Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 300: Lại Trúng Gió



"Tam đệ muội, tiểu Chanh này thật đúng là không nhìn ra, ai dạy dỗ cho vậy? Ta thích. Ngươi không giận nàng chứ."

"Tướng công biết tính ta mềm yếu, đã ăn thiệt một lần, cho nên việc này đều giao cho tiểu Chanh xử lý, hoàn hảo tính nàng lợi hại, bằng không, hôm nay ta còn không biết thế nào mới xong việc đây? Ta cảm ơn nàng còn không kịp, làm sao có thể trách nàng đây? Trước đó ta cũng nói với nàng, nếu ta mềm lòng, bảo nàng nhắc nhở ta." Dương thị có chút xấu hổ, nói thật ra, nàng cũng thống hận cá tính mềm yếu của mình, nhưng vừa thấy người khác kể khổ với nàng, nàng liền chịu không nổi, hận không thể cứ mình có thể là giúp người ta.

Tử Tình thấy, lại là một bánh bao, cực phẩm này không chỗ nào không có, bánh bao cũng là chỗ nào cũng có, đương nhiên hai người này là giúp đỡ lẫn nhau rồi, cũng không biết là cực phẩm có trước hay là bánh bao có trước? Đoán chừng truy cứu tiếp, chính là vấn đề gà đẻ trứng hay trứng nở ra gà, không có đáp án.

Dương thị so với Thẩm thị mà nói, vẫn là hạnh phúc hơn, gia bà thương, trượng phu chiều, nha hoàn cũng biết che chở, này nếu đổi thành nhân vật Thẩm thị năm đó, chỉ sợ bị Điền thị bọn họ bắt nạt đến một chút cặn bã cũng không thừa lại.

"Tam tẩu chính là tính tình thiện lương này, nói bao nhiêu lần, phải rút ra bài học từ nhà ta, ngươi xem cha mẹ ta bây giờ cứng rắn, một nhà đại cô ta cũng không dám nữa tới cửa đây thôi, còn có bà ta, cũng không lại khóc than nữa, khóc cũng là vô ích, cha ta không cho nàng bạc nữa, ăn cái gì, đều là Thạch bà bà quản lý tốt cho nàng rồi. Còn có, ngươi xem đại cha ta, trăm chuyện theo, một lần không theo, đã không nhận cha ta rồi, không nhận quá tốt, chúng ta tổn thất cái gì? Ngươi xem di nương ngươi, cho hai mươi lượng bạc, lần này không cho, lại lôi chuyện cũ. Muốn ta nói, dứt khoát một lần cũng không cho, trực tiếp chặt đứt suy nghĩ của nàng, ngươi lại không nợ nàng. Chuyện thế hệ trước nói không chừng còn như thế nào đấy?" Tử Vũ nói.

Tử Tình nhìn thoáng qua Tử Vũ, tính cách của Tử Vũ tính so với Tử Tình trước kia, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thấy Thẩm thị và Tử Tình ăn phải nhiều lần thiệt thòi như vậy, cũng hiểu được làm sao bảo vệ mình, xem ra, gả đến Hạ gia, cũng không cần quan tâm cho nàng.

Tử Tình cùng mọi người nói đùa một lát, lo cho mấy đứa nhỏ trong nhà, dặn Tử Vũ vài câu rồi về nhà.

Ba ngày sau Lâm Khang Bình trở về từ Hoa Liên. Ngân phiếu mang đi cũng không có hao hụt, ý của Tử Phúc, trong lòng hắn cũng biết, cũng không biết là bạc trong tay đủ dùng hay là hắn cảm thấy không cần phải chuẩn bị, Tử Tình cũng không hỏi ra rõ ràng.

Tử Tình trở về gặp Thẩm thị. Thẩm thị đang mệt nằm nghiêng trên giường, Tử Vũ đang giúp nàng bóp chân, vài ngày nay ở Xương châu, lôi kéo Lưu thị tư vấn giúp nàng, cuối cùng đặt mua đồ đạc không sai biệt lắm. Còn lại chính là những món gia cụ lớn, Thẩm thị phái người mai mối đi thỉnh kỳ, hai nhà thỏa thuận ngày mười sáu tháng mười thành thân.

"Nương, ngươi thấy đại ca, đại ca bận không?"

"Cày bừa vụ xuân. Sao có thể không bận? Đại ca ngươi muốn đi ra ngoài tuần tra, nghe đại tẩu ngươi nói, trong nha môn không có chuyện gì, đại ca ngươi liền cải trang đi ra ngoài, vài thôn gần thị trấn, mười phần thì có sáu phần đều biết đại ca ngươi. Ai cũng không nghĩ tới hắn chính là Huyện thái gia? Nghe nói còn vì thế mà phá được mấy vụ án lớn không đầu không đuôi." Thẩm thị nói đến con lớn nhất, lập tức lên tinh thần rồi, cũng không cảm thấy mỏi mệt nữa.

Xem ra, Tử Phúc là muốn bằng thực lực của chính mình đi lên, chẳng qua là, không biết thế đạo này có thể đi thông hay không? Thời điểm mấu chốt, Phó gia có thể mượn một chút lực bên trên hay không?

Lúc này, chỉ thấy Thạch bà tử vội vàng chạy tới, thấy Thẩm thị ở nhà, vội nói: "Hoàn hảo phu nhân ở nhà. Lão thái thái đã xảy ra chuyện. Đại cô nãi nãi hôm nay tới, khóc lóc kể lể với lão gia tử bọn họ, hình như là chuyện của Nhị nữ nhi, bị chú rể mới đánh cho đứa nhỏ cũng bị mất, lão thái thái trong cơn tức giận, lại hôn mê bất tỉnh, lão gia đi mời đại phu rồi."

Tử Tình nhìn thoáng qua Thẩm thị, Thẩm thị nói: "Ngươi đi một chuyến tới phòng cũ bên kia, nói lại chuyện đã xảy ra với đại phòng một tiếng, còn có, đi một chuyến tới nhà tiểu cô nãi nãi, mời hai người bọn họ đến."

Thạch bà tử đáp ứng, Thẩm thị hỏi Tử Tình: "Ta phải đi qua một chuyến, còn ngươi?"

"Ta sẽ không đi, từ sau khi Khang Bình thu thập Nhị Mao và Ngũ Mao, bà nhìn ta và Khang Bình tựa như kẻ thù, ta sẽ không đi để ngột ngạt, có việc gì sai người tới nói một tiếng. Đây cũng phải là cho hai bên vui vẻ sao?"

"Đúng rồi, một khoảng thời gian trước bà ngươi đã bị bệnh một hồi, vẫn là liên quan đến đại cô ngươi, nam nhân nhà Hoa Quế đánh bạc bị thua, về nhà lấy Hoa Quế trút cơn giận, đại cô ngươi trở về khóc lóc kể lể với bà ngươi. Không nghĩ tới lần này lại náo lớn."

"Không có người nói với ta việc này. Ba ngày nay hai bận giày vò, a công bà cũng là người hơn sáu mươi tuổi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, vẫn là để cha ta nói rõ ràng. Đừng đến lúc đó oán trách chúng ta không hết lòng." Tử Tình nói.

"Đúng vậy, vừa vặn ta đi trước thương lượng với cha ngươi." Thẩm thị nói xong liền dẫn theo A Lan đi.

Học đường bên kia, đã tìm Chu đại phu tới rồi, chẳng qua, Chu đại phu này không phải là lão Chu đại phu kia, lão Chu đại phu mùa xuân năm trước đã đi rồi, bây giờ quan tâm làm gì nhi tử của hắn đều gọi là Chu đại phu.

Điền thị còn chưa tỉnh lại, khi mấy người Tăng Thụy Khánh và Chu thị, Thu Ngọc và Chú Vân Giang đến, Xuân Ngọc đang ghé vào trước giường Điền thị khóc nức nở, Thu Ngọc vào cửa thấy dáng vẻ của nàng, nhíu nhíu mày, nói: "Đại tỷ, dáng vẻ này của ngươi là làm cho ai xem? Phàm là ngươi có chút lương tâm, ngươi cũng sẽ không ba ngày hai bận chạy tới khiến cha mẹ thêm phiền muộn, về sau, ngươi vẫn là ít làm trò đi mới tốt."

Xuân Ngọc nghe xong cũng không dám cãi lại, chẳng qua là tiếng khóc nức nở lớn hơn một chút, chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Tam bà bà, Tứ bà bà còn có Đại Điền thị cùng với hai đệ đệ cùng cha khác mẹ của Điền thị đều mời tới, đều là Tăng Thụy Tường sai mấy đứa nhỏ trong học đường giúp đi mời người, Tăng Thụy Tường trải qua chuyện Tăng Thụy Khánh lần đó, cảm thấy vẫn là phải mời mọi người đến làm chứng, phân chia rõ trách nhiệm thì tốt hơn, cái tội bất hiếu này, vẫn là giữ cho Xuân Ngọc đi. Hắn cũng không muốn gánh cái oan uổng này.

Hai vị cữu lão gia nghe xong Thạch bà tử kể lại, còn có lão gia tử, đến lúc này, cũng không muốn giấu diếm cái gì thay Xuân Ngọc, chỉ là trách mình không biết cách dạy con gái.

"Vốn, chuyện nhà ngươi có nhiều cái không hợp lý lắm, trách nhiệm cả nhà đè cả trên người Nhị cháu ngoại trai. Chúng ta đã sớm muốn tới cửa nói một chút, nhưng là, các ngươi ai cũng để ý thể diện, chuyện trong nhà đều che đậy, nhưng cái này che đậy được sao? Chỉ bằng cái chỗ to bằng bàn tay này, nhà ai có gió thổi cỏ lay, không đến nửa ngày, cả trấn cũng đều biết đến rồi." Tiểu cữu lão gia nói.

"Ừm, lại nói

chuyện Đại cháu ngoại trai náo loạn ở học đường năm trước, nghe nói chính là mời lão nhân trong thông xem xét quyết định cho rồi, Đại cháu ngoại trai và Nhị cháu ngoại trai không còn liên quan. Thật ra không phải chúng ta nói ngươi, Đại cháu ngoại trai, ngươi thật đúng là hồ đồ, huynh đệ tốt như vậy không cần, để cho người ta cười rụng răng, một chút trách nhiệm lão đại cũng không có. Chuyện trong quá khứ không nói, việc hôm nay, ngươi nói làm sao bây giờ đi? Ngươi là trưởng tử.” Đại cữu lão gia hỏi Tăng Thị Khánh.

Tăng Thị Khánh nghe xong hai vị cữu lão gia khen Tăng Thị Tường, trong lòng đang không được tữ nhiên, sai đó ai cũng nói một chút, trong lòng lại bốc hỏa, nghe hỏi hắn làm sao bây giờ, nói: “Loại chuyện này cũng không phải là một hai lần, muốn ta nói, nương ta không phải thương yêu nàng sao? Để nàng ở đây phụng dưỡng nương ta, chờ nương ta khỏe mạnh thì về, mặt khác, bạc xem bệnh bốc thuốc, cũng để nàng trả, bẳng không, về sau nàng còn không nhớ lâu được.”

Xuân Ngọc nghe thấy cái này, vội đến trước mặt hai vị cữu lão gia, thút tha thút thít nói: “Hai vị cậu, ta thực sự không phải cầu khẩn, nữ nhi nhà ai có khổ sở không phài là về nhà mẹ để kể lể? Ta không phải là cũng bị làm cho không có cách nào khác sao? Hai vị ca ca ai cũng không cho ta vào cửa, ta chỉ có thể tìm tới cha ta nương ta, trong lòng ta cũng khổ đó, hu hu, sau này ta cũng không dám nữa, ta thề sau này không bao giờ nữa, cầu các vị trưởng bối khoan thứ, phải biết rằng, nằm ở trên giường cũng là mẹ ruột ta đấy, ta cũng đau lòng mà. Hu hu, ta chẳng lẽ không mong nương ta sống lâu trăm tuổi sao?”

Lão gia tử nghe nói xong: “Hãy để cho nàng đi xa một chút, có lẽ chúng ta còn có thể sống thêm hai năm.”

Thu Ngọc nghe xong lời nói của lão gia tử, thở dài, nói: “Hay là chờ nương ta tỉnh, ta đón đi ở vài ngày, chờ khỏe lại rồi nói sau.”

Tăng Thị Khánh thấy Thu Ngọc nói như vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Hay là tới nhà ta đi, bằng không, mọi người lại muốn mắng ta bất hiếu, không có trách nhiệm của trường tử.”

“Hay là nương các ngươi tỉnh lại rồi nói sau.” Tam bà bà nói.

Tăng Thị Tường vẫn không nói chuyện, nói thật ra, hắn không muốn đón Điền thị đến nhà, bằng vào Điền thị bất công thành như vậy, cho dù hắn làm cái gì, Điền thị cũng sẽ không vừa lòng, còn không bằng không làm, không cần biết dùng thêm bao nhiêu lượng bạc, mua cái nhắm mắt làm ngơ. Thẩm thị tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Tăng Thị Tường, đó củng là suy nghĩ trong lòng nàng, cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt hơn, Tử Hỉ cũng phải đón dâu, cần gì phải rước pho tượng ôn thần vào nhà, làm cả nhà không có nổi một chút yên tĩnh.

Vài vị trưởng bối thấy Tăng Thị Tường không nói chuyện, đều biết đến nguyên do, trong lòng hai vị cữu lão gia tuy có chút thất vọng, chẳng qua, vẫn chưa nói gì.

Trong lòng lão gia tử là muốn đi theo con thứ hai, chẳng qua, hắn cũng biết, bọn họ nếu đi, sẽ làm xáo trộn cuộc sống đang tốt đẹp của lão Nhị, cho nên, hắn lần này cũng không đề cập tới đến nhà Tăng Thị Tường.

Trong quá trình chờ đợi, cuối cùng Điền thị cũng tình lại, lần này hiện tượng trúng gió nghiêm trọng hơn lần trước, khóe miệng mặc dù không hở ra, cũng không thể nói được ra lời. Hơn nửa có nửa người không thể động đậy. Đại phu nói, loại chuyện này vốn chính là một lần nặng hơn một lần, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không nên lại chịu cái gì kích thích lớn nữa, bằng không, về sau có thể tỉnh lại hay không cũng rất khó nói.

Thu Ngọc tiến lên hỏi: “ Nương, người theo ta đến ở vài ngày, nếu nguyện ý, ngươi liền động đầu ngón tay một cái.”

“Vẫn là trước hết không nên hoạt động chờ khôi phục lại nói. Mấy ngày nay, người đến bồi nàng nhiều hơn là được.” Chu đại phu nói, hắn cùng một thôn với Thu Ngọc, hai bên quen thuộc một chút.

Chu thị nghe xong lời này, trong lòng vui vẻ, nàng cũng không muốn đi hầu hạ một bệnh nhân, nhưng từ sau lnầ bị đánh đó, Tăng Thị Khánh không cho nàng tùy ý mở miệng nói chuyện ờ trước mặt người khác, cho nên, vừa rồi thật đúng là sốt ruột chết nàng rồi.

Hai vị cậu thương lượng một chút, nói: “Nếu chúng ta hôm nay tối đây rồi, có mấy lời, người ngoài không dễ hỏi, chúng ta là cậu các ngươi, không cnầ đề ý nét mặc già nua, hỏi một lần, chuyện dưỡng lão này, các ngươi đến cùng là định thế nào rồi? Không bằng thừa dịp hôm nay chúng ta ở đây, lấy quy định đã định ra đây.”

Nghe nói thời gian này, Tăng Thị Khánh là một năm hai thạch gạo hai lượng bạc, còn lại đều là Tăng Thị Tường gánh vác, hai vị cữu lão gia lắc đầu.