Tử Tình cầm bái thiếp có chút ngoài ý muốn, Kinh Thành cũng không có người quen nào, làm sao có thể có người đưa bái thiếp cho nàng chứ? Bái thiếp này vừa nhìn là tương đối cao cấp, chế tác tinh xảo tự không cần phải nói, trên giấy lại còn có hoa văn phức tạp, có chút giống thiệp chúc mừng hiện đại, Tử Tình chưa từng thấy qua, cho nên, cầm ở trong tay lăn qua lộn lại nhìn mấy lần.
Phó thị thấy Tử Tình cầm bái thiếp nghiên cứu, cười nói: "Tỷ tỷ thật đúng là cổ quái, không nhìn xem người đưa tin trước, lại cầm bái thiếp nghiên cứu hoa văn trước."
Thực ra bái thiếp vừa nhìn là chuyên dụng của Văn gia, còn chưa có mở ra, mặt bìa bên ngoài đã đánh lên một chữ “Văn”, Tử Tình tất nhiên là biết là Văn gia rồi.
"Lâm Tăng thị Tử Tình phương giám: (phương: tốt đẹp, tiếng thơm; giám: xem cho – dùng trong thư từ)
Được nghe muội vô tình gặp được hạ nhân nhà ta, bởi vì ăn nói sinh hiềm khích, muội thay ta quản giáo, cũng dặn bảo ta vài câu, tỷ suy nghĩ mãi, cảm kích khôn cùng, biết được phu quân của muội, là cố nhân của Văn gia ta, cho nên mời muội tụ họp một chút, đơn giản có rượu nhạt một ly, tạm biểu lộ cần ý[1]. Thuận chúc hạ an. Văn Mạnh thị Thanh Phỉ thư."
[1]Cần ý: Xin dâng cần ý chính là ý hiến rau cần. Cổ đại rau cần vừa mới truyền vào Trung Quốc, không ai dám ăn. Có một người ăn, cảm thấy không tệ, bèn lấy đi hiến tặng cho người khác, ý tứ chính là vật này tầm thường, chính mình nếm cảm giác không tệ, cũng không biết ngài cảm giác thế nào. Những lời này là lời nói khiêm tốn, hình dung mình đưa cho ngài đồ không tốt, ngài xin thông cảm nhiều hơn. Tựa như tự xưng là kẻ hèn, gia đình là hàn xá, không coi là thật. Thuận chúc hạ an: thuận tiện chúc mùa hạ yên bình ^^
Mạnh Thanh Phỉ này, phỏng chừng chính là Tam nãi nãi Văn gia, Tử Tình không nghĩ tới Triệu di nương này lại kể lại những việc đã xảy ra cho nàng ta, Tử Tình cảm giác Văn tam nãi nãi này không giống như là muốn cảm tạ Tử Tình thật, mà như là muốn thay Triệu di nương này lấy lại danh dự, bằng không, cũng sẽ không thể cố ý chỉ ra, Lâm Khang Bình chính là cố nhân của Văn gia, thực ra không phải là muốn nói, là hạ nhân của Văn gia sao?
Tử Tình tất nhiên không biết, Triệu di nương này chính là thân thích một chi họ quăng tám sào cũng không tới của Văn gia lão phu nhân, từ nhỏ đi theo lão phu nhân lớn lên, hầu hạ lão phu nhân nhiều năm, rất được lòng của lão phu nhân, cho nên, bây giờ dựa vào trong người có thai, càng là dỗ lão phu nhân xoay quanh.
Ngày ấy sau khi tìm di nương trở về, kể cho lão phu nhân đoạn ấm ức này, hỏi thăm phẩm cấp đại thần họ Tăng họ Lâm trong triều. Lão phu nhân nghe xong sau cũng để bụng, phái người hỏi thăm, lại có thể là Tử Tình nổi lên xung đột với Triệu di nương, điều này thật kinh khủng? Tử Tình này cũng quá không để Văn gia vào mắt rồi.
Triệu di nương này càng là. Biết nhà chồng Tử Tình lại có thể là xuất thân nô tài Văn gia, trong lòng quá nôn mửa, thiếu chút nữa thì vặn đứt khăn lụa trong tay rồi. Khẩu khí này không ra, nàng làm sao đặt chân ở Văn gia? Lại có thể nhận lỗi với một đứa nô tài, dầu gì, nàng cũng là di nương Văn gia? Còn là thân thích của lão phu nhân đó?
Cho nên, liền có phong thư Tử Tình nhận được này, thực ra, ban đầu. Theo ý tứ của Triệu di nương, nàng ta chỉ muốn tìm nha hoàn đến thông báo cho Tử Tình đi một chuyến là xong. Chẳng qua là Văn tam nãi nãi không đồng ý, tiểu thiếp làm sao có thể đại biểu Văn gia chứ? Phía sau Tử Tình, tốt xấu gì còn có Tăng gia đấy.
Mạnh Thanh Phỉ cũng không biết quá khứ của Tử Tình và Văn Tam, lão phu nhân nhưng là còn nhớ rõ năm đó Tử Tình cự tuyệt vào Văn gia. Nàng đúng là có vài phần tò mò đối với Tử Tình, biết Tử Tình ở Kinh Thành, liền nghĩ nhân cơ hội này nhìn một cái, cũng làm giảm bớt nhuệ khí của Tử Tình. Lời nói của lão phu nhân, Văn tam nãi nãi dĩ nhiên không dám không vâng theo.
Tử Tình cũng là vạn phần không muốn vào Văn gia, vừa nghĩ cũng biết không có chuyện tốt gì, đi vào, bản thân, Tử Tình là địa vị thấp. Đi, còn có thể có sắc mặt tốt mà nhìn? Đây không phải là đưa lên cửa tìm ngược sao?
Tử Tình không muốn đi, nhưng là Lưu thị và Phó thị nghe xong, nói: "Cái này không được tốt đi? Văn gia cũng là nhà có uy tín danh dự, người ta đặc biệt hạ bái thiếp cho ngươi, chính là cho mặt mũi. Ngươi nếu không đi, đó là đánh vào mặt Văn gia, truyền ra ngoài, về sau, ở Kinh Thành, là không có cách nào đặt chân rồi."
Thẩm thị cũng khuyên nhủ: "Tốt xấu gì nữ tế còn là từ nhà họ đi ra, nếu như thế, về lý nên tới cửa chào hỏi."
Tử Tình không có cách nào khác, sau khi về nhà liền có chút rầu rĩ không vui, Hoa ma ma từ chỗ Thải Vân đã biết từ đầu đến cuối chuyện này, tới đây ngồi xuống cùng Tử Tình, nói: "Nãi nãi không cần lo lắng, lão bà tử theo nãi nãi đi một lần này, có lão bà tử ở đó, tất nhiên sẽ không để cho nãi nãi bị làm khó."
Tử Tình nghe xong nắm tay Hoa ma ma, hỏi: "Thật sự? Quả thực như thế ta sẽ không sợ nữa, ta chỉ lo lắng vừa vào Văn gia, có phải để cho ta dập đầu cho người ta khắp nơi hay không?"
Tử Tình lo lắng là việc này, trước kia, Lâm Khang Bình chỉ sợ là động một tí là dập đầu, chẳng qua là, bây giờ thoát tịch rồi, nhưng ngọn nguồn vẫn rành rành ra đấy, bọn họ dù không yêu cầu Tử Tình dập đầu, còn có Triệu di nương kia, còn không tìm lại danh dự?
"Việc này, theo ta nói, nãi nãi dập đầu một cái cho Văn lão phu nhân, cũng là không quá đáng, lão phu nhân dù sao cũng là nhất phẩm phu nhân đương triều, tuổi tác cũng rành rành ở đó, nãi nãi nếu thật sự không muốn cũng được. Những người khác, nãi nãi cũng là không cần dập đầu, yên tâm, có lão bà tử ta nhắc nhở, còn có ngày mai, mang cả Thải Vân Truy Nguyệt đi, hai nàng tự sẽ che chở nãi nãi. Nãi nãi xin hãy yên tâm nghỉ ngơi đi." Hoa ma ma vỗ vỗ tay Tử Tình, nói.
"Như thế, liền đa tạ ma ma rồi." Tử Tình đứng lên tiễn Hoa ma ma ra cửa, Hoa ma ma trước khi ngủ, còn muốn đi nhìn Yên Nhiên một cái.
Ngày hôm sau, sau bữa điểm tâm, Hoa ma ma đích thân chải một búi tóc cho Tử Tình, chọn tam vĩ châu thoa trân trâu ngọc bích giống nhau cắm ở bên trái mặt trước, mặt sau là một cây bộ diêu phỉ thúy đỏ chạm rỗng khắc hoa mai, khuyên tai, nhẫn cũng là ngọc bích, còn có một chuỗi vòng tay ngọc bích, những đồ trang sức này đều là Lâm Khang Bình đặt làm cho Tử Tình, đều là nguyên bộ. Tử Tình từ trong gương nhìn lên, là búi tóc ngang phức tạp, cài một vòng hoa lan nhỏ, cộng thêm mấy thứ trang sức làm đẹp, cũng là có vẻ trang trọng hào phóng.
Bởi vì là mùa hè, ma ma tìm cho Tử Tình mặc một bộ áo thân đối dài đường viền tơ tằm nền hoa hồng trắng, dưới thân là một chiếc váy đỏ thẫm, vừa có vẻ mát mẻ lại không mất cấp bậc lễ nghĩa.
Bởi vì lo lắng phải cấp lễ gặp mặt cho tiểu hài tử của đối phương, ma ma cho bọn nha hoàn đeo mấy cái hầu bao, bên trong có thoi vàng nhỏ, về phần lễ gặp mặt cho lão phu nhân, ma ma tìm một chuỗi phật châu tử đàn, dùng một cái hộp gỗ tinh xảo đựng. Lễ gặp mặt cho những phu nhân nãi nãi Văn gia khác, ma ma cũng chuẩn bị cho một phần, cũng không nhất nhất liệt kê ra nữa.
Tử Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngày thường chỉ vì tặng lễ mà phát sầu, không nghĩ tới Hoa ma ma làm những chuyện này, thật là thành thạo.
Đại Hà đánh xe, Thải Vân đỡ Tử Tình cùng Hoa ma ma lên xe, trong lòng Tử Tình còn có vài phần bất an, lần này tới Văn gia, không giống với lần hơn mười năm trước, lần đó, Tử Tình chỉ là cùng Văn gia bàn chút chuyện làm ăn, không cầu gì họ, nhưng là, lần này, Tử Tình phải đối mặt là lão phu nhân cùng một đống nữ nhân Văn gia, nữ nhân trong gia đình nhà cao cửa rộng có mấy ai là người dễ đối phó?
Xe ngựa đến, Đại Hà đi trước đưa bái thiếp, Tử Tình xuyên qua khe hở rèm cửa xe ngựa, nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên là cửa son nhà cao, ngay cả môn biển cũng là sơn đen mạ vàng, ba chữ "Đại phu đệ" [2] đại khí hào hùng, phía dưới còn hình như có một hàng chữ nhỏ, đáng tiếc cách hơi xa, Tử Tình không nhìn rõ. Cửa còn có một đôi sư tử bằng đá lớn, ngay cả hạ nhân trông cửa cũng có hẳn sáu người.
[2]Đại phu: chức quan to ngày xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ; đệ: nơi ở.
Qua một hồi lâu, mới thấy hai bà tử dẫn hai gã sai vặt áo xanh đẩy một chiếc xe nhỏ rèm lụa xanh đi ra, Thải Vân đỡ Tử Tình lên xe, cùng Truy Nguyệt một trái một phải theo sát xe nhỏ, từ cửa hông đi vào, ma ma xoay người thì thầm vài câu với Đại Hà, Đại Hà liền đánh xe rời đi.
Tử Tình biết, cửa chính gia đình giàu có không dễ dàng mở ra, trong lòng cũng là Yên Nhiên, chỉ là trong ngực, có chút nhảy thình thịch, nói không khẩn trương là giả, Tử Tình từng làm hai việc quá giới hạn nhất, thứ nhất là năm mười ba tuổi, đi cùng Chu chưởng quầy vào cửa lớn Văn gia An Châu, lúc đó, Văn lão gia là nhàn rỗi ở nhà, Tử Tình cũng là niên thiếu ngây thơ, Văn lão gia cũng không chắp nhặt với một đứa trẻ ranh. Việc thứ hai đó là năm đó đi Phó gia tìm hiểu thái độ của Phó gia đối với Tử Hỉ, Thẩm thị cùng Phó phu nhân là ngang hàng mà đến cả quan thoại cũng không biết nói, tất nhiên không có cách nào đi, chỉ có thể là Tử Tình ra mặt.
Cảm giác đi được năm sáu phút, mới đến cửa trong, gã sai vặt đi xuống, Thải Vân vén màn xe lên, đỡ Tử Tình xuống xe.
Vào cửa trong, có một con đường đá rộng gần hai thước, hai bên hoa cỏ cây cối, Tử Tình phần lớn là gọi không ra nổi tên, đi được đại khái chừng mười thước, chính phòng lớn năm gian rộng rãi, bảng hiệu là chữ triện, Tử Tình chỉ nhận ra chữ thứ hai, thứ ba là "Thụy đường ", chữ thứ nhất, Tử Tình đoán là "Huyên ", chữ "Thụy" này vẫn là bởi vì Tử Tình từng thấy Tăng Thụy Tường từng dùng chữ triện viết tên của mình, bằng không, Tử Tình là tuyệt đối sẽ không biết. Câu đối trên hai cột cửa cũng là chữ triện, Tử Tình nhìn lướt qua, mười phần không nhận ra.
Bà tử dẫn đoàn người Tử Tình rẽ qua chính phòng, là một tiền sảnh đi hướng nam bắc, có hai nha hoàn ở đó đang chờ, bà tử giao Tử Tình cho nha hoàn, Hoa ma ma cho bà tử một khối bạc vụn nhỏ, bà tử mặt mày hớn hở tiếp nhận, quỳ gối hành lễ, rồi lui xuống.
Hai nha hoàn cười nói với Tử Tình: "Lâm nãi nãi mời đi cùng hầu gái, lão phu nhân chúng ta nghe nãi nãi chúng ta nói có khách nhân từ quê tới, hết sức tò mò, muốn gặp một lần, nãi nãi chúng ta các nàng đều ở trong phòng của lão phu nhân chờ đó."
Tử Tình chỉ đành phải cười nói: "Vậy xin tỷ tỷ dẫn đường."
Tử Tình đi theo nha hoàn quanh quanh quẩn quẩn nửa ngày, liền mơ mơ màng màng, nghĩ là Văn gia này gia đại nghiệp đại, diện tích tòa nhà này vậy mà còn rộng hơn sáu nhà Tử Tình bọn họ cộng lại, cũng không biết lão phu nhân này có phải cố ý muốn ra oai phủ đầu với Tử Tình hay không, vì để cho Tử Tình thôn cô chính cống này nhận thức một chút nhà cao cửa rộng chân chính.
Khó khăn lắm mới tiến vào một tòa viện tử, Tử Tình cũng không có hứng thú đánh giá, vào chính phòng, chỉ thấy nữ nhân màu sắc rực rỡ đầy phòng vây quanh một lão thái thái tóc bạc, Tử Tình nhìn cảnh tượng này, rất là có vài phần quen thuộc, cũng là có vài phần tương tự với Cổ mẫu[3] ra sân trên TV.
[3]Cổ mẫu, hay còn gọi là Sử thái quân, một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, tổ mẫu của Cổ Bảo Ngọc, cũng là ngoại tổ mẫu của Lâm Đại Ngọc.
Tử Tình thấy trước mặt lão phu nhân sớm có chuẩn bị bồ đoàn, bèn đi tới trước mặt, quỳ xuống, nói: "Lâm Tăng thị Tử Tình thỉnh an lão phu nhân, thuận chúc lão phu nhân thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi."
Lão phu nhân đánh giá Tử Tình một chút, nói: "Ta già rồi, trong ngày thường trừ mấy tôn tử tôn nữ tôn tức, cũng không có gì tiêu khiển, nghe cháu dâu ta nói ngươi là từ An Châu đến, nghĩ nhiều năm không về quê rồi, liền muốn gặp mặt một lần, nghe ngươi nói chút giọng nói quê hương, coi như giải chút nỗi nhớ quê cho lão bà tử ta, ngươi không có ý kiến chứ?"
"Nếu như thế, ngẩng lên để cho ta nhìn xem, An Châu chúng ta cũng là địa phương sản sinh ra mỹ nữ." Lão phu nhân nói.
Tử Tình chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng với lão phu nhân, lão phu nhân dường như quên bảo Tử Tình đứng lên, chỉ lo nhìn Tử Tình cười nói: "Quả nhiên không kém, nói vậy hồi trẻ càng non mịn hơn."
"Ánh mắt Lão tổ tông tất nhiên không kém, hồi lão tổ tông còn trẻ, nghe nói là mỹ nữ số một trong thành An Châu, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú cũng là mọi thứ tinh thông, sau này đến Kinh Thành, cũng là đương gia phu nhân Văn gia tiếng tăm lừng lẫy." Có một nãi nãi trong trang phục thiếu phụ cười nói.