Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 352: Quốc tang



Tử Tình cũng không có nghe rõ đến cùng ai với ai đánh nhau, chẳng qua, tiểu hài tử mà thôi, nào có không đánh nhau? Bởi vì trong nhà chỉ có một nữ oa, đều thích trêu chọc chơi đùa cùng Yên Nhiên, đứa nhỏ hơn bốn tháng, có thể làm các loại biểu cảm, nhưng mấy người Thư Duệ Thư Ngạn đúng là mười phần muội khống, đơn giản không để cho hai người kia nhúng chàm, cũng giận dỗi không ít. Tử Tình vừa đi vừa hỏi, cuối cùng hiểu rõ, Tiểu Dực đeo lên một chuỗi ngọc cho Yên Nhiên, Văn Tinh Úc cùng mấy người Thư Duệ đều không cho, cho nên đánh nhau.

Lúc Tử Tình đi qua, thì nghe được Văn Tinh Úc la lớn: "Dựa vào cái gì chứ, nàng là nàng dâu của ta, cha ta bảo ta xem trọng rồi."

"Nói bậy, đó là muội muội ta, muội muội ta mới nhỏ như vậy, chờ muội muội ta trưởng thành, ngươi đã già rồi. Muội muội ta mới không gả cho lão nhân." Đây là Thư Ngạn nói.

"Đúng vậy, ngươi đã lớn như vậy rồi, Yên Nhiên muội muội mới không thích đâu." Tiểu Dực vội phụ họa nói.

"Ngươi cũng giống thế không được, mau mau lấy chuỗi ngọc xuống đi, muội muội ta không hiếm lạ, muội muội ta còn nhỏ, không đeo được thứ này. Bằng không, ta còn muốn đánh ngươi." Thư Duệ nói.

"Ta không lấy, đánh thì đánh, ai sợ ai?" Tiểu Dực ưỡn ngực hô.

"Ngươi không lấy ta lấy, nàng dâu của ta dựa vào cái gì phải mang đồ ngươi đưa." Văn Tinh Úc nói xong muốn ra tay, Tiểu Dực tiến lên cùng hắn túm lấy nhau.

Tử Tình vừa nghe lửa giận bắn lên, đẩy cửa đi vào, quát lên: "Đều đừng nói nữa, thu thập đồ đạc rời đi, nhà ta không giữ các ngươi, tiểu thí hài mới tí tuổi như vậy, đã biết nàng dâu nàng dâu không rời miệng, học ai vậy? Muốn tìm nàng dâu về nhà tìm đi, nhà ta không có."

Văn Tinh Úc thấy Tử Tình tức giận, nói: "Cô cô, việc này là Tiểu Dực không đúng, ngươi cũng đừng tức giận đuổi chúng ta, cha ta nói, chờ một thời gian sẽ đến đón chúng ta, không có người tới đón cũng đừng có về nhà."

"Cô cô, vậy ta lấy chuỗi ngọc xuống, giữ lại cho muội muội. Được không? Ta không có ý khác, chỉ là lễ gặp mặt, hơn nữa, cô cô cũng đối xử với Tiểu Dực tốt như vậy. Còn chuẩn bị mấy bộ quần áo cho Tiểu Dực. Ta cho muội muội lễ gặp mặt còn không được sao? Trong nhà ta đệ đệ muội muội đều có mấy thứ này, ta chỉ là cảm thấy đẹp mắt mới tặng cho muội muội. Cô cô đừng nóng giận."

Tử Tình lúc này mới nhớ ra khom người nhìn xem chuỗi ngọc trước ngực Yên Nhiên, dây vàng tinh tế khéo khéo, trước ngực là một khối dương chi ngọc thượng đẳng, bao ngoài là túi lưới ngũ sắc, bốn phía còn khảm đá quý buông xuống, khó được là cái vòng lại còn có thể co dãn. Cũng chính là trưởng thành còn có thể đeo, Tử Tình tháo ra cho đứa nhỏ, ai ngờ tiểu nha đầu này còn nắm không buông tay, có thể là thích những thứ lấp lánh, Tử Tình muốn kéo mạnh, đứa nhỏ lại khóc.

"Nhìn xem, ta đã nói muội muội thích đi, cô cô. Hãy cho muội muội giữ đi." Tiểu Dực vui mừng nói.

"Chờ muội muội ngủ ta lại lấy, lễ vật này quá quý trọng rồi, muội muội không thể nhận. Lại nói, muội muội còn nhỏ, không thích hợp đeo đồ nặng như vậy, sẽ đè cong cổ. Còn có, cha ngươi đã đưa rất nhiều đồ tới đây, tiểu hài tử các ngươi cũng ăn không được bao nhiêu dùng không được bao nhiêu, cô cô ngượng ngùng rồi."

Tử Tình rốt cuộc vẫn trả lại chuỗi ngọc cho Tiểu Dực, Tiểu Dực mím môi, mất hứng, nhưng không nói gì nữa.

Tử Tình hỏi hai người bọn hắn: "Nàng dâu là không thể gọi bừa. Các ngươi còn nhỏ, biết nàng dâu là ý gì không?"

Hai người liếc nhìn nhau, lắc đầu, Văn Tinh Úc nói: "Cha nói, nàng dâu là người thân nhất của ta, phải che chở nàng thật tốt."

Tiểu Dực còn nhỏ. Càng không biết rồi, chẳng qua là trực giác rất thích muội muội này, phải là lấy được lòng Tử Tình, mới lấy được lòng Yên Nhiên đi?

Tử Tình âm thầm buồn cười trong lòng, rất nhanh đã buông xuống việc này. Tính hay quên của tiểu hài tử vẫn còn là rất lớn, rất nhanh lại chơi thành một đoàn, tháp ngói bên bờ ao cũng dựng cao hơn người, một nhà Tử Lộc cũng đã trở lại, Vĩnh Tùng Vĩnh Bách vừa vào cửa, chào hỏi Thẩm thị và Tăng Thụy Tường xong, lôi kéo Vĩnh Chương, nhanh như chớp đã chạy đến Tình viên.

Tử Tình thấy hai đứa nhỏ, mới biết được cả nhà Tử Lộc đã trở lại, vừa định đi qua thăm Trần thị một chút, Trần thị và Dương thị đã cùng nhau đến, Dương thị cười nói trước: "Tỷ tỷ, Nhị tẩu có thai rồi, tỷ tỷ thật sự phải chuẩn bị một phần lễ gặp mặt rồi."

"Không thể nào, Nhị tẩu, ngươi thật đúng là nhớ thương đến?" Tử Tình cười nói, chẳng qua trong lòng vẫn là thực sự vui mừng cho Trần thị.

Ba người ngồi nói giỡn một hồi, Tử Tình nói: "Không bằng, chúng ta đi lên đảo nhỏ xem bọn nhỏ dựng tháp đi. Đều là mấy đứa nhỏ đang làm, còn rất lợi hại."

"Phải không? Nên nhìn một cái."

Ba người ra khỏi cửa, đã thấy xa xa mấy đứa nhỏ này bận rộn đi tới đi lui, Thư Duệ cùng Vĩnh Tùng còn có Văn Tinh Úc ba người phụ trách xếp ngói, một tầng gạch bên dưới đã xếp xong rồi, có cái thước gấp rất cao, mấy đứa nhỏ hơn còn lại phụ trách giúp đỡ chuyền mái ngói, biểu cảm trên mặt người nào cũng đều là hưng phấn, Thư Ngọc thấy mấy người Tử Tình đi tới, nhảy ra trước mặt Tử Tình, nói: "Nương, Nhị cữu nương, Tam cữu nương, các ngươi qua đây xem, tháp của chúng ta sắp dựng xong rồi."

Tử Tình khom người vuốt mặt Thư Ngọc khen vài câu, đứa nhỏ lại nhảy trở lại, Tử Tình thấy Tiểu Dực đầy hâm mộ nhìn Tử Tình vuốt ve Thư Ngọc, bèn cười đi đến trước mặt hắn, xoa xoa đầu của hắn, cũng vuốt vuốt mặt hắn, lại rút khăn ra lau mồ hôi cho hắn, trong đôi mắt đứa nhỏ nở ra đoá hoa vui sướng, Tử Tình ôm đứa nhỏ khen một câu: "Tiểu Dực của chúng ta có bộ dạng đúng thật là đẹp mắt."

Văn Tinh Úc ở một bên thấy có chút ghen tỵ, vội chen sang đây, có chút tủi thân nhìn Tử Tình. Tử Tình vừa thấy thần sắc của hắn, giống như Văn Tam năm đó, vội nín cười, vuốt đầu và mặt của hắn, cũng khen một câu, đứa nhỏ mới cười hì hì vội đi ra.

Trung thu ngày đó, Tử Tình mời Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, một nhà Tử Lộc, còn có Dương thị cùng hai hài tử sang đây ngắm trăng đốt tháp, Tử Thọ xuất môn đi thi rồi. Tử Tình chuẩn bị cái bàn cùng đồ cúng và thức ăn ở Văn Hương đình.

Đến lúc mặt trăng lên cao, Thư Duệ cùng mấy người Vĩnh Tùng đốt tháp, Tử Tình dẫn theo bọn nhỏ ở bên tháp lửa ngất trời ca hát khiêu vũ, dẫn theo bọn họ chơi diều hâu bắt gà con, ngay cả Thư Vĩ ít tuổi nhất cũng tập tễnh gia nhập, nhà Tử Tình bên này có sáu tiểu hài tử, nhà Tử Lộc ba, nhà Tử Thọ một, tổng cộng mười một đứa trẻ, tình cảnh không ngờ tương đối tráng lệ.

Thời gian giống như trở lại Trung thu đầu tiên Tử Tình vừa tới, một nhóm người ở bên tháp lửa cạnh ao nước chơi đùa náo nhiệt, có Tử Phúc Tử Lộc bọn họ, còn có Tú Thủy, Tú Anh, Tử Bình các nàng, đáng tiếc hiện tại cảnh còn người mất, cảnh năm đó còn đây, người lại không phải rồi.

Tiểu Dực khi vừa tới còn có chút không buông lỏng, một bộ dáng tiểu học cứu[1], hơn một tháng này dưới sự dụ dỗ của mấy đứa nhỏ, còn có chút dáng vẻ của đứa nhỏ. Tử Tình cũng là muốn cho mấy đứa nhỏ một ký ức hạnh phúc thời thơ ấu, mới có thể để ý như thế, dạy bọn nhỏ hát 《 bắt cá chạch 》 và 《anh chàng đọc sách 》 hai bài nhạc thiếu nhi điển hình, đơn giản, trắng ra, lanh lảnh dễ đọc, là hồi Tử Tình còn nhỏ thường hát.

[1] học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.

Sau này, chơi diều hâu bắt gà con mệt rồi, lại bắt đầu chơi ném khăn tay, người nào bắt được, phải làm một bài thơ có liên quan đến ánh trăng. Cũng coi như mở cho bọn hắn một cách chơi ngâm thơ ca về trăng hoàn toàn mới, tận hứng mà tan.

Ngay cả Tăng Thụy Tường cũng nói rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, nhìn mấy đứa nhỏ này, còn có phiền não gì không thể tan đây? Thẩm thị thì cười nói, không nghĩ tới Tử Tình có thể làm náo nhiệt như vậy.

Vui vẻ đêm trung thu không được mấy ngày, Lâm Khang Bình trở về nói bên ngoài hình như xảy ra chuyện gì, trong thành An Châu khắp nơi cực kỳ khẩn trương, Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta cố gắng hết sức không vào thành, thời gian này cẩn thận một chút. Dù sao trời sập xuống có người trên cao đỡ. Ta cố gắng hết sức rời xa thị phi."

Ai ngờ quả thật là trời sập, hai ngày sau, Lý chính trong thôn cầm chiêng đồng thông báo cho từng nhà, Hoàng thượng băng hà rồi, dân gian cấm tất cả hoạt động vui chơi như kết hôn, động thổ xây phòng, bắn pháo hoa…, phải sau chín mươi chín ngày mới được. Còn có các nhà các hộ phải treo ở cửa một tấm vải trắng, cũng phải sau trăm ngày mới có thể lấy xuống.

Người khác cũng không có gì, duy chỉ có Tiểu Dực sau khi nghe xong tin tức này rất khác thường, mím môi trầm mặc, trong trầm mặc còn có đau thương to lớn, trong đau thương có lo lắng không tên, một chút cũng không giống đứa nhỏ tuổi này biểu hiện ra ngoài, Tử Tình cũng không tiện hỏi thăm nhiều, chỉ là cùng Lâm Khang Bình bình luận một phen. Lâm Khang Bình cũng nói không ra nguyên nhân gì, Tử Tình đành phải bảo bọn nhỏ khoảng thời gian này ở cùng hắn nhiều hơn.

Chẳng qua, trong lòng Tử Tình vẫn còn có chút kinh ngạc, tìm vật liệu may mặc nhà Tiểu Dực đưa đến, nhất là hai cuộn gấm kim tuyến ngân tuyến hoa lệ kia, hỏi Lâm Khang Bình một cuộn vải như vậy đại khái cần bao nhiêu bạc.

"Hai cuộn vải này, một cuộn hai trượng, ít nhất phải hơn một trăm lượng bạc, bình thường người ta mua, đều là những nhà quan to quý nhân mặc. Ta từng thấy các chủ tử Văn gia là lão phu nhân và phu nhân mặc. Một hòm vải vóc này, ít nhất cũng có giá hai ba trăm lượng bạc, cũng tiết kiệm cho chúng ta rồi." T

ử Tình nghe xong cười nói: "Chất liệu còn quý hơn cái ta mặc thành thân, nuôi đứa nhỏ hơn một tháng, ta cũng là không mệt, chẳng qua là đứa nhỏ này mấy ngày nay cũng quá trầm mặc, hay là nghĩ cách gì, dỗ dành hắn vui vẻ."

Chẳng qua, tận đáy lòng Tử Tình vẫn còn có nghi hoặc, nàng cảm thấy phụ thân của đứa nhỏ này hẳn là người được Lâm Khang Bình cứu kia, cùng hoàng gia hẳn là có liên quan, nhưng là, không có đạo lý một hậu nhân của Hoàng gia lại chạy đến nông thôn này đi?

Việc này trôi qua được năm sáu ngày, Tử Tình thấy Tiểu Dực vẫn là một bộ biểu cảm kia, lúc đang rầu rĩ làm sao khuyên giải hắn, Văn Tam đích thân dẫn người tới đón hai hài tử, dáng vẻ hình như có chuyện rất gấp, thu dọn đồ xong muốn đi ngay, Tử Tình cũng không giữ lại, cũng không nghĩ nhiều. Trái lại là cảm thấy cuối cùng cũng quẳng được gói đồ, có thể nhẹ nhàng một chút rồi.

Ai ngờ sau bọn nhỏ đi rồi, khi thu dọn đồ trong phòng, Tử Tình phát hiện chuỗi ngọc Tiểu Dực để lại, còn có một phong thư, "Cô cô, chuỗi ngọc là cho Yên Nhiên muội muội, xin cô cô hãy nhất định giữ lại cho muội muội. Đa tạ cô cô, khoảng thời gian sống ở Tình viên này là thời gian vui vẻ nhất của ta, ta sẽ vĩnh viễn khắc trong tâm khảm."

Thư nhưng là viết như nói chuyện phiếm, Tử Tình thấy ê ẩm trong lòng, than thở mãi đứa nhỏ này tâm tư quá nặng. Những bộ quần áo Tử Tình làm cho hắn đều mang đi tất cả.

Bọn nhỏ đi rồi, tất nhiên cũng mang tiên sinh đi, Tử Tình và Lâm Khang Bình thương lượng, hay là cũng mời một tiên sinh dạy cầm kỳ thư hoạ cho mấy đứa nhỏ nhà mình, trước kia là không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghĩ tới, tất nhiên là muốn bổ sung, nghe nói mấy nữ hài tử nhà Tử Phúc, đã học từ lâu rồi. Lâm Khang Bình tất nhiên là không có ý kiến, có điều kiện rồi, tất nhiên mốn cho đứa nhỏ những điều tốt nhất.

Vì thế, Tử Tình nhờ Tử Lộc, tìm một người trong thành An Châu, họ Lương, trước kia là dạy học ở Cò Trắng thư viện, bây giờ tuổi tác có chút lớn rồi, dạy nhiều đứa nhỏ hiếu động như vậy, trừ tiền học phí một năm hai mươi lượng, một ngày chỉ dạy hai canh giờ, còn đặt ra một điều kiện, muốn dẫn thê tử hắn, tự bọn họ có một bà tử hầu hạ lâu dài, áo cơm tự lo.

Tử Tình đều đồng ý, liền sắp xếp vào Trúc uyển ở, ở đó có một phòng bếp độc lập, muốn ăn cái gì, trong vườn đều có, vợ chồng Lương tiên sinh đối với cái này cực kỳ vừa lòng, sau khi xem qua một vòng, liền ổn định xuống.

Đốt tháp: là hoạt động phong tục tập quán hàng đầu vào dịp tết Trung thu ở nông thôn Phương Nam (Quảng Đông, Phúc Kiến, Giang Tây…). Hoạt động đốt tháp cần bắt đầu chuẩn bị từ xế chiều, do người có năng lực tổ chức hoạt động tương đối, tập trung một ít đứa trẻ chuẩn bị vật liệu. Đầu tiên là xếp mấy viên gạch thành hình tròn, khổ hình tròn quyết định độ cao của tháp. Trong đó gác hai viên gạch lên một khối đá đỏ, xếp nền tháp xong rồi. Sau đó xếp chồng mái ngói, xếp chồng cho đến đỉnh tháp.