Tô Diệp tức chết rồi, mình sao lại hồ đồ như vậy chứ!
Một phút bồng bột, trong lòng chỉ muốn được nhìn thấy anh, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền một mạch chạy tới đây, bây giờ muốn tắm rửa, mới nhớ là mình không mang đồ theo. Tô Diệp chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm đồ trong túi, đây đã là lần thứ ba rồi, không ngoài dự đoán, cô chỉ tìm thấy tuýp kem chống nắng, một cây dù che nắng, chìa khoá, ví tiền, điện thoại... Tô Diệp chán nản, có tìm thêm mấy lần nữa cũng không thể tìm thấy bộ nội y nào, tối nay phải làm sao đây?
Chẳng nhẽ khoả thân? Hay mặc tạm áo sơ mi của anh rồi để lộ dáng vẻ gợi cảm? Tô Diệp run run ngồi xuống cuối giường, cô thật ra vẫn còn băn khoăn, dù sao thời gian hai người quen nhau cũng khá ngắn ngủi, thái độ của cha mẹ anh cũng chưa hẳn là tốt, cha mẹ mình lại chưa từng gặp qua anh, cứ như vậy giao mình rồi nhỡ anh không chịu trách nhiệm thì sao?
Dương Nghị từ trong phòng tắm đi ra, trông thấy Tô Diệp vẻ mặt đau khổ ngồi ở trên giường than thở, kinh ngạc hỏi: "Em làm sao vậy? Để quên cái gì sao?"
Cô sao có thể nói là quên mang nội y được.
Tô Diệp đỏ mặt tía tai, cúi đầu hỏi: "Gần đây có siêu thị nào không anh?"
"Có đấy, trong quân khu có một siêu thị mini, nhưng không có quá nhiều đồ." Dương Nghị hiếu kỳ: "Khăn mặt, bàn chải đánh răng, ga giường anh đều đổi mới cả rồi, trễ thế này em còn muốn mua cái gì?"
Tô Diệp lúng túng, "Em muốn mua một vào đồ dùng cá nhân!"
Trái tim Dương Nghị run nhẹ, cũng không phải quá đúng dịp đi! Nhưng thất vọng không thể biểu hiện quá rõ ràng, anh cười nhạt một tiếng, nói: "Cái đó thì có! Anh đi mua cho em!" Chắc hẳn cô không tiện ra ngoài, Dương Nghị vừa nói vừa đi lấy áo sơmi.
"Anh biết em muốn mua gì sao?" Tô Diệp ngạc nhiên không thôi, lại cảm giác ngượng ngùng, còn có chút mừng rỡ, anh thật biết săn sóc bạn gái!
"Biết." Dương Nghị mặc áo sơmi, cài từng nút áo một, hơi cười nhìn cô, cực kỳ tự nhiên hỏi: "Không phải là băng vệ sinh sao, đúng rồi, em bình thường hay dùng nhãn hiệu gì? Có cần anh mua luôn cả loại dùng hàng ngày và ban đêm không?"
Tô Diệp đang đứng dậy chuẩn bị đi cùng anh, nghe vậy liền giật mình, nghĩ một lát mới kịp phản ứng lại, có thể là anh nghĩ sai rồi, liền thấy buồn cười, trêu chọc nói: "Anh biết thật nhiều nha!"
Dương Nghị giật nhẹ khóe môi: "Em ngoan ngoãn ngồi xuống, anh đi một mình là được, đã bị như vậy còn chạy loạn!"
Tô Diệp buồn bực, mình loạn bao giờ chứ? Nhưng không đúng nha! Anh sao lại biết nhiều về vấn đề này vậy?
Tô Diệp không cười được nữa, cắn môi dưới ngồi xuống ghế sofa, hướng Dương Nghị khoát khoát tay: "Anh tới đây!"
Dương Nghị còn tưởng rằng cô có điều gì phân phó, chân dài một bước liền vượt đến đứng gần Tô Diệp: "Làm sao vậy? Muộn rồi, anh phải đi nhanh nếu không người ta đóng cửa!"
Lời còn chưa nói hết, Tô Diệp đã một tay nhéo lấy má anh, kêu gào nói: "Anh nói cho em biết! Có phải trước kia anh đã từng mua loại đồ dùng này cho người phụ nữ nào đó rồi đúng không?" Trên người của anh toàn là cơ bắp rắn chắc, Tô Diệp trước kia thử mấy lần, phát hiện căn bản là không thể cấu véo được, chỉ có duy nhất hai bên má là hơi mềm một chút, chỉ là vị trí đó có chút tế nhị, không tiện ra tay quá nặng, Tô Diệp cảm thấy chưa đủ hả giận, vừa buông ra liền túm lấy tai của anh.
Dương Nghị phản ứng rất nhanh, lập tức liền ý thức được tự mình đã phạm phải một sai lầm lớn, ha ha gượng cười hai tiếng, tránh né bàn tay Tô Diệp, đang muốn nói sang chuyện khác, lại nghe được Tô Diệp bực mình gọi: "Nói! Có phải là mối tình đầu của anh?"
Cô nhe răng nhếch miệng ra vẻ hùng hổ, bộ dạng ghen tuông, Dương Nghị không khỏi đau đầu, mắt thấy cô lại muốn véo tai mình, vội lui ra sau một bước nghiêng đầu tránh đi, vừa cười vừa hướng cửa đi tới: "Anh phải đi ngay không cửa hàng sắp đóng cửa rồi!"
Tô Diệp ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh không cần đi! Em không muốn món đồ kia nữa!"
Dương Nghị giật mình: "Vậy em muốn mua cái gì?"
Tô Diệp vừa xấu hổ vừa tức, nhào tới cấu véo cổ anh, dùng sức nhéo, miệng cằn nhằn: "Anh trả lời em, đến cùng có phải hay không? Ngoài cô ấy ra anh còn mua thứ đó cho ai khác nữa?"
Nếu đúng là mối tình đầu của anh, Tô Diệp cũng nhắm mắt cho qua, coi như là lần đầu biết yêu còn bỡ ngỡ, nhưng nếu anh còn chuẩn bị cho những cô gái khác, Tô Diệp không dám đảm bảo, cô có thể hay không bóp chết Dương Nghị!
Dương Nghị hơi thở có chút rối loạn, lại cảm giác buồn cười, liền ho khan một trận, không dễ gì bình ổn lại, anh nắm lấy cổ tay Tô Diệp, cười híp mắt cò kè mặc cả: "Thôi mà, đều là chuyện cũ rồi, em có thể châm chước bỏ qua cho anh một lần này được không?"
Tô Diệp nhướn lông mày: "Không thể! Anh còn dám ra điều kiện!" Làm bộ né tránh.
Dương Nghị cố gắng kéo cô ngồi xích lại gần mình, dùng giọng mềm mại dỗ dành nói: "Vậy nếu thành thật khai báo, em có thể xử lý nhẹ tay một chút hay không?"
Tô Diệp tức giận, lườm anh một cái, hung hăng nói: "Thẳng thắn nghiêm khắc! Kháng cự càng nghiêm!"
Dương Nghị gần như nhịn cười đến nội thương rồi, nhìn bộ dạng thở phì phò của Tô Diệp lúc này quả là đáng yêu, liền chịu hết nổi muốn trêu chọc cô: "Nghiêm khắc là như thế nào? Càng nghiêm là như thế nào?"
Tô Diệp do dự hồi lâu, cũng không nói tiếp vế sau, ngẩng đầu nhìn anh thấy vẻ mặt ranh mãnh, nhởn nhơ đang nhìn cô, ra vẻ đang xem kịch vui, Tô Diệp lập tức nhụt chí, bĩu môi, ủy khuất nói: "Anh bắt nạt em!"
Kết quả là đây sao? Tô Diệp thật sự bị anh bắt nạt đến thảm rồi, mái tóc đuôi ngựa rối loạn, quần áo xộc xệch, nhịp tim cũng rối loạn!
Tô Diệp ôm cổ anh, bị anh áp dưới thân mình, bên tai tiếng hít thở dần rối loạn, môi lưỡi dây dưa kịch liệt, cô bị hôn đến động tình, thần trí dần dần rời rạc, cô hoảng hốt phát hiện tay anh chậm rãi đưa lên trước, vòng ra phía sau lưng rồi khẽ bóp nhẹ một cái, bộ ngực bị trói buộc lập tức bung ra. Tô Diệp vừa mới hơi uốn éo người, liền bị anh dùng lực áp lại, ngay sau đó bàn tay to lớn có chút chai sần nắm chặt lấy nơi mềm mại của cô mà xoa nắn, một loại cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân, như bị điện giật, làm cô trong nháy mắt không cách nào hô hấp, toàn thân đều căng cứng.
Dương Nghị là người có kinh nghiệm, mặc dù toàn thân đang nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo, biết nếu gấp gáp sẽ hỏng chuyện, động tác liền chậm lại, nhẫn nại từng bước từng bước khiêu khích dụ dỗ, tai nghe được hô hấp của Tô Diệp ngày càng rối loạn, đôi lúc phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thân thể cũng mềm nhũn ra, tay liền thăm dò xuống dưới cởi quần của cô.
Tô Diệp đột nhiên giật mình, hô nhỏ một tiếng, theo bản năng nhấc chân đạp tới, đá vào đùi Dương Nghị.
Nhân cơ hội Tô Diệp liền xoay người ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, đầu cúi thấp, hai má ửng hồng đẹp giống như hoa đào ngày xuân, Dương Nghị che đi vẻ ngượng ngùng cười nhẹ một tiếng, đi tới gần ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: "Làm em sợ rồi phải không?"
Không phải vừa rồi cô còn đang tức giận tra khảo anh sao? Sao lại diễn biến thành như thế này? Tô Diệp thẹn quá hóa giận, quát rống lên, cũng không thèm để ý quần áo không chỉnh tề, dùng sức cả tay chân mà tóm lấy anh, đỏ mặt nói: "Anh vẫn chưa khai báo đâu! Nói mau!"
Dương Nghị đau đầu, bận bịu tránh đợt tấn công của Tô Diệp, trốn sang một góc ghế sofa.
"Có phải là em không mang đồ ngủ theo đúng không? Mặc của anh đi! Siêu thị không bán những thứ này."
Tô Diệp sợ nhất chính là người ta cố ý nói sang chuyện khác để lảng tránh vấn đề, theo cô biết, chỉ khi người ta chột dạ mới làm như thế, đây chính là sách lược người đàn ông hay dùng để đối phó với phụ nữ. Tô Diệp gắt gao nhìn chằm chằm Dương Nghị, vẻ mặt tức giận.
Dương Nghị không còn cách nào, đành phải nhích người lại ngồi cạnh cô, nghiêm mặt nói: "Tiểu Diệp, anh quả thực không muốn lảng tránh cũng không muốn giấu diếm em bất cứ điều gì, phải biết rằng có một vài chuyện chỉ có thể để ở trong lòng, nếu là chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ thì đừng nên nhắc lại làm gì, nó sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta! Anh thật lòng yêu mến em, nguyện cùng em gắn bó cả đời, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa làm em hài lòng sao?"
Tô Diệp tự biết mình đuối lý, nhất thời không phản bác được, nhưng lại không muốn bị mất mặt, liền dẩu môi không nói gì. Thời gian như nước chảy, lẳng lặng trôi, cô cúi đầu buồn bực không nói gì, Dương Nghị biết cô vẫn chưa nguôi giận, trong lòng cảm thấy thất vọng, thở dài trầm giọng nói: "Anh đã từng cùng bạn gái đầu tiên ở chung, mấy chuyện đàn ông làm cho phụ nữ đều đã làm, mấy lần xem mắt sau này cũng chỉ cầm tay, không có bất kì hành vi nào quá phận, em còn muốn hỏi gì nữa không?"
Giọng điệu của anh nghe rất nặng nề, sắc mặt cũng có chút âm trầm, cảm giác giông tố sắp kéo đến, anh thật sự tức giận rồi! Tô Diệp trong lòng cứng lại, liền thấy uất ức, tinh tế cân nhắc từng lời anh nói ý, lại nghĩ tới trước đó mỗi lần hỏi anh về mối tình đầu, anh nếu không phải nói sang chuyện khác thì là cố ý giả vờ ngây ngốc cho qua chuyện, trong lòng càng khó chịu, mơ hồ cảm thấy anh và mối tình đầu tình cảm rất tốt, lúc ấy chia tay hẳn là tình thế bắt buộc, không phải do cô ấy làm điều gì có lỗi với anh, có lẽ từ trước tới nay trong lòng anh vẫn còn hình bóng của cô gái đó, bằng không vì sao lại luôn lảng tránh, không chịu đối diện? Bây giờ bị cô hỏi tới, lại tỏ ra tức giận, nhưng anh chưa bao giờ vì cô mà tức giận, Tô Diệp càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ không đúng, hốc mắt cũng dần đỏ, chỉ là không muốn ở trước mặt anh tỏ ra yếu ớt, liền dùng sức cắn răng chịu đựng.
Dương Nghị cũng cảm thấy tức giận, trong người anh bây giờ tràn đầy lửa dục nhưng không có chỗ phát tiết, vốn đã bực bội, vậy mà Tô Diệp còn dây dưa không dứt, khó tránh khỏi nổi giận, huống chi anh thật nghĩ mãi không ra, trước đó mình đã nói rõ với cô về chuyện này, vậy sao đến giờ cô còn chưa hiểu!
Dương Nghị mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Diệp, nhìn cô mân mê cái miệng nhỏ nhắn đang mím chặt, lông mày nhăn lại, co chân ngồi ôm gối, móng tay bấu vào da thịt, dường như đang cố gắng chịu đựng, Dương Nghị không khỏi có chút hối tiếc, phụ nữ nhân a! Lòng dạ có chút hẹp hòi, anh cũng không phải chưa từng trải qua, vậy mà lại cùng cô cãi vã!
Dương Nghị đến ngồi cạnh Tô Diệp, ôm cô vào lòng rồi ôn nhu nói: "Thực xin lỗi! Anh không nên nóng giận, em đừng giận anh, được không?"
Anh hạ giọng dỗ dành cô, Tô Diệp càng uất ức, nước mắt giống như thuỷ triều dâng, từng đợt trào ra khoé mắt. Tô Diệp nức nở, nước mắt to như hạt đậu rơi thẳng xuống dưới, rơi xuống cánh tay cô, khiến trái tim Dương Nghị cũng theo đó mà thắt lại, vô cùng khó chịu.
Dương Nghị luống cuống, đây là lần đầu tiên Tô Diệp khóc trước mặt anh, mắt thấy giai nhân rơi lệ, thút tha thút thít mà đau lòng không thôi, anh cũng không biết phải dỗ dành như thế nào, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, chậm rãi vuốt lưng cho cô an ủi: "Đừng khóc Tiểu Diệp, là anh không tốt! Không nên cáu giận với em."
Điều chỉnh lại tâm trạng, Tô Diệp cảm thấy một phần cũng là do cô tự mình giận dỗi mới dẫn đến tình trạng như hiện giờ, nhưng kết quả dĩ nhiên là anh cúi mình hạ giọng dỗ dành cô, Tô Diệp có chút ngại ngùng, đưa tay nhẹ đánh anh một cái, nén lại nước mắt sẵng giọng: "Từ nay về sau tuyệt đối không cho phép anh bày sắc mặt này ra với em!"
"Được! Sau này sẽ không như vậy nữa!" Dương Nghị lấy lời thề son sắt của người lính ra làm chứng.
"Cũng không được nói dối em, em hỏi anh cái gì anh đều phải nghiêm túc thành thật trả lời!" Tô Diệp nhất quyết không tha, nắm chặt cơ hội đề yêu cầu phúc lợi.
Bàn tay đang vuối lưng cho cô dừng lại, có chút chần chờ, cảm thấy đây là một cái bẫy, một khi nhảy xuống hậu quả rất khó lường, nhưng nếu không nhảy, cửa này nhất định khó vượt qua, đang do dự, Tô Diệp đã đẩy anh ra, trên mặt đều là nước, đôi mắt tròn xoe ngập nước trợn tròn, reo lên: "Anh không dám đồng ý? Có phải anh còn chuyện gì giấu em?"
Dương Nghị cảm thấy mình thật là quá oan uổng, cười khổ biện bạch nói: "Không có, lúc này thật sự không có!"
Tô Diệp không tin, nhìn anh chằm chằm, Dương Nghị nở nụ cười vô tội, lại trông thấy trên cằm cô một giọt nước mắt đang ngưng tụ, bận bịu đưa tay ra rút lấy tờ khăn giấy trên bàn trà lau cho cô.
Tô Diệp đẩy tay anh ra, lấy khăn giấy chùi chùi mặt, sau đó thở phào, điều chỉnh tâm tính, tiếp tục mở thẩm.
"Mối tình của anh hẳn rất xinh đẹp đi?" Tô Diệp chưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, sức ghen mười phần!
"Rất khó coi! Nào có xinh đẹp bằng em!" Dương Nghị hết lòng tán dương, giọng điệu chắc chắn vô cùng.
"Cô ấy mới là thạc sĩ, căn bản vẫn kém em!" Dương Nghị cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sớm muộn gì cũng bị báo ứng.
"Anh thích cô ấy hơn hay thích em hơn?"
"Đương nhiên là em rồi, cô ấy giờ đã kết hôn, anh còn thích cô ấy làm gì nữa!" Dương Nghị thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể nói thật rồi!
Tô Diệp híp mắt, "Vậy nếu cô ấy chưa kết hôn, có phải anh vẫn thích cô ấy không?"
"..., không phải, em nói sai rồi, anh chỉ thích em!"
"Anh nếu không thích cô ấy, vậy còn cùng người ta qua lại làm gì? Anh như vậy là đùa giỡn tình cảm của người ta!" Tô Diệp vẻ mặt khinh thường, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gắn cho anh danh hiệu "Không chịu trách nhiệm"!
Dương Nghị khổ không thể tả, chỉ cảm thấy ứng phó với Tô Diệp quả thật so với quản lý một doanh trại còn mệt mỏi hơn, chấn chỉnh lại tinh thần tiếp tục cùng Tô Diệp nói chuyện phiếm: "Quả thực khi đó anh thích cô ấy, nhưng sau khi chia tay anh liền không còn cảm giác gì nữa, hiện tại hay về sau anh chỉ thích em!"
Câu trả lời này Tô Diệp rất hài lòng, liền đứng dậy uốn éo vặn eo, hoạt động gân cốt một chút, Dương Nghị xem xét điệu bộ này của cô, cho rằng hôm nay toà án thẩm vấn đến đây là kết thúc, liền chạy vào phòng ngủ tìm trong tủ treo quần áo lấy ra một chiếc áo T-shirt làm bằng vải bông đưa cho Tô Diệp, "Mười giờ hơn rồi, mau đi tắm rửa đi!"
Tô Diệp nhận lấy áo, đi hai bước liền lại xoay người lại, nghiêng đầu hỏi: "Mối tình đầu kia lúc trước cũng thường hay mặc y phục của anh sao?"
Dương Nghị mới thư giãn không lâu thần kinh lập tức liền lại khôi phục trạng thái chiến đấu, điều chỉnh sắc mặt nói: "Không có!"
Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: "Lừa gạt ai đó? Cho là em ngốc sao!"
Dương Nghị không dám nói tiếp, cười hì hì nhìn cô, Tô Diệp lôi kéo cánh tay của anh, dụ dỗ: "Anh còn lưu lại cái áo trước đây cô ấy mặc không?"
Dương Nghị không biết nên khóc hay cười, dứt khoát không nói gì nữa, toàn thân đều thấy bất lực, bất đắc dĩ nhìn Tô Diệp nói: " Tiểu Diệp, em đừng hành hạ anh nữa, có thể một phát triệt để hạ anh không?"