Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 82: Sinh sản



Cuối tháng, Tăng Thụy Tường về nhà ba ngày, thấy bụng Thẩm thị không hề có động tĩnh, tìm Vương bà tử đến, coi mạch, nói còn nửa tháng.

Hà thị đưa một chuỗi tiền, nhờ nửa tháng sau Vương bà tử lại đến một chuyến, Vương bà tử tiếp nhận, lúc đi còn cười hề hề nói: "Lão tẩu tử yên tâm đi, ta đã đỡ đẻ thì rất thuận tiện, ngài hỏi thăm đi, ta mà xếp thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Nửa tháng sau ta nhất định sẽ đến."

Tăng Thụy Tường lại dẫn Vương bà tử đi lão phòng coi Chu thị, cũng để lại câu nửa tháng, rồi về.

Thời gian nửa tháng nhanh chóng đi qua, thủy tinh cuối cùng cũng mua về, Chu chưởng quầy còn dẫn theo một vị sư phụ đi lại giúp gắn thủy tinh, Thẩm thị vô cùng cảm kích, phân phó Tử Tình bắt hai con gà béo tặng người, "Chu chưởng quầy, ngươi đừng cười, ở nông thôn không có gì đáp tạ cả." Hà thị tiễn khách.

Chờ bọn hắn đi rồi, Hà thị cùng Thẩm thị lấy tay sờ soạng thủy tinh nửa ngày, nói thật sự là sáng sủa, hơn nữa có thể tùy thời mở ra, tiện hơn nhiều so với giấy, quan trọng là không sợ mưa xối.

Tử Tình vụng trộm cười cười, nói: "Nương, đây chính năm mươi lượng bạc đấy, có thể không tốt sao?"

"À, năm mươi lượng bạc, đủ chúng ta sống qua mười năm, giá đắt quá, có thể trả lại không?" Thẩm thị vừa nghe mất năm mươi lượng bạc, đau lòng hỏng rồi, làm hại Tử Tình tự trách, chi bằng không nói, dù sao bây giờ mình là người ghi sổ mà.

Mười lăm tháng chín, buổi sáng, Vương bà tử đến, dặn dò Hà thị tìm kéo, vải trắng, phân tro, chuẩn bị tốt, sau cơm chiều, Thẩm thị vẫn không hề động tĩnh, Hà thị lo lắng, mời Vương bà tử ở lại.

Giữa trưa hôm sau, Thu Ngọc vội vàng đi lại truyền tin, nói Chu thị bắt đầu đau bụng sinh, Tăng Thụy Khánh tìm bà đỡ, lão gia tử sai nàng đến đây xem tình hình bên này, thấy Thẩm thị đang đi đi lại lại trong sân thì trở về.

Ai biết sau cơm chiều, trời đã đen kịt, Thu Ngọc cùng Tử Bình chạy tới, Tử Bình khóc nói: "Thím, nương ta khó sinh, đau chết đi sống lại, sắp không được rồi, bà nói nhà ngươi có mời Vương bà bà rất có kinh nghiệm, cha ta bảo ta tới tìm Vương bà bà đến, thím, xin ngươi..."

Thẩm thị nghe xong, hù nhảy dựng, vội nói: "Hảo hài tử, đừng khóc. Thím để bà ấy đi với các ngươi, đừng sợ."

Thẩm thị nói xong, để Vương bà tử đi theo Tử Bình, Hà thị có chút không đồng ý, nhưng liên quan đến mạng người nên không thể không để đi. Vương bà tử đi rồi, Thẩm thị không ngừng đi lại ở phòng trong. Trong nhà chỉ có người già, trẻ em, và người có thai. Tử Tình thấy mẫu thân lo âu sợ hãi như thế, luôn luôn lôi kéo bà ngoại nói chuyện với nàng thật lâu.

Nửa đêm, đột nhiên Thẩm thị bắt đầu đau bụng sinh. Mà Vương bà tử còn chưa trở về, Hà thị gấp đến độ chạy ngoài cửa nhìn vài lần, sai Tử Tình đi nấu nước ấm, mình thì nghiêng nghiêng ngã ngã đến lão phòng tìm người, Tử Tình nấu nước ấm xong, Thẩm thị lại sai Tử Tình lót một lớp phân tro dày lê giường, tìm một cái ga giường cũ lót lên, Tử Tình dùng rượu lau kéo vài lần, Hà thị còn chưa trở về.

Tử Tình thấy Thẩm thị càng ngày càng thống khổ rên rỉ, mồ hôi đầy đầu, rất lo lắng, Tử Tình muốn ra ngoài gọi người, nhưng lại không dám cách xa Thẩm thị, sợ vạn nhất có chuyện gì xảy ra, gọi người cũng không kịp. Tử Tình đành phải lấy một chậu nước ấm, không ngừng lau chùi mồ hôi của nương, chờ đến lúc Hà thị dẫn một bà đỡ xa lạ đến, Tử Tình bảo bà đỡ rửa tay, một lát liền nghe thấy bà đỡ kinh hô, nói đầu đứa nhỏ đã ra rồi.

Tử Tình ở ngoài cửa không đến 2 phút thì nghe tiếng đứa nhỏ khóc, nước mắt mình cũng chảy xuống, cũng may đứa nhỏ và nương đều bình an, nếu trễ vài phút, chắc Tử Tình sẽ đỡ đẻ thay nương.

Thoáng chốc, Hà thị bê chậu máu loãng ra đi đổ, Tử Tình mới biết nương sinh em gái, bà đỡ họ Lưu, ở thôn Hạ Đường, Lưu bà tử thu dọn bên trong sạch sẽ, mới để Tử Tình đi vào, một mùi máu tươi nồng đậm làm Tử Tình ghê tởm muốn nôn, Tử Tình cũng không dám mở cửa sổ, nhìn nhìn mẫu thân mỏi mệt, mẫu thân đang ngủ, trẻ con vừa sinh ra, Tử Tình cũng nhìn, rất khó coi, ánh mắt còn nhắm lại, làn da rất bạch, tóc hơi xoăn tự nhiên.

Hà thị mời lưu bà tử đến phòng khách nghỉ tạm, lại đến phòng tây nhìn hai cháu trai, may là không tỉnh. Tử Tình mới phát hiện quần áo trên người Hà thị đều dính bùn đất, vội hỏi: "Bà ngoại, bà bị ngã ạ? Bà có đau lắm không?"

"Không có việc gì, đừng ồn ào, để nương con nghe thấy lại không hay, không có gì đâu, chỉ không cẩn thận vấp ngã, ta vẫn khỏe mạnh về đến đây cơ mà?" Nói xong, bà đi rửa mặt .

Tử Tình nghe xong, sợ hãi, may mà trăng đêm nay rất sáng, bằng không lỡ xảy ra chuyện gì thì phải thế nào, bọn họ cũng biết hôm nay Thẩm thị sẽ sinh, cho dù Vương bà tử bận bịu không thoát khỏi thì cũng nên đưa một bà đỡ khác đến đây để phòng ngừa Thẩm thị đau đẻ lúc nửa đêm chứ, thời khắc mấu chốt mới nhìn được lòng người mà.

Chờ hai người thu dọn xong, lên giường nằm, Tử Tình mới có thời gian hỏi tình huống bên kia. Thì ra từ lúc Chu thị mang thai, không dám tùy ý đi lại, có năng lực ăn, cho nên thân thể rất béo, thời điểm sinh sản tương đối vất vả, mà đứa nhỏ cũng lớn, lại càng không dễ ra, Lưu bà đỡ vạch ra mà không thấy động tĩnh gì. Vẫn là Vương bà tử đi đến bóp nhẹ hơn nửa canh giờ, đứa nhỏ mới lộ đầu ra, lúc Hà thị đi qua, đang vào thời điểm mấu chốt, đương nhiên Tăng Thụy Khánh sẽ không thả người đi, Hà thị cũng không dám đợi lâu, đành phải dẫn Lưu bà tử vội vàng trở về.

Nhưng Hà thị rất sinh khí. May là nữ nhi nhà mình sinh sản thuận lợi, bằng không thì không biết nên làm sao bây giờ? Nói xong, Hà thị còn chắp hai tay: "Cảm tạ bồ tát phù hộ."

Tử Tình nghĩ, đến lúc này thì là ai cũng sẽ không thả người đi, người ai mà không ích kỷ, hành động của đại cha cũng không thể chỉ trích gì, chỉ có thể nói là sự tình không khéo.

Ngày kế, sau khi ăn điểm tâm, Hà thị lấy một chuỗi tiền cùng một rổ trứng gà tiễn bước Lưu bà tử, không bao lâu, Vương bà tử cũng tới, hỏi thăm Thẩm thị, biết mẹ con bình an cũng lẩm nhẩm "A di đà phật, may mắn may mắn, bằng không, lão bà tử ta cũng ái ngại."

Hà thị hỏi tình huống bên kia, biết được Chu thị cũng sinh nữ hài, sinh vào giờ sửu canh ba, mà muội muội Tử Tình sinh vào giờ sửu một khắc, Hà thị nghe xong, lặng im không tiếng động. Cũng may thân thể Chu thị không bị tổn thương gì, vẫn có thể sinh tiếp.

Hà thị nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra, Vương bà tử cũng không ở lại lâu, nói là ra ngoài hai ngày rồi, sợ trong nhà có người tìm bà, Hà thị biết bà nói thật, cũng không giữ, chuẩn bị một rổ trứng gà, một ít tiền để bà thuê xe, vương bà tử chối từ vài lần, rồi cao hứng cầm mấy thứ đi.

Tử Tình vào nhà, thấy hai đệ đệ đang ghé vào trước giường nương, nhìn chằm chằm tiểu muội muội, tiểu đệ còn cau mày nói: "Muội muội thật nhỏ, còn xấu nữa chứ, chỉ biết ngủ."

Tử Tình vội xua tay nói: "Hư, nói nhỏ chút." Đem bọn họ đuổi ra, cũng nói cho bọn họ: "Nương mệt mỏi, phải nghỉ ngơi. Các ngươi tự đi chơi đi."

Tử Thọ cũng không nhỏ, không thể bắt hắn ở nhà suốt được, nên Tử Tình bảo hắn dẫn Tử Hỉ ra ngoài chơi, nhưng cấm đi đến bờ nước. Tử Thọ vẫn nguyện ý đến chỗ lão phòng tìm hàng xóm cũ, Tử Tình cũng yên tâm.