, Tử Hỉ còn vụng trộm hỏi: "Tỷ, tỷ phu sao giận ta như vậy, ta cũng không làm gì mà?"

"Không có gì, tỷ phu ngươi mới ra ngoài, hơi bị cảm nắng, không nói việc này nữa, chúng ta về nhà đi, cha mẹ chắc chắn là cao hứng, lần trước đại ca còn chưa có đậu Lẫm sinh đấy, đi, về nhà cùng cha mẹ đi." Tử Tình ôm lấy đứa nhỏ, đặt vào xe đẩy, để Tử Hỉ đẩy ra ngoài trước.

Tử Tình tìm quần áo cho Lâm Khang Bình, tự mình hầu hạ Lâm Khang Bình thay quần áo, thấy Lâm Khang Bình còn nhăn mặt, nói: "Không phải là lần đầu tiên sao? Hắn cũng tại cao hứng quá thôi, ngươi tức giận cùng một đứa nhỏ làm gì, hắn cái gì cũng không hiểu, bị ngươi làm sợ hãi kìa."

"May mà chúng ta không làm cái gì, nếu làm cái gì, hắn vọt vào như vậy, chúng ta giấu mặt vào đâu, tật xấu phải sửa, ngươi cũng nhắc nhở hắn đi."

Tử Tình véo thắt lưng Lâm Khang Bình một phen, nói: "Đã biết, đồ nhỏ mọn."

Lúc Tử Tình chạy về nhà mẹ đẻ, vừa vặn Tam bà bà dẫn hai con trai, nàng dâu cùng với hai tôn tử, cũng vào phòng, Tử Quân cùng Tử Tân dập đầu cho Tăng Thụy Tường, Tam bà bà thì lau nước mắt.

"Đúng là tổ tiên phù hộ, Tăng gia phúc lớn, lần này, toàn thôn đều oanh động, năm nay Tăng gia có ba tú tài, lão bà tử ta mới có thể có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông Tăng gia, phải bày mấy bàn rượu, náo nhiệt một ngày, đến lúc đó, cả nhà các ngươi phải đến, ai mà không đến là coi chừng ta đấy." Tam bà bà vừa khóc vừa cười.

"Đúng đấy, nếu không có nhị ca, thì nào có hôm nay của hai thằng nhóc này? Dù táng gia bại sản ta cũng vui mừng." Tăng Thụy Phát vỗ tay nói.

"Đại đường thúc, Tử Quân đã là tú tài, sao có thể gọi là thằng nhóc?" Tử Tình cười nói.

"A, ơ, không thể kêu thằng nhóc, về sau gọi cái gì?" Tăng Thụy Phát vuốt đầu mình, hỏi.

"Lúc trước là ai nói không muốn để đứa nhỏ học, bảo đứa nhỏ tiêu dùng quá nhiều, bây giờ lại nói vậy, còn táng gia bại sản nữa chứ, bọn nhỏ còn chờ bạc để vào Châu học đấy." Tăng Thụy Nhạc đẩy đại ca hắn một phen, thấy đại ca vẫn bị chìm đắm trong vui sướng.

"Được rồi, ba ngày sau sẽ bày tiệc rượu, chúng ta còn muốn đi thông báo người khác, sẽ không quấy rầy các ngươi, Tử Tình, một nhà ngươi cũng phải đến, nhớ kỹ đấy." Tam bà bà nói.

Chờ bọn hắn đi rồi, Tử Tình hỏi: "Nương, chúng ta có mở tiệc rượu không?"

"Không, các ca ca cũng không làm, mỗi ta làm, có ý gì? Chờ ta đậu tiến sĩ thì làm cũng không muộn." Tử Hỉ giành nói trước.

Tăng Thụy Tường nghĩ, đích xác là thế, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, năm đó Tử Phúc đậu tú tài cũng nói một phen như lời Tử Hỉ nói, nghĩ đến điều này, ánh mắt Tăng Thụy Tường nhìn về phía tiểu nhi tử không khỏi vui mừng hơn vài phần, chỉ sợ tương lai Tử Hỉ có thành tựu cao hơn Tử Phúc, Tăng Thụy Tường thầm nghĩ.

"Có gì đâu, ngươi là Lẫm sinh, không giống chúng ta, đáng giá ăn mừng, ta sẽ làm bàn tiệc cho ngươi trước." Tử Lộc vội nói.

"Mặc dù không mở tiệc rượu, nhưng nhà mình phải ăn mừng một phen, hôm nay ta sẽ làm một bàn đồ ăn ngon." Thẩm thị nói.

"Vậy cũng được, ngày mai đến lượt ta mời tiểu tứ ăn mừng. Hôm nay làm phiền bên này rồi." Tử Tình cũng cười nói.

Nói đến điều này, Tăng Thụy Tường mới nhớ tới còn chưa thông báo cho lão gia tử một tiếng, Thẩm thị dẫn người chuẩn bị đồ ăn, Tăng Thụy Tường tự mình dẫn Tử Hỉ đến học đường, không ngờ tới thấy lão gia tử cùng Điền thị đến.

Lão gia tử luôn luôn ngồi bên cạnh Tử Hỉ, cười không khép miệng, lại khen Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường dạy con có cách, lại khen Tử Hỉ biết chuyện biết chăm chỉ, bỗng nhiên lại nghĩ đến năm đứa con trai nhà Xuân Ngọc, bây giờ đứa nào đứa nấy lười biếng, lão gia tử không thể không thừa nhận, Thẩm thị giáo dục mấy đứa nhỏ rất khá, ai cũng biết phấn đấu tiến tới.

"Dâu lão nhị à, hôm nay cha nói một câu, cha hết sức cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi đã dạy các con xuất sắc như vậy, ta biết ngươi chịu nhiều khổ, lúc lão nhị về nhà, trừ Tử Vũ, mấy đứa nhỏ đều được ngươi dạy dỗ, trước kia cha hồ đồ, ngươi nể ta đã hơn sáu mươi tuổi mà bỏ qua cho ta đi." Lão gia tử nói.

Lão gia tử nói thật đột ngột, ai cũng ngây ngẩn cả người.