Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 244: Tử Thọ xem thân



Từ nhà Thu Ngọc đi ra, mặt Tăng Thụy Tường âm nghiêm, vốn muốn đưa Điền thị về học đường, không ngờ Thu Ngọc nói: "Trở về học đường cũng không có người hầu hạ, không bằng ở lại nhà của ta, Chu đại phu đến châm cứu còn tiện một chút, Nhị tỷ ở lại mấy ngày giúp đỡ ta, hai người chúng ta thay phiên khuyên nương, để nương suy nghĩ thay đổi một chút."

Tăng Thụy Tường nghe xong khẽ gật đầu, nói: "Tiền nương xem bệnh ta trả, trở về thương lượng tốt với Chu đại phu, ta sẽ trả cho hắn một lần, mấy ngày nay ngươi làm cho nương chút đồ ăn nương thích đi."

Tăng Thụy Tường nói xong nhìn lại Thẩm thị, trên người Thẩm thị chỉ có mấy chục đồng tiền, bởi vì tiền mừng tuổi cho trẻ nhỏ đã phát xong từ ngày mùng hai, cho rằng hôm nay đi lại không có gì tiêu đến, cho nên Thẩm thị cũng không đem theo bạc, vẫn là từ trên người Lâm Khang Bình móc ra hai lượng bạc vụn đưa cho Tăng Thụy Tường.

Tăng Thụy Tường đưa bạc vụn cho Thu Ngọc, nói: "Cha mẹ kia, mấy ngày nay ngươi hết sức chăm sóc, chờ nương tốt hơn, vẫn là đưa về học đường đi."

"Nhị ca, ngươi đừng để mình tức giận, không đáng đâu, cha mẹ cũng là không có biện pháp, đại tỷ tôn tử tôn nữ đều có, còn có thể làm sao bây giờ?" Thu Ngọc nhận bạc, suy nghĩ một chút vẫn là khuyên vài câu.

Chu thị thấy bạc trong tay Thu Ngọc, nói: "Hay là đưa nương đến chỗ ta đi thôi, tiểu muội bên này còn phải chăm sóc Uyển Tình, bên ta Tử Toàn cũng lớn hơn một chút, ta vừa vặn có thể phụng dưỡng nương, lại nói, nương ở nhà ta, cũng là chuyện phải làm."

Tăng Thụy Tường nghe xong cũng không tiếp lời, dẫn đầu đi ra khỏi thôn, cũng không quản bọn họ nói gì.

Về nhà Tăng Thụy Tường liền nhốt mình tại thư phòng, có lẽ là muốn nhớ lại nửa đời trước của mình sống hồ đồ ra sao đi.

Ba ngày sau, Điền thị có thể mở miệng nói chuyện, cũng không về nhà, còn ở lại nhà Thu Ngọc, còn có Hạ Ngọc ở cùng, một nhà Xuân Ngọc nghe nói sau khi mấy người Tử Tình đi rồi cũng bị Thu Ngọc đuổi đi. Sau ba ngày cảm xúc của Tăng Thụy Tường mới tốt hơn chút, nhưng vẫn không đi thăm lão gia tử cùng Điền thị.

Tử Tình cũng đã hỏi Lâm Khang Bình, nhưng Lâm Khang Bình nói chuyện của Yến Nhân Đạt thật sự không phải là hắn moi ra. Chỉ có thể nói, Hồng Tú cùng Yến Nhân Đạt tương khắc. Nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Thật ra thì, nếu không có Lâm Khang Bình, Hồng Tú làm sao có thể lục ra chuyện cũ từ hai mươi mấy năm trước. Chẳng qua, Lâm Khang Bình không muốn để cho Tử Tình biết được hắn sử dụng thủ đoạn không mấy sáng sủa lắm mới chiếm được những tin tức này, bởi vậy, mới gạt Tử Tình.

Ngày hôm đó, ngoài trời nổi lên mưa nhỏ, âm u và lạnh lẽo, Tử Tình trên người lại bất tiện( nguyệt sự). Nằm nghiêng trên kháng không thích nhúc nhích, suy nghĩ một chút, nói: "Cả ngày ăn cơm bên nhà nương, không bằng hôm nay chúng ta thay đổi khẩu vị, để Vương bà bà làm cho chúng ta một nồi thịt dê, còn muốn cho Tử Hỉ ăn thức ăn kho, một nồi kho lớn nha, lại làm một mâm đầu vịt. Ta cũng có chút thèm ăn."

Lâm Khang Bình nghe xong vội vàng phân phó Lâm An đi mời người, chỉ một lát mọi người đều đến đầy đủ hết, tất cả chen chúc trong căn phòng phía Tây. Mở hai bàn mạt chược, Tăng Thụy Tường mang theo Tử Phúc, Tử Lộc cùng Tử Thọ một bàn, Tử Hỉ, Tử Vũ cùng Lưu thị và Trần thị một bàn, Tử Tình cùng Thẩm thị dẫn theo mấy đứa nhỏ dựa trên giường La Hán nói chuyện, ngại không đủ ấm áp, vẫn là ngồi vào giường gạch trong nội viện.

Hai người đầu tiên là nói chuyện nhà Xuân Ngọc náo như thế nào, nói đến Yến Nhân Đạt trơ trẽn, lão bà Tam Mao, nói đến việc hôn nhân gian nan của Hoa Quế. Tử Tình đột nhiên nghĩ đến, Tử Thọ(*) cũng sắp mười bảy. Hỏi: "Nương, Tử Thọ cũng nên làm mai thôi? Tử Quân cùng Tử Tân nghe nói đều tốt lắm, Tử Quân nghe nói là một hộ ở thị trấn, gia cảnh nhà gái điều kiện cũng không tệ, ca ca nàng cũng là một tú tài, nghe Tam bà bà nói. Đại đường thúc gặp người liền khen, miệng cười không khép được. Còn có Tử Tân, nói là một hộ trong thành An Châu, trong nhà nghe nói là mở hiệu thuốc, xem ra, thân phận tú tài này thật đúng là thay đổi vận mệnh của bọn họ."

Tử Tình nhớ tới việc hôn nhân của Tử Lộc, tuy rằng Trần thị bây giờ cũng coi như không tệ, nhưng dù sao căn bản như vậy, so với hai người Tử Quân cùng Tử Tân tìm lần này kém không chỉ là một điểm nửa điểm, tuy rằng không nhất định phải mượn đến thế lực nhà gái, nhưng ít nhất chênh lệch giữa hai người không nên quá lớn, hiểu nhau vất vả hơn.

Thẩm thị cũng nghĩ tới chuyện của Tử Lộc cùng Trần thị, nói: "Đúng vậy, phải nên hỏi thăm một chút nhà ai có con gái tốt, không cần biết điều kiện có bao nhiêu tốt, nhưng tốt nhất có thể biết chữ. Không biết như Nhị tẩu con, gả vào rất vất vả, ngươi xem nhị tẩu ngươi, vừa đọc sách lại quản lý tiệm cơm lại lo cho nhà mẹ đẻ, ta thấy nàng cũng rất mệt tâm."

"Vẫn nên tìm người hoà thuận một chút, cá tính không cần quá mạnh mẽ, tương lai Nhị ca chỉ sợ muốn vào thành sinh sống lâu dài, tiểu Tứ khẳng định không thể ở lại trong nhà, bên người nương dù sao vẫn phải giữ lại một đứa con, nàng dâu vẫn là hoà thuận dịu dàng một chút, cả nhà ở chung lâu dài cũng sẽ không thể quá khó khăn."

"Thật đúng là khéo, Đại ca ngươi cũng từng nói với ta vấn đề này, mấy ngày hôm trước vừa nói, còn nói đã nhờ người hỏi thăm giúp, chủ yếu là muốn tìm người có xuất thân đọc sách, điều kiện bây giờ của chúng ta tất nhiên là khác với khi tìm thân cho ngươi, ngươi cùng nương nói một chút, gả cho Khang Bình ngươi hối hận không?" Thẩm thị nhớ tới năm đó vội vàng định thân cho Tử Tình, Lâm Khang Bình chỗ nào cũng không tệ, không được hoàn mỹ chính là xuất thân rất thấp, đời này là không có cách nào thay đổi .

"Nương, ngươi làm sao có thể có loại suy nghĩ này? Khang Bình đối với ta như thế nào ngươi cũng không phải không biết, chuyện đó lúc trước ta cũng nghĩ đến, sẽ không hối hận. Tương lai giáo dục Thư Duệ thật tốt, cũng chưa chắc không thể thay đổi được cửa nhà Lâm gia."

"Nói đến đứa nhỏ, nhìn tướng Nhị tẩu ngươi hoài thai, thai này chỉ sợ lại là một nam hài."

Thẩm thị vừa nói xong, chỉ thấy Lưu thị cùng Trần thị dắt tay nhau đi đến, nghe thấy lời nói của Thẩm thị, mặt Lưu thị trong nháy mắt tối vài phần, rất nhanh cũng cứng rắn lên tinh thần vài phần. Trần thị nghe xong lại kêu lên: "Nương, thật vậy chăng? Nhưng là ta rất muốn một nữ nhi, nữ hài nhi xinh đẹp như Vĩnh Liên Vĩnh Dung vậy."

Lưu thị liếc ngang nàng một cái, cười khổ nói: "Ngươi đừng sống ở trong phúc mà không biết phúc, ngươi cũng vụng trộm vui mừng ngay đi thôi, tội gì đến, trước mặt ta đâm vào lòng ta?"

Trần thị lúc này mới kịp phản ứng, kéo tay Lưu thị nói: "Đại tẩu, ta thực không có ý tứ khác, chẳng qua là đơn thuần muốn một nữ hài, ta không nghĩ tới cảm nhận của ngươi, thực xin lỗi, là ta lo lắng không chu toàn, ngươi sẽ không thật sự giận ta chứ?"

Lưu thị cười xì một tiếng, nói: "Đùa với ngươi đấy, ngươi cũng bị dọa thành như vậy?"

"Cũng không, đại tẩu cũng không phải là già bảy tám mươi tuổi, lúc này mới bao nhiêu tuổi, bắt đầu từ bây giờ sinh, còn có thể sinh bảy tám đứa, chẳng lẽ không sinh được một nhi tử?" Tử Tình cười bồi thêm một câu.

Tử Hỉ lúc này cũng đi đến, nói: "Gọi các ngươi ra ăn cơm đâu rồi, làm sao mà mọi người không đi ra ngoài? Nói cái gì đó mà náo nhiệt như vậy? Ai muốn sinh bảy tám đứa?"

"Đi đi đi, kia đều có ngươi, ngươi nói ngươi một tiểu thí hài còn chưa thành thân, nghe thấy được không nói phải giả bộ không biết, còn muốn hỏi gốc rễ vấn đề làm gì?" Thẩm thị cười đuổi Tử Hỉ đi ra ngoài.

Trước Tiết nguyên tiêu, Tử Phúc đi ra ngoài gặp bạn cùng trường, thật đúng là mang về hai tin tức, một nhà là nữ nhi nhà tú tài, họ Dương, trong nhà có bốn đứa nhỏ, hai nam hai nữ, là con cả trong nhà, nhận biết một ít chữ, cả nhà dựa vào một chút tiền công trợ giảng của tú tài lão sư trả hàng năm mà sống qua ngày, cuộc sống xem như khó khăn. Là tiên sinh hàng xóm trước kia của Tử Phúc, nghe nói là nữ hài tương đối nhát gan thành thật, bắt đầu làm chuyện gì cũng là có khuông có dạng, châm tuyến cũng không tệ.

Một nhà khác là ở trong thành An Châu mở một gian cửa hàng, gia cảnh so ra cũng giàu có, cũng là con cả trong nhà, họ Lâm, phía dưới còn có một đệ đệ một muội muội, cũng mời tiên sinh dạy một năm, nhận biết được vài chữ, là cữu gia của bạn cùng trường của Tử Phúc, bên nhà gái muốn tìm một người đọc sách.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, chuyện này cũng khó lựa chọn, mấu chốt vẫn là xem tính tình của đối phương, Tử Tình nghe xong đưa ra một chủ ý, nói: "Không bằng một ngày nào đó tìm một cơ hội, để Tử Thọ làm sao vụng trộm tự mình liếc mắt một cái mới tốt, chính hắn nhìn xem một chút đầu tiên nhìn có thể vừa mắt người nào."

Thẩm thị nghe xong chỉ vào Tử Tình nói: "Cái chủ ý điên gì vậy? Nữ hài nhà ai có thể cho không xem tướng, nếu biết còn không đánh lên cửa?"

Ai ngờ Tử Thọ biết được việc này, còn phải muốn tự mình liếc mắt xem một cái mới bằng lòng định xuống, vẫn là Lưu thị ra một chủ ý, nói các nàng ở trong thành An Châu, e rằng buổi tối mười lăm sẽ ra ngoài xem hoa đăng, đến lúc đó ở xa xa nhìn một cái, không phải đạt được sao?

Tử Thọ nghe xong vui mừng vội chắp hai tay thở dài, nói: "Đa tạ Đại tẩu, vẫn là biện pháp này của Đại tẩu tốt, không bằng mười lăm tháng giêng chúng ta đều tới thành An Châu đi dạo một chút, giúp đỡ ta nhìn xem."

"Ta không thể đi được, nhỡ ở trên đường cái xô đẩy vào ta, khi đó xảy ra chuyện gì cũng không phải là đùa, chỉ các ngươi đi thôi." Trần thị vội xua tay.

Tử Tình cũng không muốn đi nhiều lắm, hoa đăng ở Kinh Thành cũng đã xem qua, nhưng không chịu nổi Tử Thọ cầu xin, cũng đành phải đồng ý, Tử Phúc cùng Lưu thị một đường, đi trước ngó chừng nữ hài Dương gia, Tử Thọ cùng Tử Hỉ một đường, trước canh chừng xung quanh Lâm gia, nhìn nữ hài Lâm gia, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình phụ trách truyền lại tin tức, đồng thời, cũng kéo Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị Tử Vũ cùng đi, nhiều năm như vậy, Thẩm thị cũng chưa vào thành An Châu xem hoa đăng. Một nhà Tử Lộc ở lại trông nhà.

Bởi vì nhiều người, Lâm Khang Bình tự mình đánh xe ngựa, Lưu thị mang theo đứa nhỏ, nói để ở nhà mẹ đẻ nàng trước, hôm nay ở lại nhà mẹ đẻ một đêm, dù sao không tới hai ngày nữa sẽ phải quay về kinh.

Sắc trời còn chưa tối, gửi lại xe ngựa ở cửa thành, cả nhà liền tách ra, Tử Tình cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cùng Tử Vũ, ở trên đường đi bộ, Tử Vũ là lần đầu tiên ra ngoài xem hoa đăng, tất nhiên là hưng phấn không thôi.

Một hồi thì trời đã tối, trên đường không chỉ có hoa đăng, còn có chợ đêm, ăn chơi cần cái gì đều có, Tử Vũ tự mua một hoa đăng hình hoa sen xách theo, mua cho Thẩm thị một cái hình mẫu đơn, mua cho Tử Tình một cái hình hoa sen, ba người mỗi người xách theo một hoa đăng, tạt qua trong chợ đêm.

Tử Tình vừa cho mấy nha hoàn trong nhà chọn mấy cái hoa đăng cũng coi như tinh sảo, Lâm Khang Bình tìm đến, kéo cả nhà tới nhìn nha đầu Lâm gia.

Tăng Thụy Tường còn có chút do dự, cảm thấy như vậy là không tôn trọng nhà gái, Thẩm thị trợn mắt trừng hắn một cái, nói: "Nhỡ đâu vạn nhất tìm phải một đứa có tính mạnh mẽ, ta sẽ bảo không được, còn không bằng thừa lúc còn sớm mà nhìn một cái, đều nói tướng từ tâm sinh, như vậy từ tướng mạo vẫn là có thể nhìn ra được vài phần tốt xấu."

Tăng Thụy Tường đại khái nghĩ tới lão bà Tam Mao, do dự một chút, vẫn là đi theo cả nhà qua xem.

Cách Tử Thọ Tử Hỉ khoảng hơn mười bước là một tiểu cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi đi phía sau, diện mạo của tiểu cô nương cũng có vài phần thanh tú, nhưng chỉ là có chỗ chưa nói lời nào, cô nương còn dẫn theo một nam hài mười hai mười ba tuổi, còn có một tiểu cô nương gần mười tuổi, xem ra cũng là cả nhà ra ngoài du ngoạn, Tử Tình nói nhỏ bên tai Tử Vũ vài câu, Tử Vũ đi tới, không cẩn thận đụng phải đối phương một chút, nha đầu lớn hơn lập tức trừng mắt, mở miệng giáo huấn: "Làm gì, đi không có mắt nhìn à?"

Cả nhà vừa nghe, bằng vào tính tình này, không diễn nữa, phải đi tìm bọn Tử Phúc thôi.

--- --------

(*) nguyên văn là Tử Lộc nhưng mình thấy phải là Tử Thọ thì chính xác hơn nên tự sửa