Cuối Cùng Cũng Gặp Gỡ

Chương 6



Cung nữ kiêm vú em kia bị bắt tới trước ngự tiền. Nàng ta khăng khăng chống cự, cắn chặt răn, chỉ khai rằng mình đã giết tiểu công chúa.

Nàng nói tính tình tiểu công chúa ngang ngược tàn bạo, không vừa ý cái gì là lại lôi cung nhân ra đánh chết. Nàng bị hành hạ nhiều lần, lâu dần oán hận chất chứa trong lòng, vậy nên mới hồ đồ làm ra chuyện như vậy.

Lời của nàng tất nhiên chẳng ai tin. Nhưng chỉ sau ba ngày, nàng ở trong lao ngục viết di thư rồi tự sát. Thanh Tuệ kể với ta, cung nữ kia được Kiều Kiều mang về từ Tân Giả Khố. Nàng ta biết đan diều, biết đan thỏ bằng cỏ, còn biết nuôi dế, Kiều Kiều rất thích nàng ta. Thanh Tuệ còn nói, cung nữ này ở ngoài cung có mẫu thân đang bị bệnh liệt giường và một người đệ đệ. Hôm qua họ vừa bị chủ nợ đến nhà đánh chết.

Ta trầm mặc, hồi lâu không nói gì. Những chuyện bẩn thỉu như thế, trước đây ta ở trong cung đã thấy nhiều rồi. Chốn thâm cung mà, dưới mỗi một viên gạch đều là xương cốt của những kẻ phải gánh chịu hàm oan.

Đêm hôm ấy, Chung Sơ bế A hộc tới điện hoàng hậu, hắn vẫn im lặng không nói một lời, yên vị ngồi bên cạnh bàn.

Ta biết hắn đã tra ra những gì, cũng hiểu điều hắn đang lo lắng.

Năm đó Tần Hoài bị phế cả hai tay, trở thành trò cười cho thiên hạ. Nàng vốn là người có thù tất báo, chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

Tần gia có gia thế lớn, nhưng vẫn không qua được hoàng gia. Bình thường nàng không dám ra tay, chính vì còn kiêng kị hoàng gia. Mà hôm nay không những không hạ thủ mà còn độc ác đến vậy, không có lý nào chỉ ỷ vào gia thế của Tần gia.

Mãi cho đến đêm khuya, Chung Sơ ôm A Hộc đã say giấc vào điện bên cạnh, lúc đi ra trông hắn có chút bấn an.

Ta bình tĩnh cầu xin hắn: “Ngày mai có thể triệu hộ vệ của Trường Tây Cung không?”

Hắn không nói gì, chỉ trầm mặc thật lâu, sau đó đặt lệnh bài lên bàn rồi đi mất.

Ta nhìn theo bóng lưng của hắn hòa vào màn đêm, khoảng không ngoài điện tối tăm u uất, chẳng có chút tình người.

Quảng cáo



Report this ad

Đây chính là thâm cung, là hoàng gia.

Ta không trách hắn, Kiều Kiều mất rồi, hắn đau lòng cũng chẳng kém ta là bao.

Nhưng hắn phải một mình gặm nhấm nỗi đau của một người cha để thực hiện trách nhiệm một người chồng.

Bắt đầu từ khoảnh khắc hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia, hắn đã không còn là trượng phu của Trần Dụ, là phụ thân của A Hộc và Kiều Kiều nữa rồi. Trước đây hắn là trưởng tôn của Chung gia, là đứa trẻ được tổ mẫu yêu thương nhất, nhưng bây giờ hắn đã là đế vương, là kẻ đứng đầu thiên hạ, càng nhiều thứ phải lo, ràng buộc cũng càng nhiều.

Nhưng ta không như vậy.

Ta chỉ là mẫu thân của A Hộc và Kiều Kiều. Một người mẫu thân có thể nâng đao cầm kiếm.

Trời còn chưa sáng ta đã ra khỏi cửa điện.

Trong cung lặng ngắt như tờ, ta có thể nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt xuống nền đất tạo ra bọt nước li ti.

Hộ vệ canh gác trước điện Trường Tây cung được ta cho lui, cung nữ thái giám cũng bị cấm quân ta dẫn theo đánh bất tỉnh đưa đi.

Tần Hoài đang ở thiền điện. Ta trói chân tay nàng ta lại, bịt miệng rồi lôi vào trong phòng tổ mẫu.

Tổ mẫu đã lớn tuổi, giấc ngủ nông, đến tiếng cửa mở cũng có thể đánh thức bà.

“Ra ngoài.”

Ta rót một chén nước, lấy từ trong ngực ra một gói thuốc.

“Cẩu nô tài, ai gia nói đi ra!” Bà ngồi dậy: “Tại sao lại là ngươi? Sao ngươi có thể vào đây được?”

Ta đứng trước mặt bà đổ bột thuốc vào chén, lắc nhẹ, sau đó đưa tới trước mặt bà.

“Ngươi muốn cho ai gia uống gì? Ngươi như vậy chính là mưu nghịch!”

Bà không uống, ta cậy miệng đổ vào.

“Người đâu! Mau tới cứu giá!”

Ta trói Tần Hoài đang ngủ mê man trên bàn, sau đó cầm ấm trà lên xối thẳng lên mặt nàng ta.

Nàng tỉnh lại không hề sợ hãi, không những thế còn nhìn ta cười nghiêng ngả, trong mắt tràn ra sự chế giễu đến điên cuồng.

“Vui lắm sao?” Ta rút ra một cây đao sắc bén, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau thân đao.

Nàng ta cười ra nước mắt: “Trần Dụ, ngươi không dám.”

“Có gì mà ta không dám?”

“Ngươi có biết ngươi làm vậy sẽ có hậu quả gì không? Không nói đến Tần gia, nếu hôm nay ngươi dám làm ta bị thương, ngày sau ta sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần. À phải rồi, ngươi vẫn còn một nhi tử.”

“Tần Hoài!” Cả người tổ mẫu không còn chút sức lực dựa lên ghế đệm, nghiêm khắc quát một tiếng.

“Ha ha ha ha, tổ mẫu thiện tâm, không đành lòng nhìn chắt trai chịu tổn thương, được được được, ta không động tới nó nữa.”

Nàng cười ha ha nhìn ta: “Ngươi cho rằng mình động vào ta được ư? Ngươi dám động đến ta, ngày mai phượng bào mũ phượng trên người ngươi có khả năng sẽ bị gỡ xuống. Đến lúc đó, thứ chờ ngươi chính là lãnh cung.”

“Ngươi không tin cũng không được. Năm đó biểu ca không chịu lấy ta, nên phải nhượng bộ trao một phần quyền lực vào tay Tần gia chúng ta, mới tạo nên liên minh Chung Tần ngày ấy. Ngươi cho rằng vị trí hoàng đế này của hắn thuận buồm xuôi gió lấy được ư?”

“Ta e dè giao tình giữa hai nhà Chung Tần nên không báo thù, chỉ đành nuốt căm hờn vào bụng. Nhưng bây giờ thì khác, ha ha, chính tổ mẫu tốt của ngươi ngầm đồng ý đó. Trong chuyện này bà còn thuận nước đẩy thuyền kìa. Ha ha ha, hoàng gia mà, trong đó người nào khơi lên làn nước đục, nào ai biết trước đâu.”

Ta nhìn về phía tổ mẫu, vô cùng thản nhiên hỏi: “Rốt cuộc Kiều Kiều đã đắc tội gì với thái hoàng thái hậu?”

“Đắc tội ta? Đương nhiên con bé chẳng làm gì nên tội. Người đắc tội ta chính là ngươi, Minh Nghi công chúa! Trong người chảy dòng máu của ngươi, chảy dòng máu của Trần Đế tiền triều chính là tội của con bé.” Bà đã già đến độ không nhìn rõ ngũ quan, nhưng lúc này đây trong đáy mắt tràn ra vẻ hung tàn: “Trượng phu của ta cả đời cống hiến cho nhà Trần, Trần Đế ngu xuẩn vô đạo, không nhìn được nhân tâm, chỉ nghe gian thần xu nịnh đạp đổ Chung gia ta, dồn Chung gia của ta thất vọng trở về quê cũ.” Nói đến đây bà bỗng bật cười: “Cái này cũng đúng thôi, ngươi có biết năm đó vì sao Chung gia lại tạo phản không?”

“Phụ hoàng ngươi ném tính mạng của muôn dân vào biển lửa, năm ấy phía Nam phải chịu thiên tai, hơn mười thành xuất hiện ôn dịch, dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Con trai của ta năm ấy mới mười hai tuổi, bị người của quan phủ bắt đi, bị rút hết máu trong người để chữa khỏi ôn dịch cho tên Thái thú!”

“Trong người ngươi chảy dòng máu của tiền triều, mang tai ương tới Chung gia ta. Sơ Nhi, Lê Nhi thuở xưa kính trọng người tổ mẫu này biết bao, vậy mà từ ngày ngươi tới Chung gia, Lê Nhi chống đối ta, Sơ Nhi cũng không nghe lời ta khuyên bảo. Bây giờ lời nói dối nào cũng nói ra được! Minh Nghi công chúa quả thật là người bản lĩnh, không biết rốt cuộc đã cho Sơ Nhi của ta uống loại thuốc mê gì! Ta không động tới Chung Kiều, không khiến nó hiểu ra con nối dòng có ý nghĩa thế nào với hoàng gia, thì Chung gia sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay nó!”

“Con nối dòng? Kiều Kiều và A Hộc của ta chỉ là con nối dòng thôi ư? Hai đứa bé ấy là sinh mạng của ta! Bọn trẻ là người sống, chứ không phải con rối trong tay bà!”

“Mạng của con trai bà là mạng! Vậy chẳng lẽ Kiều Kiều không phải là chắt của bà ư? Sao bà lại nhẫn tâm để con bé ra đi một cách tức tưởi như thế?”

“Ha ha ha, vì sao ư? Qua đây, ngươi hỏi ta đây này, đều là do ta làm hết.” Tần Hoài ở đằng sau bật cười, đáy mắt hiện ra sự cố chấp điên dại: “Ngươi nhìn tay ta đi. Nhìn đi! Nếu không phải tại nó, sao biểu ca lại có thể xuống tay tàn bạo như vậy được. Chắc hẳn hắn cũng hiểu rõ, cắt đứt gân tay của người luyện võ sẽ phải hứng chịu tai ương ngập đầu! Biết vậy mà hắn vẫn xuống tay.”

“Ta sinh ra ở vùng Tây Bắc, trải qua thời gian dài gian khổ. Ta vốn tưởng rằng, chỉ cần Tần gia bước chân vào thành Trường An thì ta có thể được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng thứ ta có được là gì? Là sự khinh thường của cả thành Trường An! Năm đó biểu ca đã tự tay chém đứt đường lui của ta rồi! Vậy thì tại sao ta phải để lại cho con gái của hắn đường sống đây?”

Nàng kích động đến nỗi chân tay run rẩy: “Ban đầu ta cũng đâu muốn ác như vậy. Là tiểu công chúa của ngươi, nó và tiện nhân ngươi quả thật giống nhau như đúc! Các ngươi dựa vào đâu mà khinh thường ta?! Chẳng qua ngươi chỉ là một nô lệ vong quốc, thân phận đáng ghê tởm, ngươi lấy tư cách gì coi thường ai!”

Nàng vốn bước ra từ vùng hoang mạc Tây Bắc, mười mấy năm thời thiếu nữ, bên cạnh toàn là binh lính thịt thô da dày. Biểu ca từ Trường An tới tựa như tiên giáng trần, cha nói với nàng, hắn là trượng phu tương lai của nàng, điều này khiến nàng vui tới nỗi cả đêm không ngủ được. Nhưng sau đó biểu ca đối xử với nàng thế nào đây. Phế đi đôi tay của nàng thì thôi, còn ngầm để các quý nữ Trường An bịa đặt và châm chọc sau lưng nàng, đây mới chính là điều phá vỡ giới hạn của nàng.

Nàng trở nên hưng phấn: “Ngươi có biết trước khi chết con nhãi ấy van xin ta thế nào không? Nó cầu xin ta tha cho nó, nó muốn tìm ca ca, mẫu thân, còn có cha nó nữa. Thời khắc nhát đao thứ nhất chém xuống người nó đã run bần bật đến độ không thành hình, lăn lộn khắp đất, hai ba người cũng không đè lại được. Nhưng vậy sao mà đủ? Ta chém nó trọn ba mươi nhát đao, ba mươi nhát đao này mới tạm thời vơi đi nỗi hận trong lòng ta!”

Nàng ta điên rồi, tinh thần không ổn định, bắt đầu vừa khóc vừa cười.

Tay ta kịch liệt run rẩy, một tay cầm đao đâm xuyên qua bụng nàng ta. Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng: “Súc sinh.”

Nàng sợ hãi hét lên, hoảng loạn mà nhìn ta: “Ngươi dám?!”

Ta lại vung đao chém lìa tay nàng: “Ngươi không nhìn thấy gì sao? Có gì mà ta không dám!”

Ta nhét vào miệng nàng mấy viên ma hồ đào (hạt ma óc chó): “Ta vốn định lăng trì ngươi, tiếc rằng tay nghề của ta không được tốt. Thế này đi, ngươi chém Kiều Kiều ba mươi đao, nhưng ta sẽ chỉ chém ngươi hai mươi đao.”

“Còn lại…” Ta quay đầu nhìn tổ mẫu, trong mắt bà tràn đầy run sợ: “Bà thay nàng ta chịu mười lăm đao!”

Tần Hoài chết ở đao thứ mười lăm, nhưng ta vẫn chưa ngừng tay, mặt không đổi sắc chém cho bằng hết.

Tổ mẫu ngất lịm đi, người rịn ra toàn mồ hôi lạnh.

Mùi máu tươi lan ra khắp phòng, máu đỏ thẫm chảy thành dòng tuôn ra phía ngoài.

Ta ra ngoài thiền điện thay một bộ xiêm y sạch sẽ, một mình quay về điện hoàng hậu. Thanh Tuệ nhìn thấy ta thì thấp thỏm đón vào. Chắc hẳn nàng ngửi thấy được mùi máu tươi khắp người ta, ngón tay của ta hơi đưa lên: “Ta mệt lắm Thanh Tuệ, ta mệt mỏi lắm rồi.”

Cuối cùng nàng vẫn không nói gì, chỉ đỡ ta lên giường rồi đắp chăn cho ta. Trước khi nắm mắt ta kéo tay nàng lại: “Kiều Kiều sẽ không sợ ta chứ?”

Nàng vuốt ve bên tóc mai ta: “Không đâu. Nương nương ngủ một giấc đi! Ngủ một giấc dậy rồi sẽ ổn thôi.”

Giấc ngủ này vô cùng an bình, ta không còn mơ thấy gì nữa hết.

Vừa mở mắt đã thấy Chung Sơ không chớp mắt nhìn ta đăm đăm. Hắn lại gầy hơn rồi, tiều tụy đến nỗi không nhận ra nữa.

Ta quay mặt đi không nhìn hắn, chòng chọc nhìn lên trần nhà: “Định xử lý ta thế nào đây?”

Hắn trầm mặc thật lâu, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Tần gia đưa ra hai lựa chọn.”

“Một là để thứ nữ Tần gia tiến cung nuôi dưỡng A Hộc.”

“Không thể!” Ta hít một hơi thật sâu: “Cái thứ hai, trực tiếp chuyển sang cái thứ hai đi.”

Chung Sơ nói: “Hai là phế bỏ trung cung, tiến hành tuyển tú.”

Trong điện yên lặng không một tiếng động, mãi đến khi ngoài cửa sổ vọng lên tiếng chim hót ta mới chợt bừng tỉnh. Ta nói: “Cái thứ hai, ta chọn cái thứ hai. Ta quyết không giao A Hộc vào tay người Tần gia.”

“Vậy nàng biết phải làm sao?”

Ta mỉm cười, nhưng nụ cười thật cứng ngắc: “Gì mà làm sao? Vị trí trung cung này, bỏ thì bỏ thôi.”

Lần này Chung Sơ lại trầm mặc thật lâu, hắn nắm lấy tay ta: “Vậy còn ta thì sao? Toại Toại, vậy ta biết phải làm sao bây giờ?”

Hắn như kẻ tha hương mất đi phương hướng, mịt mờ siết chặt tay ta.

Ta muốn nắm lại bàn tay ấy, nhưng chưa kịp động đậy thì đột nhiên bừng tỉnh. Kiều Kiều của ta, chết trong hoàng cung sâu không thấy đáy này. Phụ thân của con bé là bậc đế vương, dù thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng hắn vẫn là đế vương.

Tất cả đã không còn như xưa nữa rồi.

Trước đây trong cuộc sống vợ chồng xuất hiện vết nứt, chúng ta ngầm hiểu lẫn nhau mà vượt qua. Phu thê thời trẻ đã không dễ dàng, huống chi là phu thê trong hoàng gia. Khi ấy ta vẫn chưa hiểu thứ ngăn cách giữa chúng ta, thì ra đây không chỉ đơn giản là khúc mắc giữa hai người, Chung gia, tiền triều, thiên hạ, tất thảy kéo chúng ta ra càng ngày càng xa.

Bây giờ mỗi khi nhìn hắn, giống như đang nhìn một cái hố sâu vậy.

Một cái hố sâu biết ăn thịt người.

Ngày tuyển chọn hậu cung, quý nữ khắp thành Trường An lấp đầy mỗi viện, hậu cung lạnh như băng này cuối cùng dậy lên hơi người.

Hậu cung tiền triều đều trông xem hoàng đế sẽ chọn phi tần trong cung nào thị tẩm trước, nhưng lại không ngờ rằng, đã hơn nửa tháng trôi qua, hoàng đễ vẫn khư khư ở lại tẩm cung của mình. Mỗi ngày sau khi thượng triều lại phê duyệt tấu chương, đến khi trời rạng sáng mới bắt đầu đi ngủ.

Ta biết đây là sự phản kháng âm thầm của Chung Sơ. Hắn là hoàng đế, càng chăm chỉ thì tiền triều càng khó lôi ra chê trách.

Có lúc hắn duyệt tấu chương xong sẽ lén lút đến điện của ta, có lúc ta đã ngủ, cũng có đôi khi còn thức. Dần dà chỉ khi nào hắn tới ta mới có thể từ từ đi vào giấc ngủ, ngày nào hắn không đến là ngày ấy ta thức trắng một đêm.

Nhưng ta không dám nói cho hắn biết. Trên thực tế, chúng ta đã nửa tháng rồi chưa có lấy một lần tử tế ngồi với nhau. Hắn gầy đi nhiều, ta biết áp lực của hắn rất lớn. Thế lực Tần gia trên triều lớn mạnh, gần như một tay che trời. Nếu như ngày trước Chung Sơ không hành động, sao ta có thể yên ổn ngồi chờ ở điện hoàng hậu thế này?

Mỗi lần hắn tới ta đều biết, nhưng ta lại giả vờ ngủ say. Có một lần hắn ngồi bên cửa sổ thật lâu, nhịn không nổi qua đây ngồi xổm xuống nắm tay ta, khàn giọng nỉ non: “Toại Toại, ta muốn uống canh cà chua nàng nấu.”

Mũi ta đau xót, nước mắt suýt chút nữa tuôn rơi.

Tài nấu ăn của ta rất tệ, lần nào nấu canh cà chua cũng bị chua quá, vậy mà Chung Sơ uống không chừa một giọt, uống xong mặt còn không đổi sắc liên tục khen ngon. Lần đầu ta còn nghĩ mình nấu nướng lên tay rồi, bán tín bán nghi bưng bát lên uống một ngụm, còn chưa kịp thưởng thức đã phun ra bằng sạch.

Thật sự rất chua, trong vị chua còn có mùi hương là lạ.

Sau đó chỉ cần Chung Sơ chọc ta tức giận, ta sẽ nấu canh cà chua. Nhưng lần nào hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Sinh thần của A Hộc trải qua trong điện hoàng hậu của ta.

Nó cố chịu đến giờ hợi, cuối cùng không nhịn được nữa ở trong lòng ta ngáp liên tục. Ta hỏi nó, sau này con có muốn như phụ hoàng không, trở thành một hoàng đế.

Nó mím môi suy nghĩ rất lâu, rồi gật đầu.

Nó nói: “Mẫu thân, con muốn tất cả chúng ta đều được hạnh phúc.”

Ta hít mũi một cái, ghé mặt lên đỉnh đầu thằng bé, vỗ nhè nhẹ lưng dỗ nó ngủ: “Ngủ đi. Mẫu thân chỉ cần A Hộc yên vui, dù A Hộc có làm gì, mẫu thân cũng sẽ không ngăn cản.”

Chung Sơ dựa người ngoài cửa, chỉ lộ ra một góc y phục.

Ngày hôm sau ta liền đổ bệnh. Ban đầu chỉ là cảm xoàng, ta cũng không quá để tâm, nhưng đến mùa đông thì bệnh tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Chung Sơ lén ra ngoài cung tìm danh y, nhưng không có chút tác dụng. Bệnh của ta vẫn ngày một nặng thêm. Thật ra trước đây lúc thái y trong cung bắt mạch cho ta cũng đã nói rồi, ngày trước ta quỳ trong tuyết lâu thành bệnh, cộng thêm uất ức trong lòng quá nặng, nên thân thể mới ngày một suy nhược.

Sau đó đa số thời gian ta đều chìm vào hôn mê. Có khi nhắm mắt lại vẫn là buổi trưa, lúc tỉnh dậy đã là sáng ngày kia rồi.

Nhưng dù là trong giấc mơ ta cũng chẳng được yên. Ta thường mơ thấy Kiều Kiều, mơ thấy mẫu phi, mơ thấy phụ hoàng của ta chưa chết. Ban đầu rất vui vẻ ấm áp, nhưng càng về sau, bọn họ lại bỏ mặc ta mà chết.

Khi tỉnh dậy sẽ là cái lạnh buốt xương thấu tủy, nhắm mắt lại lại là ác mộng trùng trùng. Ba năm qua, mỗi một ngày qua đi ta đều sống trong bi thương của quá khứ.

Năm A Hộc chín tuổi, ta bệnh đến nỗi không ngồi dậy nổi.

Chung Sơ không kiêng kị gì nữa, ngày nào cũng lui tới điện ta. Hắn đến cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ ngồi đọc sách cho ta nghe. Đa phần là những câu chuyện cũ rích về đôi tài tử giai nhân cùng nhau trải qua gian khổ, cuối cùng hưởng hạnh phúc đủ đầy. Mấy năm nay, trước cửa điện khắp hậu cung đều bám một lớp bụi dày, hắn chưa từng bước chân vào dù chỉ một lần.

Thái hoàng thái hậu dưỡng bệnh ở hành cung phía xa lết thân thể bệnh tật tới trước mặt hắn van cầu, nhưng chỉ đổi lại một câu lạnh lùng của hắn: “Tiễn thái hoàng thái hậu trở về hành cung.”

Hắn toan tính nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng lật đổ được Tần gia. Ngày Tần gia bị xét nhà, hắn như một đứa trẻ chạy đến trước mặt ta vừa khóc vừa cười.

Ta cầm tay hắn: “Hoàng thượng, mệt không?”

Nói rồi vỗ vỗ lên chiếc giường bên cạnh: “Ngủ đi. Lát nữa ta sẽ gọi chàng.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua hắn có thể yên tâm an giấc. Hắn ngủ rất sâu, đến nỗi A Hộc tới cũng chẳng hề hay biết.

Ta ôm A Hộc một cái, con trai đã trưởng thành rồi, nét nào ra nét ấy, ngày càng giống Chung Sơ năm nào. Có điều thằng bé không hay cười, nhất là mấy năm nay, càng ngày càng trở nên trầm mặc.

Ta làm cho thằng bé một chiếc bánh ngọt, giống như ngày nó còn bé thơ, răng còn chưa mọc hết, ta nướng bánh thật nhừ, từng thìa từng thìa đút cho nó ăn.

Thằng bé ăn xong lại nhìn ta thật lâu.

Ta lấy từ ngăn kéo ra chiếc chìa khóa đã từng đưa cho Chung Sơ ngày nào, tự tay đeo lên cho nó.

Ta nói:” Hận mẫu thân mấy năm nay không để ý tới con sao?”

Nó lắc đầu nói: “Không đâu, mẫu thân không bỏ mặc con, mẫu thân đối xử với con rất tốt, tốt vô cùng.”

Dường như đã hiểu ra điều gì, nó nhào vào lòng ta bắt đầu khóc lớn.

Ta nhìn nó, mãi đến khi nó đã khóc mệt, rút khăn tay ra lau nước mắt nước mũi cho con.

“Mẫu thân mệt rồi, không chịu nổi nữa, mẫu thân muốn đi ngủ. A Hộc có thể tự chăm sóc cho mình được không?”

Nó gật đầu nói: “A Hộc có thể. Mẫu thân không cần lo lắng.”

Sau đó A Hộc nghe thấy tiếng thở dài thật sâu, tựa như bò lên từ vực sâu vô tận, cuộn lên nỗi mệt nhọc, không nỡ, thương tiếc, chua xót: “A Hộc, đừng sợ.”

Sau khi A Hộc đi, ta tắm rửa một lần. Ta nằm trên giường hồi lâu, đã lâu rồi ta không trang điểm. Hôm nay tinh thần của ta tốt lắm, cài tóc hoa, thoa phấn má, mím môi son. Ta không tự búi tóc được, vì vậy đi đánh thức Chung Sơ.

Hắn hãy còn mơ màng ngủ, thấy ta mặc bộ hồng y đứng trước mặt mình, vẫn có chút không thích ứng kịp.

Ta nhét chiếc lược sừng trâu vào tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Búi tóc cho ta đi!”

Ta nhìn vào mặt gương đồng phản chiếu hai bóng người, thoáng chốc ngẩn ngơ. Dung mạo của ta và hắn không thay đổi là bao, chỉ là sức sống giữa lông mày đã tan đi không ít.

Tay hắn vụng về chải tóc ta, kéo da đầu ta căng lên. Ta vỗ vỗ tay hắn: “Nhẹ thôi.”

Hắn lại luống cuống tay chân, vất vả lắm mới búi được một nắm lỏng lẻo, vậy mà đã mồ hôi đầy đầu.

Tiếp đến ta đưa than họa lông mày cho hắn, nói: “Đần.”

“Cái gì?” Hắn ngừng động tác.

“Đần đần đần.”

Mắt hắn thoáng qua một tia cay đắng, nhưng rất mau tan biến đi.

“Đúng vậy. Ta là đồ đần, búi tóc thôi cũng làm không xong, chẳng trách nàng và Kiều Kiều đều giận ta. Toại Toại, từ nay về sau nàng dạy ta, được không? Về sau ngày nào ta cũng búi tóc cho nàng.”

Ta cười đến là dịu dàng, lắc đầu nói: “Không được.”

Hắn đỏ cả vành mắt: “Tại sao? Nàng giận ta ư?”

Ta lại lắc đầu: “Chưa từng.”

Ta nắm chặt cổ tay hắn: “Vẽ lông mày trước đi!”

Động tác của hắn rất vụng về, vẽ lông mày vừa to vừa dài. Ta lau đi hết lần này đến lần khác.

Ta nhìn khuôn mặt chăm chú, nghiêm túc của hắn: “Sau này chàng cũng vẽ lông mày cho một nữ nhân khác như vậy sao?”

Tay hắn run rẩy: “Không đâu. Trừ nàng ra, ta không còn ai khác.”

Ta đeo lên cổ hắn hòn ngọc vỡ vẫn luôn mang theo bên mình, vì ta vẫn luôn đeo nên ngọc hãy còn lưu lại hơi ấm. Cuối cùng, ta để ngọc vào trong cổ áo hắn, chỉnh lại cổ áo cho hắn.

“Chung Sơ, ta rất ích kỉ. Ta không muốn chàng quên ta, cũng không muốn người nào khác ngồi vào vị trí này của ta. Cuộc đời của chàng còn rất dài, hẳn là có thể gặp được một nữ tử rất tốt. Ta trời sinh có tính đố kị, không muốn nhìn thấy chàng hạnh phúc bên cạnh bất kì nữ nhân nào. Về sau nếu chàng thật sự có người trong lòng, thì lúc đứng trước bài vị của ta cũng tuyệt đối đừng nhắc tới.”

Đuôi mắt hắn đỏ bừng, cố kéo khóe miệng ra: “Nói ra thì thế nào? Nàng sẽ đánh ta sao?”

“Sẽ không.” Ta nhẹ nhàng mỉm cười: “Chung Sơ, ta chỉ biết rằng mình sẽ buồn.”

“Ta không nỡ khiến nàng buồn đâu.” Nước mắt hắn tuôn rơi: “Toại Toại, sẽ không có thêm một ai nữa.”

Ta cười: “Chàng ấy, nói mười câu thì chín câu là thật, nhưng trong chín câu này thì có mười câu chàng không làm được.”

“Lần này là thật, Toại Toại.” Hắn cứ như một đứa trẻ.

“Ta biết, Chung Sơ.”

Ta dùng đôi mắt họa lại khuôn mặt của hắn, năm tháng thật dịu dàng với khuôn mặt này, chẳng hề để lại dấu vết gì trên đó, ngay cả đường vân nhỏ phía đuôi mắt cũng khiến người ta rạo rực. Hắn gầy đi đôi chút, cũng cao lên càng nhiều.

“Ta chưa từng hối hận đã thành thân cùng chàng, cũng chưa từng oán trách chàng. Một kiếp người, sao có thể vẹn tròn hoàn hảo, ta đã nói rồi, chàng đã làm rất tốt.”

“Cả đời này ta có quá nhiều tiếc nuối, nhưng có một chuyện ta chưa bao giờ thấy hối hận. Năm mười tám tuổi, ta trở thành tân nương của Chung Sơ. Có đôi khi ta thật không hiểu nổi, ta thì có gì tốt, tính tình thậm tệ, không được người ta yêu thích, sao chàng có thể yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, không phải chàng đang gạt ta đó chứ?”

“Sau đó ta lại nghĩ, ta đây hai bàn tay trắng, có gì cho người lợi dụng đâu. Chàng nói xem, một thiếu niên bừng bừng sức sống như chàng, lại đi yêu một người u uất như ta làm gì? Chung Sơ, chuyện chàng làm chính là vụ mua bán lỗ to.”

Hắn thấp giọng nói: “Toại Toại, nàng rất tốt. Rất xứng, hơn cả xứng.”

Ta bị hắn chọc cười, nước mắt lã chã tuôn: “Nói khoác mà không biết ngượng, sao lại đổi thành khen chính mình rồi thế!”

Ta đỡ hắn đứng lên đi ra ngoài sân.

Xuân hàn se lạnh, xa xa ngói đỏ tường cao, một quả chuông đồng treo dưới mái hiên, gió mát nhẹ đưa, một hồi thánh thót.

Ta đứng trên bậc thang cao cao, chỉ vào dãy núi trùng điệp đằng xa, nói với Chung Sơ: “Ta từng mơ một giấc mơ, trong mơ chàng chỉ là một tú tài, không quá tài hoa, không quá anh tuấn. Công danh dừng tại đây, về vùng thôn quê làm một tiên sinh dạy học. Ngày ngày ta giặt giũ nấu cơm, chiều hoàng hôn ngồi dưới giàn nho chờ chàng về nhà. Đôi ta không quá sung túc, nhưng cơm áo chẳng lo. Lúc trở về chàng kể cho ta nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trên lớp, có tiểu đồng nào bướng bỉnh gây ra chuyện gì không, ta cũng thích cùng chàng đọc những câu chuyện trong thoại bản. Chàng biết ta thích điểm tâm của nhà nào, ngóng trông nhà ai mới nhập về vải mới, ta cũng biết rõ sở thích của chàng. Ta vì chàng rửa tay nấu canh, chàng giúp ta tô son vẽ mày.”

“Trước đây ta học chữ, thích nhất một câu ‘Con thuyền lá nhỏ, tung hoành ngược xuôi, ngắt cành ấu xanh, nhành sen vãn đỏ, cá trắng ngước đầu.”

“Chung Sơ, chàng nói xem, cuộc sống như vậy có đẹp không? Đời này của ta chẳng mấy tốt lành, kiếp sau ta không muốn mệt mỏi như vậy nữa.”

Hắn đã lệ rơi đầy mặt: “Được, được. Kiếp sau chúng ta sẽ sống như vậy. Ta sẽ không để nàng mệt dù chỉ nửa phần.”

Ta tựa lên vai hắn, bắt đầu thấy mệt: “Chung Sơ, ta muốn ra ngoài cung. Muốn đếm số bước chân từ đây tới ngoài cung, đếm xem trên mái ngói thành cung có bao nhiêu con chim sẻ.”

Hắn đỡ ta lên lưng, đi xuống bậc thang từng bước một.

Lưng của hắn rất rộng, ta tựa đầu trên lưng hắn, theo bước chân hắn nhẹ nhàng lắc lư: “Năm ta sáu tuổi, ngày chàng đi khỏi thành Trường An, ngày ấy ta tiễn chàng, trên đường về cung đếm được mười ba con chim sẻ.”

Hoàng cung này, hơn hai mươi năm nay, chưa từng thay đổi chút nào. Vài ba cành liễu đọng sương sớm bóng loáng nhô ra nơi đầu tường, mấy vết chân loang lổ giẫm lên nền gạch.

“Ở đây có một con, Chung Sơ.” Ta gắng gượng nhấc mí mắt lên, yếu ớt chỉ vào một chỗ.

“Phải, là một con.”

Hắn cõng ta, đếm từ con thứ nhất đến con thứ chín. Sau đó ta không mở nổi mắt nữa, bắt đầu thì thầm nhẩm theo hắn, lặp lại con số hắn nói ra.

Mãi cho đến con thứ mười ba.

Chung Sơ ngừng lại giây lát, vẫn chưa nghe thấy tiếng ta khe khẽ lặp lại. Hắn nhẹ nhàng xốc lại nữ nhân trên lưng, tiếp tục cõng nàng đi về hướng ngoài cung.

Mấy ngày trước đổ một trận mưa lớn, tới hôm nay mới thấy mây trắng trời xanh. Trên mái ngói ngày càng nhiều cánh chim vỗ cánh bay đi, bay về phía trời cao vô tận.

Đi mãi đến ngoài cửa cung.

Chung Sơ nhẹ nhàng nghiêng mặt, gọi khẽ: “Toại Toại.”

“Chỗ này có ba mươi chú chim này.”

“Chúng ta ra khỏi cung rồi.”

Ngoài cung, bách tính đi lại trên đường, bắt gặp một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào đen. Hắn đứng dựa vào cửa cung, nước mắt tuôn trào như mưa, nức nở như một đứa trẻ. Trên lưng hắn là nữ tử mặc hồng y, đôi mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn cong lên cười, nặng nề chìm vào giấc mộng ngọt ngào mãi mãi.

- Hoàn chính văn-
— QUẢNG CÁO —