Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 61: Chu Thị bị thương



Mùng tám tháng ba, con trai cả Tiêu gia -Tiêu Phúc Sinh đến lúc thành thân, Tử Tình dẫn Tử Thọ đi đón dâu, bởi vì Tiêu gia lão gia không có nhiều người thân, mà ông đã qua đời, cho nên Bành thị làm chủ.

Tử Tình cùng Tiêu Tú Thủy cùng nhau chơi đùa một ngày, buổi tối, vài người chưa kết hôn muốn nghe trộm, Tú Thủy cũng muốn, định kéo Tử Tình làm bạn, tân phòng của Tiêu Phúc Sinh là căn phòng cũ của Thẩm thị, một lần nữa được sửa sang, mặc dù Tử Tình cũng muốn xem náo nhiệt, nhưng Thẩm thị đã dắt nàng về sớm: "Nào có nữ hài tử nào da mặt dày thế hả?" Tử Tình tiếc nuối.

Ngày thứ hai, buổi sáng, trời quang mây tạnh, Thẩm thị cùng Tử Tình ngồi ở sạp phơi, cải dầu trong nhà đã cắt xong, mà đoạn thời gian trước trời toàn mưa, nên sáng sớm hôm nay Thẩm thị đã bưng cải dầu ra phơi, vừa chà vừa đập cải, Tử Tình ở bên cạnh đuổi gà, Tử Thọ cùng Tử Hỉ cởi giày, mặc mỗi tất, leo lên sạp cải dầu chơi, Tử Hỉ đi còn không vững, lắc bên này lắc bên kia, nhưng lúc ngã lại biết tự mình đứng dậy, chọc Tử Tình cùng Tử Thọ cười to, tiểu gia hỏa thấy, đùa càng vui.

Thẩm thị đang nói Tử Tình nghe chuyện năm nay trong thành có nhiều người bán đậu phụ non, giá giảm đi một văn. Đang nói, đột nhiên, bầu trời boognx tối sầm lại, gió nổi lên, Hà thị nhìn trời, nói sợ có mưa, vội bế Tử Hỉ vào nhà, ba người luống cuống tay chân cất cải dầu vào kho, một trận gió mạnh thổi qua, cát bay đá chạy, mù mịt khắp nơi, lát sau, sấm chớp ầm ầm, mưa to tầm tả, ba người vội trốn vào phòng.

Buổi chiều, Tử Lộc tan học về nhà, nói trên đường toàn là cây đổ, còn có mấy nhà bị sập, Hà thị nói thật nhiều năm nay chưa thấy trận gió lớn như vậy, lúa mạch chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, Tử Tình vừa nghe, chạy nhanh ra mảnh đất trồng rau, may quá, nhà ở tứ phía nên gió không lùa vô mạnh, dưa hấu ngã trái ngã phải, Tử Tình kêu mọi người đến nâng thẳng dậy.

Lúc này, Tử Tình nghe thấy có người kéo chuông, là Tăng Thụy Ngọc đến, nói hắn đã đi xem lúa mạch, vì đất trũng nên tổn thất không lớn, nhưng phải nâng dậy, sợ ngâm trong nước lâu sẽ nẩy mầm, còn nói: "Trên đường đi, ta còn nghe nói trong thôn mình có người bị gió thổi bay, rơi vào đê chứa nước, được người cứu lên, ai ũng bảo chưa gặp qua trận gió lốc như vậy, giống như muốn cuốn lấy tất cả."

Cả nhà nghe xong, đều ngạc nhiên, cho tới bây giờ chưa nghe thấy chuyện có người bị gió thổi bay, chắc là đùa, Thu Ngọc đến truyền tin, thì ra người bị gió thổi là Chu thị, Tử Tình cảm thấy với trọng lượng đồ sộ của Chu thị, cơn gió nào mới thổi được, nếu nói người khác thì còn miễn cưỡng chấp nhận được.

Thẩm thị nghe xong, muốn thăm Chu thị, vội vội vàng vàng nhặt hai ba chục cái trứng gà, nói với Hà thị vài câu, Tử Tình cũng đi theo.

Đến mới biết được, cổ chân Chu thị sưng rất lớn, được người khác dùng cáng nâng về, đi không được, lão gia tử tìm Chu lang trung, người lúc xem bệnh cho Tử Tình, lúc Tử Tình đến, thì lang trung đang dùng một loại dược không biết tên xoa bóp, chu thị hét toáng lên vì đau, đại phu luôn luôn nói đừng động đậy, nhưng Chu thị nước mắt nước mũi vung tứ tung, vừa khóc vừa kể lể, một hồi nói cha đứa nhỏ không ở nhà, việc trong nhà đều dựa vào nàng, một hồi lại oán giận, nói lão gia tử phân chia không tốt, nếu phân chia ruộng cho nhà lão nhị, thì không bị thế này.

Lão gia tử ở bên ngoài nghe được, nhăn mặt. Điền thị than thở, Tử Bình thì gạt nước mắt.

Thẩm thị nhanh hỏi: "Cha, đưa tin cho đại ca chưa?"

"Nói với lão Điền rồi, bảo hắn đi huyện một chuyến, dù sao lão Điền cũng định chở người vào thành ." Lão gia tử nói, lão Điền là người đánh xe lừa, mỗi ngày đều chở người qua lại.

Một lát, lão gia tử tiễn Chu lang trung, Thẩm thị ngồi vào mép giường Chu thị, hỏi sao lại thế này. Nguyên lai là lúc trời tối lại, Chu thị đang hái đậu phụ ngoài ruộng, cũng không còn lại bao nhiêu nên muốn hái xong rồi về. Đợi đến lúc thấy gió to, muốn chạy cũng chạy không được, sau này lại không biết sao nữa, tại lúc đó ngất đi rồi, sau mới tỉnh thì mình nằm trong đê. Đê dẫn nước rất sâu, Chu thị bị ngã xuống, gào nửa ngày mới có người nghe được, vừa sợ vừa lạnh lại vừa đói, không biết đụng chạm vào quỷ thần gì, nói xong, bảo Tử Bình đốt chút hương, bái lạy.

Thẩm thị nấu ít nước ấm, lau cho Chu thị, lại đến phòng bếp nấu hai cái trứng luộc, nói: "Ăn cái trứng gà nóng hổi đi. Giờ đừng di chuyển lung tung, lang trung vừa mới nói, phải một trăm ngày mới khỏi, nói với nương một tiếng, đừng nấu ăn nữa, qua ăn với cha nương đi."

Nói xong, Thẩm thị lại hỏi chuyện lúa má thế nào. "Chuyện đó thì không sao, ta để đệ đệ nhà mẹ đẻ làm rồi. Ta biết ngươi còn bận nhiều việc, sẽ không làm phiền ngươi." Chu thị nói.

Đang nói, Điền thị đi vào, bảo tối rồi, Thẩm thị vội đứng dậy cáo từ, dẫn Tử Tình về nhà.

Trên đường về, Tử Tình thương lượng cùng nương, chờ năm nay bán được dưa hấu sẽ mua núi sau nhà: "Nương, ta muốn trồng cây ăn quả, nương tin con đi, con ươm cây đã nảy mầm rồi. Hơn nữa trên núi lớn như vậy thì nuôi gà, nuôi gà kiếm được nhiều tiền lắm á. Nương, nương xem, dưa hấu con trồng cũng được giá mà?"

"Một cái núi lớn vậy cũng phải mấy chục mẫu, nương đang định để tiền mua ruộng nước. Ruộng nước tốt hơn, con thấy nhà địa chủ nào có bạc mà không mua ruộng nước đâu?"

"Đó là núi hoang, không tốn nhiều bạc, ta chỉ mua một núi, về sau có bạc thì nương đều đi mua ruộng nước. Con cam đoan sẽ không để lỗ đâu, nếu lỗ thì nương đừng làm đồ cưới cho con, con lấy núi hoang này là được."

"Một nữ oa mà mở mồm ngậm mồm là nói những thứ này à, con học ai vậy?"

Thấy Tử Tình không hé răng, còn nói: "Chúng ta nào có bạc mua núi, đại ca con đến quan học, trả tiền Từ sư phụ xong thì chúng ta còn lại bao nhiêu đâu."

Từ sư phụ đã làm xong hai ngày trước, trong nhà chỉ còn hơn mười lượng bạc, quả thật không đủ làm gì.

"Nương, con đâu có nói là mua bây giờ, ngươi thấy đấy, nhà mình là đất hoang, tổng cộng chỉ mất mười lăm lượng bạc, một năm chúng ta thu được hơn 200 lượng mà." Tử Tình giải thích một lần với nương.

Thẩm thị suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp ứng chờ Tăng Thụy Tường trở về lại thương lượng.

Về nhà, ăn xong, rửa mặt lên giường, một đêm không có chuyện gì. Ai biết, trời rạng sáng, liền nghe thấy gió gào thét ngoài cửa sổ, gió lớn hơn ban ngày, Tử Thọ tỉnh lại, khóc gọi mẹ, Tử Lộc ôm hắn, dỗ: "Tiểu Tam đừng khóc, ca ca với ngươi đi tìm nương."

Thẩm thị vội ôm tiểu nhi tử ngồi vào trên giường Tử Lộc, cùng Tử Lộc dỗ Tử Thọ, Hà thị cùng Tử Tình cũng sớm tỉnh, hai người cũng ngồi trên giường Tử Lộc, Tử Tình nghi ngờ là biển gần đây có bão, nên thổi đến nơi này, kiếp trước thấy nhiều, không biết mấy ngày mới kết thúc. Hà thị nói thời tiết năm nay khác thường, sợ là không tốt, bảo Thẩm thị chuẩn bị nhiều lương thực.