Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 465: Có điều cầu



Suy nghĩ một chút, Lí Hãn nói: "Vốn đã chuẩn bị nhiều cớ và lý do, gặp ngươi bỗng nhiên cảm thấy đều không cần rồi, ta vẫn là nói thẳng thôi. Hi vọng ngươi không nên trách tội ta."

Tử Tình nhìn đối phương, chờ hắn nói tiếp, trách tội hay không trách tội, cũng phải nghe tiếp mới có thể bình phán.

Lí Hãn thấy Tử Tình không tiếp lời, bèn nói: "Thực ra, ta là vì thuốc nổ của ngươi mà đến, nói thẳng nhé, chuyện ngươi nghiên cứu thuốc nổ, ta đã biết rồi, cũng lấy đi một mồi rồi. Thực xin lỗi, không nói với ngươi trước một tiếng. Ta cũng là nhất thời tò mò, muốn tận mắt nhìn thấy một chút về uy lực của nó. Ngươi có biết, trước mắt, triều đình đang cần những thứ này, ngươi đã chịu phân ưu cho triều đình, nghiên cứu những thứ này, vì sao không cống hiến công thức ra?"

Tử Tình nghe xong đứng lên, hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì giám thị ta? Theo dõi ta?"

"Ngươi thật sự không biết ta là ai sao? Tướng công nhà ngươi chưa từng nói cho ngươi?" Lí Hãn hỏi lại Tử Tình.

Tử Tình lắc đầu, nghĩ tới sự thần bí cùng bị vài lần bị đuổi giết của người này, cũng nghĩ đến năm ngoái mình vài lần muốn về Khang viên, rốt cuộc vẫn là không có rồi trở về thành, thì ra là vì vậy. Chỉ sợ lúc này, thấy thật sự không cản được, mới có thể vội vàng tới cửa đến tìm Tử Tình đi?

Vừa nghĩ đến đây, Tử Tình liền hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi là người Hoàng gia?"

Tử Tình cũng từng đoán người nọ có phải là Hoàng đế hay không, nhưng là, một vị Hoàng đế, thế nào cũng không khả năng chạy đến nhà Tử Tình, hơn nữa là ở trang viên nông thôn. Bởi vì Hoàng đế, ở trong mắt vạn dân thiên hạ, đó là tồn tại giống như Trời, làm sao lại có thể tùy tùy tiện tiện xuất cung chạy đến trong nhà dân chúng? Những câu truyện Hoàng đế cải trang đi tuần trong TV diễn, trước kia xem qua chuyên gia bình luận, mười phần đều là bịa đặt.

Lí Hãn nghe xong lời nói của Tử Tình. Ngược lại nở nụ cười, nói: "Ta là người của Hoàng gia, cho nên, mới có thể có hứng thú đối với thuốc nổ của ngươi. Thực ra. Ta thật đúng là không phải cố ý tìm người giám thị ngươi, ngươi yên tâm. Ta chỉ là rất tình cờ mà biết được ngươi mua chút đồ kỳ kỳ quái quái, liền tò mò. Lúc này mới chú ý, cũng thấy được uy lực thuốc nổ của ngươi, thực ra, ta vẫn chờ ngươi dâng công thức ra, đợi nửa năm không có động tĩnh, lúc này mới nghĩ tới tìm ngươi. Ta suy nghĩ thật lâu, cần phải tìm ngươi để nói chuyện này như thế nào. Nói thật, thật đúng là khó xử."

"Đã khó xử, không đến là được." Tử Tình tức giận trả lời.

"Ta làm ngươi khó xử sao?" Lí Hãn nhìn vẻ mặt Tử Tình, hỏi.

Tử Tình nhất thời cũng không biết nên nói cái gì? Có thể phủ nhận không phải là mình nghiên cứu ra sao? Nhưng là người ta rõ ràng đã nắm được chứng cớ rồi, nhưng là thừa nhận sao. Ngộ nhớ đối phương hỏi mình làm sao mà biết được? Mình nên giải thích như thế nào?

Tử Tình đang ở trong rối rắm, ngoài cửa La Trì liếc Văn Tam một cái, làm biểu cảm buông tay lắc đầu, Văn Tam cũng lắc đầu, thực ta, hắn đã sớm muốn đưa tin cho Tử Tình, nhưng là, còn chưa có kịp tìm cơ hội, đâu có biết chủ tử lúc này đã vội vàng vội vội đuổi tới cửa rồi?

"Ngươi yên tâm. Ta sẽ không đẩy ngươi ra, cũng sẽ không hỏi ngươi nguyên do." Lí Hãn nhìn ra khó xử của Tử Tình.

Tử Tình nhìn nhìn Lí Hãn, hỏi: "Ngươi nói chuyện có thể giữ lời? Có thể đại biểu Hoàng thượng?"

Lí Hãn cảm thấy giấu giếm tiếp nữa, tựa hồ càng không có thành ý, bèn nói: "Trẫm nói chuyện, tất nhiên giữ lời."

Tử Tình vừa nghe "Trẫm". Trợn tròn mắt, nửa ngày "Ngươi ngươi ngươi, " không có nói ra được từ khác.

"Là trẫm, trong thiên hạ, ai dám giả mạo?"

Khí thế này, cũng là nhất thời khôi phục sự uy nghiêm và lãnh tình của Đế vương, Tử Tình thoáng cái cũng tỉnh táo rồi, đột nhiên nhớ tới tòa mỏ kia của mình, chính là bị người trước mắt tính kế đi, phải biết rằng, Lâm Khang Bình thế nhưng cứu mạng hắn hai lần đó?

"Tiểu nữ tử ngu dốt, có một vấn đề muốn thỉnh giáo, ở trong mắt Hoàng thượng, trong thiên hạ, mạng người nào đáng giá nhất?" Tử Tình hỏi.

"Đương nhiên là trẫm rồi." Lí Hãn không cần nghĩ ngợi trả lời.

"Tiểu nữ tử hết sức chấp nhận, đã là mạng Hoàng thượng đáng giá nhất, như thế một mạng của tiểu nữ tử trị một ngàn vạn lượng bạc cộng thêm một tòa mỏ, không biết hai cái mạng của Thánh thượng nên trị giá bao nhiêu?" Tử Tình hỏi.

"Ha ha, vấn đề này ngươi hỏi thật hay. Mạng của ngươi, ở trong mắt ta, trị giá số ngân lượng đó, nhưng là ở trong mắt tướng công ngươi, lại là vật báu vô giá, cho nên, hắn không chút do dự từ bỏ vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay mà lựa chọn ngươi. Việc này, ngươi không trách ta được, chẳng những như thế, ngươi còn phải cảm kích ta, nếu như không phải là ta, làm sao ngươi biết được trọng lượng của ngươi ở trong lòng hắn lại nặng như thế? Lại nói tiếp, ta còn có chút bội phục hắn." Lí Hãn nói, đại khái là quen nói ngắn, nói xong một đoạn dài này, chính Lí Hãn cũng có chút không quen rồi.

Lời của Lí Hãn làm Tử Tình không còn lời để đáp lại, chẳng lẽ nói, Lâm Khang Bình nên cần bạc không cần Tử Tình? Chẳng phải là ám chỉ Tử Tình hi vọng giao nàng cho Lí Hãn? Không nói trong lòng Tử Tình nghĩ như thế nào, đối phương cũng chỉ sợ sẽ là âm thầm nhạo báng ý chứ? Chỉ có thể nói, đối phương còn giảo hoạt hơn hồ ly, Tử Tình chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.

Đã biết thân phận của đối phương, tiếp tục dây dưa, đối với mình sẽ chỉ hại không có lợi. Tử Tình bèn nói: "Công thức ta có thể cho ngươi, nhưng là ta có một điều kiện, đối ngoại không được nói là ta làm ra, còn có một điều, ta muốn trải qua cuộc sống yên bình."

"Được, ta đáp ứng ngươi." Lí Hãn nói.

Tử Tình vừa vặn mang đồ đến, định có thời gian sửa sang cải tiến lại một chút nữa, liền về phòng tìm đồ đến, dặn dò nói: "Mấy thứ đồ này rất nguy hiểm, ta đã đánh dấu rồi, không thể dùng tay chạm vào, lúc làm phải mang khẩu trang, bao tay. Quy trình kỹ thuật ta đã vẽ xong viết xong rồi, chi tiết ta đều đánh dấu quan trọng rồi, ngươi bảo bọn họ cẩn thận nhìn rõ ràng rồi mới bắt tay vào làm, bằng không, nhẹ thì bị thương da thịt thối rữa, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng, nhớ lấy."

"Khẩu trang? Cái gì là khẩu trang? Bao tay ta biết."

Tử Tình chỉ đành phải lại tìm một cái khẩu trang, đeo làm mẫu, nói: "Thứ này, mùi khá gay mũi."

Lí Hãn nhận lấy khẩu trang, nhìn Tử Tình, nói: "Ta nợ phu thê các ngươi rất nhiều. Ngươi có yêu cầu gì không?"

"Không có." Tử Tình trả lời rất rõ ràng. Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Nếu thật sự không học được, hãy cứ tới tìm ta đi."

Hóa học không giống chế tạo máy móc, đồ chưa từng tiếp xúc, chỉ xem, là có thể bắt đầu làm ra được, còn cái này bên trong liên quan đến rất nhiều vấn đề như nhiệt độ, nồng độ, hẳn không phải là chỉ xem là có thể học được.

"Ta có thể hỏi một câu vì sao không?"

"Ta nói rồi, ta chỉ muốn cuộc sống yên bình, nhưng là, ta cũng không muốn Đại Phong quốc bị ngoại tộc khi nhục, dân chúng trải qua loại cuộc sống lang bạc kỳ hồ. Đây cũng là một chút kỳ vọng của ta đối với Hoàng thượng." Tử Tình nói, nhớ tới từng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm tám năm kia trong TV, Tử Tình thật sự hi vọng Hoàng đế có thể có thành tựu lớn.

Lí Hãn nhìn Tử Tình một cái thật sâu, đột nhiên nhớ tới lời nói của Tuệ Quang đại sư, nữ tử này là một người mang tình cảm thương xót, hi vọng hắn đối xử tử tế với nàng, hôm nay xem ra, quả thực như thế.

Lí Hãn mừng vì mình không có làm tổn thương Tử Tình, nhận lấy đồ rồi đi, Văn Tam cùng La Trì đi theo ra ngoài, cảm xúc trong lòng hai người cũng là rất nhiều.

Tử Tình đưa tặng cách làm thuốc nổ rồi, trong bụng cũng không yên, mình nhất thời nghĩ đến chuyện nghiên cứu thuốc nổ bị Hoàng đế biết được, cuộc sống sau này, còn có thể yên ổn sao? Tử Tình thật sự không biết.

Nhưng là, nếu Đại Phong quốc thật sự bị Oa quốc khi nhục, lịch sử tương tự tái diễn một lần tại Đại Phong quốc này, chỉ sợ, Tử Tình cũng không thể bình yên được. Vốn là, mình chỉ là một tiểu phụ nhân ở nông thôn, khi nào thì, những đại sự quốc gia này lại đã vướng mắc mọc rễ ở trong lòng mình rồi? Chẳng lẽ, đây là “đại yêu” Tuệ Quang đại sư nói?

Tử Tình lúc này cũng nhớ tới lời nói của Tuệ Quang đại sư, năm đó, đại sư đã khuyên bảo nàng phải có đại yêu, có tấm lòng thương xót, phải bỏ được vật vàng bạc, không nghĩ tới vài năm sau, những cái này đều ứng nghiệm rồi. Tử Tình đột nhiên muốn gặp Tuệ Quang đại sư này, trên đời thực sự có kỳ nhân như vậy sao?

Tử Tình nghĩ đến Tuệ Quang đại sư, đột nhiên nhớ tới lời phán của Tuệ Quang đại sư với Yên Nhiên, chẳng lẽ Yên Nhiên thật sự phải gả vào Hoàng gia? Tiểu Dực này, thật sự là nhi tử của Hoàng đế? Đúng rồi, Lí Linh là tỷ tỷ của Tiểu Dực, đại danh của Tiểu Dực gọi là Lí Dực đi? Thật đúng là họ của Hoàng gia.

Trong lòng Tử Tình đột nhiên nhảy thùng thùng, cảm giác mình sắp đến gần đáp án rồi, bỗng nhiên chân mềm nhũn, ngồi xuống trên kháng.

Hoa ma ma thấy Văn Tam bọn họ đều đi rồi, Tử Tình còn chưa có đi ra, liền vào phòng để nhìn xem Tử Tình, thấy Tử Tình ngồi ở mép giường ngẩn người, ánh mắt thẳng tắp, Hoa ma ma cũng sợ hết hồn, vội tới nâng Tử Tình hỏi: "Nãi nãi đây là làm sao?"

Tử Tình lấy lại tinh thần, vừa muốn mở miệng hỏi Hoa ma ma một chút, Tiểu Dực có phải là hoàng tử hay không, lại nuốt lời trở về, bởi vì Tử Tình còn chưa có suy nghĩ ra, nếu Tiểu Dực thật sự là hoàng tử mà nói, mình nên đối mặt với Tiểu Dực như thế nào? Còn có Yên Nhiên, nên làm thế nào để tình thân của hắn với Yên Nhiên phai nhạt?

Tử Tình nghĩ tới những thứ này, đau đầu không thôi, trước kia cũng từng đoán Tiểu Dực có phải người Hoàng gia hay không, Tử Tình cho rằng, quá lắm chỉ là tôn thất nhàn tản, bởi vì ai từng thấy hoàng tử có thể nhàn tản như Tiểu Dực? Động cái là chạy đến nhà người khác chơi, coi nhà Tử Tình như hoa viên mình đi dạo? Không nói hoàng tử ra ngoài, Giả Bảo Ngọc trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 ra ngoài một chuyến, người đi theo cũng có bảy tám, về trong vườn nhà mình một chuyến bên cạnh cũng có bốn năm người đi theo, thế mà lão thái thái còn không yên tâm, một hoàng tử ra ngoài, thế phải phô trương bao nhiêu?

Tử Tình thật lòng ngổn ngang rồi, không biết nên ứng đối như thế nào? Hoa ma ma đỡ Tử Tình vào nội viện, Tử Tình thấy Tiểu Bạch đang ném bao cát cùng Yên Nhiên, thấy Tử Tình, Yên Nhiên chạy tới, cười nói: "Nương, ta theo giúp tỷ tỷ ném bao cát đó!"

Tử Tình ngồi xổm xuống, vuốt xuôi tóc cho nàng, nói: "Là tỷ tỷ theo giúp ngươi chơi bao cát, ngươi phải cám ơn tỷ tỷ."

Yên Nhiên vuốt mặt Tử Tình, hỏi: "Nương, khi nào thì chúng ta trở về? Ta nhớ các ca ca rồi."

"Yên Nhiên nói cho nương, nói ngươi nhớ ca ca nào?" Tử Tình hỏi.

"Ừm, ta nhớ Đại ca, nhớ Nhị ca, còn có Tiểu Dực ca ca, còn có Tam ca Tứ ca, còn có. . ." Yên Nhiên bẻ ngón tay mình buồn rầu tính, bởi vì một bàn tay không đủ dùng.

Tử Tình vừa nghe, Tiểu Dực lại có thể xếp trên Thư Ngọc và Thư Vĩ, bởi vì Thư Ngọc và Thư Vĩ cùng Yên Nhiên chênh lệch không bao nhiêu, hai người không giống như Thư Duệ và Thư Ngạn cái gì cũng nhường nàng, chăm sóc nàng, tất nhiên cũng không khả năng giống như Tiểu Dực, mọi chuyện đều theo nàng, hận không thể nâng nàng trong lòng bàn tay cưng chiều nàng. Cho nên, ở trong lòng nàng, Tiểu Dực đã chiếm cứ vị trí rất quan trọng.