Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 97: Tử bình được cầu hôn



Bảy tháng, Điền thị đến bảo Ngũ Mao làm tiệc một tuổi, nói Thẩm thị chuẩn bị một ít. Thẩm thị nghĩ, lâu rồi chưa gặp Chu thị, không bằng nhân cơ hội này đi xem, thuận tiện thương nghị chuyện lễ vật cho con Xuân Ngọc. Còn Lưu Ngọc Lan nữa, lần trước chưa kịp đưa lễ, lần này phải mang đi tặng.

Thẩm thị dẫn Tử Tình đi An Châu, thăm Chu thị xong, Thẩm thị hỏi Chu thị địa chỉ nhà Lưu Ngọc Lan, Chu thị nghe xong nói: "Ở con đường gần ngã tư, để Tử Bình dẫn các ngươi đi, đỡ phải hỏi đường."

Thẩm thị nghe xong, vui vẻ đồng ý, đến ngã tư, thì gặp được vợ chồng Lưu Ngọc Lan, Thẩm thị bước lên phía trước, chào hỏi, Lưu thị cũng vui mừng quá đỗi, kéo tay Thẩm thị, hỏi sao lại đến đây?

"Đây là chất nữ nhà ta, nàng ở gần đây, nên đưa chúng ta tới, không thì không biết ta phải hỏi tới khi nào mới tìm được nhà ngươi đấy."

Lưu thị nghe xong, nhìn kĩ Tử Bình mấy lần, Tử Bình đi rồi, Lưu thị hỏi rõ xem Tử Bình mấy tuổi, hoàn cảnh trong nhà, Thẩm thị giật mình, cũng không biểu hiện ra ngoài. Tử Tình lại nghĩ, nếu được thì đây là chuyện tốt đấy.

Vào nhà Lưu thị, Thẩm thị lấy ra hai xấp vải dệt cùng những đồ thêu nhỏ, Lưu thị rất cảm động, vành mắt đỏ lên, nói: "Không ngờ ngươi vẫn quan tâm ta đến thế, nói thật, từ sau khi thành thân đến nay, chưa có ai đến thăm ta cả, hôm nay ngươi đã đến thì ở lại ăn cơm, chúng ta trò chuyện một lúc."

Thẩm thị thấy cả nhà bọn họ đều ở một chỗ, còn có hai nàng dâu trẻ tuổi ngồi cạnh, nói chuyện cũng không tiện, mà bạn mình mới cưới, chưa hẳn đã làm chủ được nhà này, liền nói: "Hôm nay thì không rồi, trong nhà còn đứa nhỏ chờ uống sữa nữa. Về sau có rảnh sẽ đến thăm ngươi, mà ngươi rãnh thì cũng đến nhà ta chơi." Nói xong Thẩm thị cáo từ.

Về nhà, Hạ Ngọc đến. Vụ hè kết thúc nên Hạ Ngọc về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ, tưởng thuận ở lại một thời gian để uống thuốc điều dưỡng thân mình, ở nhà chồng, bị mẹ chồng nhắc mãi, tâm tình không tốt lắm.

"Nhị tẩu, đời này chắc ta không thể có đứa nhỏ rồi. Cả ngày không thể không uống thuốc, có đứa nhỏ được sao? Mẹ chồng của ta ngày nào cũng mắng ta là gà mái ấp, chỉ biết ăn không biết đẻ trứng, đáng thương con trai bà vất vả quanh năm suốt tháng, còn chưa đủ tiền mua thuốc cho ta dược. Còn hối hận lúc trước mắt kém. Ta không dám cãi lại, chỉ có thể tránh trong phòng rơi nước mắt. Ô ô, nhị tẩu. Mạng của ta thật khổ, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta sống chỉ liên lụy người khác, ở nhà mẹ đẻ thì liên lụy các ngươi. Bây giờ lại liên lụy hắn, ô ô. . ." Hạ Ngọc nức nở.

Thẩm thị vẫn có chút cảm tình với cô em chồng này, năm đó nàng vừa gả tới, Hạ Ngọc mới năm sáu tuổi, thân thể yếu đuối, bây giờ thấy nàng thành thân đã hai năm mà chưa có con. Chỉ sợ về sau cũng khó, trong lòng ê ẩm .

Tử Tình lau nước mắt, nếu nhị dượng không phúc hậu, chắc nhị cô sớm bị đuổi ra nhà chồng, nhà mình hàng năm tặng không ít thứ qua bên đó. Dù là như vậy, thì mẹ chồng của nhị cô vẫn gào thét.

Thẩm thị bỗng nhiên nghĩ đến cả nhà mình từ lúc uống sữa dê. Thân thể khỏe mạnh, màu da cũng khỏe mạnh hơn nhiều, liền chủ động đưa cho nàng một con dê sữa, để Tử Tình dạy nàng vắt sữa, nấu nữa thế nào.

Tử Tình nghe xong, mắt sáng lên, nói: "Nhị cô, sữa dê nhất định phải uống hằng ngày, thời gian dài mới có hiệu quả, ngươi nhìn nương của ta đi, trẻ râ rất nhiều, ta cùng tiểu tam tiểu tứ uống một năm cũng cao lớn không ít, ta từ trong sách đọc được, sữa dê rất thích hợp bồi dưỡng cơ thể." Tử Tình nói xong, nấu một nồi, rót chén lớn sữa cho Hạ Ngọc uống, sau đó để Hạ Ngọc kéo một con dê sữa về lão phòng.

Điền thị thấy Hạ Ngọc kéo dê đi lại, liền hỏi từ đâu đến, biết Thẩm thị cho, bĩu môi nói: "Nàng đối với ngươi cũng không tệ, còn chủ động đưa chút đồ cho ngươi, một con dê thế này cũng phải một hai lượng bạc. Đối với Xuân Ngọc lại chả ra cái gì, mỗi lần đi tặng lễ có tí, cho tới bây giờ đều không chịu bỏ ra thứ gì đáng giá cả." Đang nói, Thu Ngọc đi vào.

Thu Ngọc vừa vào cửa nghe thấy được Điền thị nói: "Nương, cũng không thể trách nhị tẩu được, đại tỷ phu làm việc quá đáng, ai có thể chịu được chứ, mọi người đều cố chịu đựng vì đại tỷ thôi. Nói thật, ta không đồng ý ngươi nuôi hai đứa cháu ngoại kia, bề ngoài thì bảo là ngươi nuôi, nhưng thực chất không phải là bạc của nhị ca sao, ngày nào đó mà chọc nhị ca giận, không cho bạc, ta xem ngươi làm sao bây giờ? Mà nói nữa, vừa cho ăn vừa cho học, bọn họ thì tốt rồi, vừa bớt việc vừa tiết kiệm tiền ."

"Hắn dám không cho ta bạc á, nhị ca ngươi thì ta lấy được bạc là cái chắc, còn đại ca ngươi thì ta không cần, nhưng mà mấy năm nay nhị tẩu ngươi làm gì, làm ra được bao nhiêu bạc nhỉ? Cái viện mới kia nghe nói phải hơn 100 lượng, còn lớp học ở đầu thôn nữa, cũng phải 20 lượng, lão nhị làm một năm 18 lượng bạc, thế mà nói nghỉ là nghỉ, tuyệt đối không đau lòng." Điền thị tò mò.

"Thế thì tính gì, nghe nói nhị tẩu nương chúc thọ, một thân quần áo trang sức cũng mất chục lượng bạc, toàn thôn đều oanh động. Ngươi ngẫm lại đi, nhị tẩu có thể bỏ được chục lượng bạc mua đồ cho nương của nàng, thì không biết nàng mua được bao nhiêu thứ tốt đâu?" Thu Ngọc nói tiếp.

"Quên đi, nói chuyện này để làm gì, ngươi không thấy nhị tẩu trồng dưa hấu cùng dương khoai à, người ta còn nuôi gà dê, đều tự họ vất vả làm ra. Ở riêng, nàng sống khá hơn, chúng ta cũng được nhờ không ít." Hạ Ngọc sợ nương mất hứng, nhanh tiếp lời, cũng trừng mắt nhìn Thu Ngọc.

"Đó là ngươi nhờ, còn ta nhờ được cái gì, nàng đã cho ta thứ gì tốt đâu." Thu Ngọc nói.

"Bây giờ nhị tẩu ngươi cũng tinh quái lắm, không cho ta vải dệt, mà may sẵn quần áo cho ta và cha các ngươi rồi đưa tặng, không phải là sợ ta vụng trộm đem vải dệt cho đại tỷ các ngươi à. Đúng rồi, nói đến đại tỷ các ngươi, hai ngày nữa Ngũ Mao tròn một tuổi, các ngươi chuẩn bị đưa chút gì đi, bây giờ chỉ có mỗi nhà Xuân Ngọc khó khăn. Ta đã nói nhị tẩu của các ngươi rồi." Điền thị nói.

"Vậy Tử Hà cùng Tử Vũ cũng gần tròn một tuổi , chúng ta có phải chuẩn bị gì không?" Hạ Ngọc hỏi.

"Không biết, ngươi xem rồi làm đi, Tử Hà ở trong thành, Tử Vũ thiếu cái gì đâu." Điền thị vừa nghe, mất kiên nhẫn.

Từ Yến thôn trở về, Thẩm thị thương lượng cùng trượng phu, không làm tiệc đầy tuổi của Tử Vũ, Tăng Thụy Tường cười nói: "Không vội, dù sao còn hơn một tháng nữa mà. Năm trước đứa nhỏ làm tiệc trăng tròn ta không có mặt, năm nay ta muốn bù lại cho tiểu nữ nhi của ta, với lại đây cũng là đưa con cuối cùng của mình, ta nhất định phải nhìn nó lớn lên, chứ bọn nhỏ đều thương ngươi hơn mà." Thẩm thị nghe xong, liếc trượng phu một cái, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Đảo mắt đã tiến vào tháng tám, mặt trời đã lên cao, Thẩm thị định dẫn Tử Tình vào thành mua ít đồ dùng cho dịp Đoan Ngọ, vừa ra khỏi cửa thì thấy Lưu thị Lưu Ngọc Lan tới chơi, Thẩm thị hơi đoán được ý đồ của đối phương, nên mời vô nhà, hàn huyên khách sáo vài câu, Lưu thị thuyết minh ý đồ đến, giống như suy nghĩ của Thẩm thị cùng Tử Tình.

Lưu thị mới gả cho phu gia họ Vương, người này có tổng cộng ba nam hai nữ, năm nay tiểu nhi tử trong nhà mười bảy tuổi, làm tiểu nhị ở một hiệu thuốc, một tháng làm được năm trăm văn, không ít không nhiều, đến nay còn chưa làm mai, ngày ấy nhìn thấy Tử Bình, cảm thấy điều kiện hai nhà tương đương, cũng là người quen, nên hôm nay tới hỏi thử, nếu nhà gái cũng muốn thì sẽ mời bà mối tới cửa.

Thẩm thị nghe xong, trầm ngâm nửa ngày, lại hỏi điều kiện nhà trai, biết được trước mắt còn chưa ở riêng, trong nhà còn có một tiểu nữ nhi chưa gả đi, ruộng đất thì không có, chỉ có nhà cửa, cả đại gia đình cùng chung sống. Thẩm thị nghe xong cảm thấy việc này không thành công, Tăng Thụy Khánh và Chu thị đều là người cao ngạo, suy nghĩ một chút, nói: "Việc này ta không thể đồng ý được, để ta hỏi ý của đại tẩu xem đã, rồi sẽ nói lại sau."

Lưu thị nói: "Tuy là trong nhà nhiều đứa nhỏ, nhưng lão đại lão nhị đều làm việc, lão nhân nói, tiểu nữ nhi xuất giá xong sẽ ở riêng, bây giờ tiểu nữ nhi cũng mười bốn rồi, lão tam thành thân không bao lâu sẽ gả đi, cho nên chất nữ của ngươi mà gả đến cũng không ăn đau khổ gì, bởi vì không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, một năm lão tam cũng làm được mấy lượng bạc, tiền bạc làm ra trong máy năm qua đều tự cất, tương lai sau khi thành thân sẽ ở riêng, thuê một căn nhà đơn giản, nuôi sống hai người thì không thành vấn đề, cuộc sống sẽ từ từ khá lên."

Thẩm thị nghe có thể ở riêng, không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, có chút động tâm, đáp ứng nhất định sẽ chuyển lời tới Chu thị.

Thẩm thị đến nhà Chu thị, Tăng Thụy Khánh không ở nhà, Tử Bình đến nhà cách vách thêu thùa may vá, Thẩm thị hỏi tiệc rượu Tử Hà một tuổi, Chu thị nói là chưa quyết định, phải hỏi ý của Tăng Thụy Khánh mới biết được.

"Vậy khi nào đại tẩu bãi rượu thì nhắc ta một tiếng, để ta chuẩn bị." Chu thị đáp ứng.

Thẩm thị nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Đại tẩu, năm nay Tử Bình cũng mười bốn rồi, không biết đại tẩu có vừa người nào chưa? Muốn tìm kiểu người nào cho Tử Bình?"

"Chưa, muốn tìm người trong thành, nhưng lại không quen được mấy nhà cả, về nhà thì tìm cho nàng một người làm ruộng, ta không đồng ý để nàng chịu khổ, ta đã nhờ người nhà mẹ đẻ giúp đỡ hỏi thăm xem có ai thích hợp hay không, đệ muội chọn được người nào à?"

Thẩm thị liền đem ý của Lưu thị nói ra, "Ta biết điều kiện nhà này kém chút, chỉ sợ ngươi không đồng ý, nhưng nghe nói đứa nhỏ này là người thành thật phúc hậu, làm ra bạc cũng không tiêu pha bừa bãi, đều cất trong tay, vả lại, đối phương cũng nói, đứa nhỏ thành thân xong sẽ ở riêng, hắn không phải con cả, không cần ở cùng cha mẹ, cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng, ta nghe thế mới đến hỏi ý ngươi."

Chu thị cũng quen Lưu thị, cẩn thận hỏi hoàn cảnh của Vương gia cùng con trai út, giống như Thẩm thị đoán, Chu thị không vừa lòng, "Nhà hắn điều kiện kém quá, cho dù trong tay đứa nhỏ có tiền, nhưng được mấy đồng chứ? Nhưng chuyện không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng thì có thể suy nghĩ lại. Chuyện này, một nữ nhân như ta không làm chủ được, phải hỏi ý cha đứa nhỏ đã."

Thẩm thị thấy vậy đành phải cáo từ.